Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)

Advertisement

Chương 237: Lần đầu tiên gặp cậu em vợ

Vương Phi thậm chí không có thời gian để né.

Cơ thể của Trần Thái Nhật bị trói bằng những sợi xích thép dày đặc như một chiếc “áo giáp”, nhưng nhanh chóng sụp đổ trong tích tắc.

Gỉ sắt và vụn sắt bay tứ tung trên bầu trời, một vài viên còn đập thẳng vào mặt Vương Phi.

Cao thủ hạng bảy Vương Phi chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Đương nhiên là không bị thương, nhưng mặt thì đau!

Rào rào, mưa sắt trút xuống như bão tuyết.

Vương Phi không dám động đậy nên chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Một lúc sau, Trần Thái Nhật thản nhiên cử động vai.

"Đổi một cái khác đi, cái này chả có ý nghĩa gì cả".

Vẻ kinh ngạc và tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt nghiêm nghị của Vương Phi.

"Tôi vẫn không tin!"

Là gia tướng của gia tộc hoa mẫu đơn bậc nhất thuộc nhóm nhà giàu hoàng kim, Vương Phi vốn có tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đại.

Ngoại trừ chủ nhân Tiêu Kình, cả Yến Kinh này, cậu ta chưa từng phục bất cứ ai.

Nhưng lúc này, Vương Phi có chút bối rối.

Người đàn ông trước mặt rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Đập vỡ sắt vụn chỉ với một lực nhỏ, điều này chỉ có một cao thủ tuyệt đỉnh mới làm được.

Vương Phi không khỏi dán mắt vào cây cột kim loại mà lúc nãy Trần Thái Nhật chỉ vào.

To đùng, trông giống như gậy Như Ý.

Ý nghĩ này quá vớ vẩn, Vương Phi lập tức lắc đầu.

Trần Thái Nhật nở nụ cười khinh thường.

"Quên đi, trông bộ dạng khó xử của cậu, tôi tự làm".

Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Phi, anh bước thẳng tới cây cột gang dày và rộng.

Sau đó... xé toạc nó ra.

Hai mắt Vương Phi trố ra, miệng há rộng vừa đủ nhét một lon Coca.

Trần Thái Nhật thực sự đang xé gang bằng tay!

Tựa như đang xé bánh mì.

Cây cột cực kỳ cứng và vững chắc để chống đỡ cây cao chót vót, lúc này lại trông thật yếu đuối.

Trần Thái Nhật hợp nhất ngón tay lại thành một thanh kiếm.

Vừa cắt, vừa đào, vừa kéo.

Tia lửa bắn ra tung tóe, giống như bị máy cắt điên cuồng chà xát.

Có một sức mạnh lớn đào xuống.

Sau đó mặc kệ xung quanh mà bắt đầu nhào.

Cứ như đang nhào đất nặn.

Vương Phi rụi mắt, lắc đầu liên tục.

Cậu ta không nhịn được mà bước đến cây cột sắt đã được đào non nửa, dùng tay gõ một cách ngập ngừng.

Keng keng!

Tiếng kim loại vang lên, thật đến mức không thể thật hơn được nữa.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại, Trần Thái Nhật lại một lần nữa thuần thục điều chỉnh, nhào thành một chiếc áo sắc cạnh, vừa dày vừa nặng, phong cách đầy cục mịch!

Sau đó tiện tay mặc lên người.

Trần Thái Nhật hài lòng gật đầu.

"Đi thôi, cũng coi như là cậu hoàn thành nhiệm vụ".

Nói xong trực tiếp sải bước đi về phía trước, mặc kệ Vương Phi vẫn còn đang sững sờ ở đằng sau.

"Ôi! Chờ tôi với".

Vương Phi vội vàng chạy theo, đầu đầy mồ hôi.

...

Cả hai đi bộ hàng trăm mét, Trần Thái Nhật không nói lời nào.

Trên con đường nhựa rộng thênh thang, có ba tảng đá khổng lồ màu đen xám nằm chắn ngang, cắt ngang con đường.

Một cối xay đá có kích thước bằng cả một trang trại.

Tảng đá thứ hai trông giống như một chiếc lốp xe tải hạng nặng.

Tảng đá cuối cùng là lớn nhất, có khối lượng ngang với phần đầu xe lu.

Mấy tảng này nhẹ hơn một nghìn cân, còn tảng nặng nhất có lẽ là vài tấn.

Vương Phi nở nụ cười.

"Anh Trần, cậu chủ Tiêu nói, chỉ cần..."

Vương Phi chưa kịp nói xong bỗng như bị sặc, miệng mở to, mặt mũi đỏ bừng.

Trần Thái Nhật hoàn toàn không quan tâm đến cậu ta, anh đi thẳng, dùng đầu ngón tay nhặt ba tảng đá lớn rồi lần lượt ném xuống hồ nước nhân tạo bên đường.

Bùm!

Sóng nước dạt dào.

Chỉ cần những tia nước bắn tung tóe thôi đã bao phủ toàn bộ cây xanh vỉa hè.

Còn tảng đá cuối cùng, không khác gì đầu con xe lu, Trần Thái Nhật tìm được một góc thích hợp, sau đó dùng hai ngón tay ném đi, quá trình này mất thêm một giây.

"Vừa rồi cậu nói cái gì? Tôi nghe không rõ".

Trần Thái Nhật quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.

Vương Phi im lặng trong một giây, tiêu hóa hết những gì mình thấy hôm nay.

"Không có gì cả, mời anh, cậu chủ Tiêu ở phía trước".

Khuôn mặt của Trần Thái Nhật hiện rõ vẻ không hài lòng.



"Tiêu Kình này, cứ thích ra uy cơ, nếu không phải vì nể mặt chị cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là cạp đất mà ăn”.

Vương Phi đứng ở đằng sau không khỏi run lên, trực giác nói cho cậu ta biết đây không phải là nói đùa.

"Vương Phi!"

"Có!"

Không biết tại sao Vương Phi, gia tướng của nhà họ Tiêu, lúc này nhìn vào mặt Trần Thái Nhật lại hết sức lo sợ.

"Võ công của Tiêu Kình đạt đến trình độ nào?"

"Cậu chủ Tiêu rất có thiên phú, còn trẻ mà đã là võ giả đỉnh cao giai đoạn đầu của hạng chín! Cho dù ở Yến Kinh, đó cũng là..."

"Được rồi! Tôi biết rồi".

Trần Thái Nhật rảo bước nhanh như bay, cắt ngang lời nói của Vương Phi.

Cách đó không xa, có một đình nghỉ chân bên hồ.

Vẻ ngoài cổ kính, rất hợp với phong cảnh.

Trong đình có một tấm bia đá cao, được chạm khắc các tác phẩm kinh điển cổ đại.

Đôi mắt của Trần Thái Nhật sáng lên như ngọn đuốc.

Một người đàn ông cao với mái tóc ngắn, đang đứng quay lưng lại với anh, hai tay chắp sau lưng.

Mặc dù không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng khí tức đủ để khiến người phàm khiếp sợ không hề che giấu chút nào, tản ra xung quanh.

Sóng nước trong hồ quanh người bị chân khí kích động, giống như một cơn gió mạnh kéo theo sóng cuộn trải dài vô tận.

Khí thế bộc phát ra ngoài, bão tố nổi lên cuồn cuộn.

Đúng là cao thủ hạng chín.

Vương Phi vừa định chạy nhanh đến để giới thiệu.

Trần Thái Nhật đã chạy thẳng về phía Tiêu Kình.

Người thanh niên ở phía đối diện chậm rãi quay lại, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo, nhìn Trần Thái Nhật đang lao về phía mình, từ xa hét lên.

"Anh có phải là Trần Thái Nhật do chị gái tôi cử đến để chuyển thư không?"

Trần Thái Nhật không trả lời, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Tiêu Kình cau mày, vẻ mặt không được tốt lắm, khóe miệng nhếch lên để lộ vẻ khinh thường.

"Nếu không phải vì chị gái tôi, mọi khi tôi sẽ không gặp một kẻ tầm thường như anh đâu. Anh nên cảm thấy vinh dự. Nếu anh đã đến đây, chứng tỏ hai cửa ải trước..."

Đột nhiên, Trần Thái Nhật vượt qua khoảng cách hơn mười mét, đứng trước mặt Tiêu Kình trong tích tắc.

Tiêu Kình sửng sốt, hơi kinh ngạc.

"Ồ? Thân thủ cũng khá đấy, di hình hoán vị cũng rất thuần thục, anh có hứng thú đi theo tôi làm việc không? Tôi nể mặt chị gái, sẽ không để anh thiệt..."

"Cậu có khát nước không?"

Trần Thái Nhật đột nhiên hỏi.

Tiêu Kình không hiểu nên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, có chút nghi ngờ.

"Tôi không khát, sao vậy?"

Trần Thái Nhật lắc đầu.

"Không, tôi thấy cậu đang khát ấy, dù sao nước trong người cũng bốc hết lên não rồi”.

Tiêu Kình vừa nghe vậy thì vô cùng tức giận, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Cái đồ..."

Còn chưa kịp chửi.

Vương Phi đứng ở đằng sau không khỏi run lên, trực giác nói cho cậu ta biết đây không phải là nói đùa.

"Vương Phi!"

"Có!"

Không biết tại sao Vương Phi, gia tướng của nhà họ Tiêu, lúc này nhìn vào mặt Trần Thái Nhật lại hết sức lo sợ.

"Võ công của Tiêu Kình đạt đến trình độ nào?"

"Cậu chủ Tiêu rất có thiên phú, còn trẻ mà đã là võ giả đỉnh cao giai đoạn đầu của hạng chín! Cho dù ở Yến Kinh, đó cũng là..."

"Được rồi! Tôi biết rồi".

Trần Thái Nhật rảo bước nhanh như bay, cắt ngang lời nói của Vương Phi.

Cách đó không xa, có một đình nghỉ chân bên hồ.

Vẻ ngoài cổ kính, rất hợp với phong cảnh.

Trong đình có một tấm bia đá cao, được chạm khắc các tác phẩm kinh điển cổ đại.

Đôi mắt của Trần Thái Nhật sáng lên như ngọn đuốc.

Một người đàn ông cao với mái tóc ngắn, đang đứng quay lưng lại với anh, hai tay chắp sau lưng.

Mặc dù không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng khí tức đủ để khiến người phàm khiếp sợ không hề che giấu chút nào, tản ra xung quanh.

Sóng nước trong hồ quanh người bị chân khí kích động, giống như một cơn gió mạnh kéo theo sóng cuộn trải dài vô tận.

Khí thế bộc phát ra ngoài, bão tố nổi lên cuồn cuộn.

Đúng là cao thủ hạng chín.

Vương Phi vừa định chạy nhanh đến để giới thiệu.

Trần Thái Nhật đã chạy thẳng về phía Tiêu Kình.

Người thanh niên ở phía đối diện chậm rãi quay lại, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo, nhìn Trần Thái Nhật đang lao về phía mình, từ xa hét lên.

"Anh có phải là Trần Thái Nhật do chị gái tôi cử đến để chuyển thư không?"

Trần Thái Nhật không trả lời, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Tiêu Kình cau mày, vẻ mặt không được tốt lắm, khóe miệng nhếch lên để lộ vẻ khinh thường.

"Nếu không phải vì chị gái tôi, mọi khi tôi sẽ không gặp một kẻ tầm thường như anh đâu. Anh nên cảm thấy vinh dự. Nếu anh đã đến đây, chứng tỏ hai cửa ải trước..."

Đột nhiên, Trần Thái Nhật vượt qua khoảng cách hơn mười mét, đứng trước mặt Tiêu Kình trong tích tắc.

Tiêu Kình sửng sốt, hơi kinh ngạc.

"Ồ? Thân thủ cũng khá đấy, di hình hoán vị cũng rất thuần thục, anh có hứng thú đi theo tôi làm việc không? Tôi nể mặt chị gái, sẽ không để anh thiệt..."

"Cậu có khát nước không?"

Trần Thái Nhật đột nhiên hỏi.

Tiêu Kình không hiểu nên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, có chút nghi ngờ.

"Tôi không khát, sao vậy?"

Trần Thái Nhật lắc đầu.

"Không, tôi thấy cậu đang khát ấy, dù sao nước trong người cũng bốc hết lên não rồi”.

Tiêu Kình vừa nghe vậy thì vô cùng tức giận, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Cái đồ..."

Còn chưa kịp chửi.

Trần Thái Nhật đưa tay ra nhanh như chớp, ngay lập tức bóp lấy cổ Tiêu Kình.

Giống như kéo một con gà con, hai ba bước liền bị kéo đến bên hồ, bởi vì Tiêu Kình vùng vẫy, trên mặt đất bị cày thành một đường khá sâu.

Anh dùng tay giữ đầu, sau đó ấn xuống nước.

"Tỉnh táo lại đi! Còn tiếp tục bày trò ra uy với tôi nữa thì đến chị cậu cũng không bảo vệ được cậu đâu!"

"Ực, ực..."



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement