Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)

Advertisement

Chương 250: Xếp hạng nhất trong số các gia tộc

Lạch cạch!

Cánh cửa một căn phòng nào đó ở khách sạn Viêm Đô khẽ hé mở.

Một bóng người dáng hệt hươu con, nhón chân đi đến, quan sát xung quanh, chỉ sợ bị ai phát hiện ra.

Bốn bề yên tĩnh, không một bóng người.

Hàn Tâm Nhụy thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô ấy khom lưng, xoay người chuẩn bị đi đến căn phòng nào đó.

“Đi đâu thế, Nhụy Bảo Bảo?”

“A a a!”

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Hàn Tâm Nhụy đang cố gắng nhẹ tay nhẹ chân đã bị dọa sợ nhảy dựng lên.

Cô ấy liên tiếp lui lại mấy bước, khi thấy rõ là ai mới vỗ ngực hoàn hồn.

“Ninh Bảo, cậu làm gì vậy? Sao đi mà không có tiếng động luôn thế, làm mình sợ chết mất!”

Ninh Yên Nhiên khoanh hai tay trước ngực, tóc buông xõa, hiển nhiên là vừa tắm xong.

Ninh Yên Nhiên không lập tức trả lời câu hỏi của Hàn Tâm Nhụy mà vẻ mặt nghi ngờ, quan sát cô bạn thân từ trên xuống dưới.

Mặt Hàn Tậm Nhụy chợt đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh.

“Cậu... cậu nhìn mình làm gì?”

“Thành thật khai ra, vừa đi đâu về? Mình thấy cậu hơi bị khác thường, mặt rồi cổ sao đỏ quá vậy?”

Ninh Yên Nhiên bày ra dáng vẻ phải tra hỏi tới cùng, tiến lên hai bước, khuôn mặt thanh tú gần như sắp chạm đến mũi của Hàn Tâm Nhụy.

Trong lòng Hàn Tâm Nhụy hoảng loạn, không ngừng lảng tránh.

“Tự dưng mình đói bụng, đến nhà hàng ở tầng dưới của khách sạn gọi một bữa thịnh soạn, ăn nhiều quá nên đổ mồ hôi!”

“Thật à? Nhưng từ lúc mình bắt đầu luyện công đến giờ đã hơn ba tiếng rồi, sao giờ cậu mới về?”

“Mình ăn nhiều quá không được à?”

Ninh Yên Nhiên còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên di chuyển mũi, ngửi trái ngửi phải trên người Hàn Tâm Nhụy.

“Sao lại có mùi lạ?”

Hàn Tâm Nhụy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, cắn răng, hôn lên má Ninh Yên Nhiên một cái, sau đó giả bộ nghịch ngợm.

“Ai bảo cậu đứng gần như vậy, xem mình xử cậu thế nào”.

Ninh Yên Nhiên ngây người, bị bạn thân làm cho đầu óc trở nên trống rỗng.

Hai người lại bắt đầu cười đùa.

Hàn Tâm Nhụy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm ơn trời đất vì thoát nạn.

Thật không ngờ, người yêu mình lại là sư phụ của bạn thân.

Chuyện này mà để Ninh Yên Nhiên biết được, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Càng khó hơn nữa là từ ánh mắt của Ninh Yên Nhiên nhìn Trần Thái Nhật, Hàn Tâm Nhụy thấy được chút khác thường.

Ánh mắt ấy, giống hệt cô ấy một tháng trước!

Thôi, đi bước nào hay bước ấy, cứ lừa gạt cho qua đã.

Cũng đã muộn rồi, hai người quan hệ thân thiết, cùng ngủ trên một chiếc giường lớn, quay lưng vào nhau, mỗi người một suy nghĩ.

Trong tâm trí Hàn Tâm Nhụy đều là Trần Thái Nhật, khóe miệng nở nụ cười.

Ninh Yên Nhiên khẽ cau mày, trong lòng rối rắm.

“Trên người Tâm Nhụy, có mùi của sư phụ”.

Đây đã định sẵn là một đêm phức tạp và khó ngủ.

...

Tối hôm sau, ở cửa Tụ Xuân Lâu.

Trần Thái Nhật dẫn theo Genko, sau khi xuống xe liền ngẩng đầu nhìn nhà hàng nổi tiếng khắp Hoa Hạ này.

“Chủ nhân, cô Ninh đã về rồi sao?”

“Ừ, tôi đã chuẩn bị cho hai cô nhóc đó ba mươi nghìn tệ đồ ăn vặt, đủ để họ ăn một lúc”.

Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của hai cô gái khi mình rời đi, trong lòng Trần Thái Nhật thấy ấm áp.

Hai cô gái đều biết võ ở cùng nhau, Trần Thái Nhật cũng yên tâm phần nào.

Người bận tâm càng nhiều, Trần Thái Nhật cảm thấy bản thân bây giờ và năm đó ở biên giới phía Tây chém giết đã càng ngày càng xa lạ.

Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.

“Đi, lên trên thôi”.

Ẩm thực ở Tụ Xuân Lâu bao gồm hầu hết các món ăn đặc trưng của miền Bắc Hoa Hạ.

Chi phí rất cao, một bàn ăn thông thường đã hơn mười nghìn tệ, một bàn ăn cao cấp do đích thân bếp trưởng phục vụ sẽ tùy thuộc vào độ cao cấp của nguyên liệu chế biến, không có hạn mức giá.

Vì vậy, tất cả những người vào nhà hàng này, quan sát xung quanh là sẽ biết có thể đến dùng bữa ở đây ít nhất cũng là tầng lớp trung lưu.

“Xin chào, hai người đặt bàn chưa ạ?”

Một cô gái lễ tân dáng vẻ đoan trang, nhiệt tình chào đón.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật điềm tĩnh.

“Tiêu Kình đang ở đâu?”

“Tiêu Kình?”

Cô gái lễ tân nhất thời không kịp phản ứng, một giây sau chợt thay đổi sắc mặt.

“Anh nói là cậu Tiêu?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô lễ tân lập tức nhìn hai người Trần Thái Nhật với ánh mắt khác hẳn.

“Thì ra anh là khách mà cậu Tiêu mời đến! Đúng là khách quý đến nhà”.

Tiếng hô của cô lễ tân liền thu hút sự chú ý của các lễ tân khác ở sảnh.

Khách của nhà họ Tiêu, một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh.

Người này tuyệt đối không thể thất lễ.

Trong nháy mắt, đội ngũ tiếp đón xếp thành hàng, quản lý mặc vest đi giày da đích thân đứng ở cửa thang máy, cung kính cúi chào.

“Mời quý khách lên tầng trên cùng!”

Trận thế hoành tráng này khiến tất cả mọi người đang dùng bữa ở sảnh lớn đều sửng sốt.

Không ít người dùng ánh mắt kính nể nhìn Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật khẽ nhướng mày.

Sức ảnh hưởng của bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh lớn hơn anh nghĩ.

Ở Yến Kinh, dường như tên tuổi bốn gia tộc lớn là đại diện cho quyền lực

Báo một cái tên, ăn một bữa cơm dã khiến biết bao người kinh ngạc.

Nếu nhà họ Phùng đãi khách thì sao nhỉ?

Thật khó tưởng tượng.

Dưới vô vàn ánh nhìn chăm chú, Trần Thái Nhật bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng bao cao cấp nhất ở tầng trên cùng.

Thang máy mở ra, Trần Thái Nhật liền nhìn thấy ba đội ngũ đông đảo.

Vest có ba loại màu, là đồng phục tiêu chuẩn của vệ sĩ, mỗi đội khoảng mười người, xếp hàng suốt từ cửa thang máy đến trước phòng bao.

Ngay khi Trần Thái Nhật xuất hiện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào anh.

Vệ sĩ.



Vệ sĩ của ba gia tộc lớn đều có mặt.

Tổng cộng có hơn ba mươi người, bất động đứng canh ở cửa, nét mặt nghiêm trang, thân hình cường tráng, người bình thường chắc sẽ bị dọa sợ chết khiếp.

Genko ở phía sau thì thầm một câu.

“Đều là võ sĩ, còn toàn là hạng bốn trở lên, mặt mũi của bốn gia tộc lớn thật không nhỏ”.

Ánh mắt của hơn ba mươi người, như mang theo dao, như muốn nhìn thấu Trần Thái Nhật.

Lúc này, một vệ sĩ hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

“Có phải là anh Trần không?”

Vừa nghe liền biết là người của Tiêu Kình.

Trần Thái Nhật bình tĩnh gật đầu.

Vệ sĩ hết sức vui mừng, vội vàng chuẩn bị ra đón, lại bị đội trưởng của đội vệ sĩ khác ngăn lại.

“Anh Trần cái gì? Hôm nay ba cậu chủ Yến Kinh đang tụ tập trong phòng, trừ khi là cậu chủ nhà họ Phùng đến đây, những người kẻ vớ vẩn đều không được phép vào trong!”

Một vệ sĩ của đội khác cũng hét lên.

“Đúng vậy! Chúng tôi nhận được chỉ thị của cậu chủ, trừ cậu chủ nhà họ Phùng cùng đẳng cấp ra, kẻ vừa nhìn đã thấy thấp kém thì không đủ tư cách vào phòng bao!”

Vệ sĩ nhà họ Tiêu sốt ruột.

“Cái rắm! Anh Trần là khách quý của cậu Tiêu...”

Còn chưa dứt lời, Trần Thái Nhật đã nhẹ nhàng xua tay.

“Hai hàng hai bên là người của nhà họ Lăng và nhà họ Từ?”

Đồng thanh trả lời.

“Đúng vậy!”

Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch.

“Được rồi, tấm thảm trải sàn này hơi bẩn, mấy người cho tôi mượn lưng lau chân đi”.

Hai mươi vệ sĩ của hai nhà vừa nghe vậy, lập tức phản ứng lại, vô cùng tức giận.

Đều là võ sĩ hạng trung, từ lúc nào họ lại phải chịu sự chế nhạo của một người tầm thường chứ?

Hai đội lập tức bao vây Trần Thái Nhật.

“Ranh con, tao thấy mày đến đây để tìm cái chết rồi!”

Tên cầm đầu dồn sức lực vào cánh tay.

Trần Thái Nhật bình thản quan sát xung quanh, nở một nụ cười chế giễu.

...

Bên trong phòng bao cao cấp nhất, Tiêu Kình ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn cả bàn tràn ngập món ăn trước mặt, lộ vẻ khó chịu.

“Từ Uy, tôi đã nói rồi, khách quý tôi mời sắp đến, đâu thể có chuyện mời khách đến ăn mà lên món trước, lát nữa nguội rồi ăn kiểu gì!”

Từ Uy tỏ vẻ không quan tâm, ăn mặc tùy tiện, dáng vẻ thô kệch, để râu quai nón, đang ăn uống nhồm nhoàm.

Tổng cộng có hơn ba mươi người, bất động đứng canh ở cửa, nét mặt nghiêm trang, thân hình cường tráng, người bình thường chắc sẽ bị dọa sợ chết khiếp.

Genko ở phía sau thì thầm một câu.

“Đều là võ sĩ, còn toàn là hạng bốn trở lên, mặt mũi của bốn gia tộc lớn thật không nhỏ”.

Ánh mắt của hơn ba mươi người, như mang theo dao, như muốn nhìn thấu Trần Thái Nhật.

Lúc này, một vệ sĩ hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

“Có phải là anh Trần không?”

Vừa nghe liền biết là người của Tiêu Kình.

Trần Thái Nhật bình tĩnh gật đầu.

Vệ sĩ hết sức vui mừng, vội vàng chuẩn bị ra đón, lại bị đội trưởng của đội vệ sĩ khác ngăn lại.

“Anh Trần cái gì? Hôm nay ba cậu chủ Yến Kinh đang tụ tập trong phòng, trừ khi là cậu chủ nhà họ Phùng đến đây, những người kẻ vớ vẩn đều không được phép vào trong!”

Một vệ sĩ của đội khác cũng hét lên.

“Đúng vậy! Chúng tôi nhận được chỉ thị của cậu chủ, trừ cậu chủ nhà họ Phùng cùng đẳng cấp ra, kẻ vừa nhìn đã thấy thấp kém thì không đủ tư cách vào phòng bao!”

Vệ sĩ nhà họ Tiêu sốt ruột.

“Cái rắm! Anh Trần là khách quý của cậu Tiêu...”

Còn chưa dứt lời, Trần Thái Nhật đã nhẹ nhàng xua tay.

“Hai hàng hai bên là người của nhà họ Lăng và nhà họ Từ?”

Đồng thanh trả lời.

“Đúng vậy!”

Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch.

“Được rồi, tấm thảm trải sàn này hơi bẩn, mấy người cho tôi mượn lưng lau chân đi”.

Hai mươi vệ sĩ của hai nhà vừa nghe vậy, lập tức phản ứng lại, vô cùng tức giận.

Đều là võ sĩ hạng trung, từ lúc nào họ lại phải chịu sự chế nhạo của một người tầm thường chứ?

Hai đội lập tức bao vây Trần Thái Nhật.

“Ranh con, tao thấy mày đến đây để tìm cái chết rồi!”

Tên cầm đầu dồn sức lực vào cánh tay.

Trần Thái Nhật bình thản quan sát xung quanh, nở một nụ cười chế giễu.

...

Bên trong phòng bao cao cấp nhất, Tiêu Kình ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn cả bàn tràn ngập món ăn trước mặt, lộ vẻ khó chịu.

“Từ Uy, tôi đã nói rồi, khách quý tôi mời sắp đến, đâu thể có chuyện mời khách đến ăn mà lên món trước, lát nữa nguội rồi ăn kiểu gì!”

Từ Uy tỏ vẻ không quan tâm, ăn mặc tùy tiện, dáng vẻ thô kệch, để râu quai nón, đang ăn uống nhồm nhoàm.

“Tôi chả cần biết là khách quái gì, ở Yến Kinh này, còn chưa có ai xứng để cậu chủ đây đợi cơm đâu, nể mặt anh nên tôi mới đợi năm phút, đừng quá đáng, anh Lăng, anh cũng ăn đi!”

Thanh niên nhìn nho nhã hiền lành, ăn mặc trang trọng, đeo kính gọng vàng chính là Lăng Trạch Bang, hắn mở miệng giảng hòa.

“Tiêu Kình, anh cũng thật là, bốn cậu chủ ở Yến Kinh chúng ta tụ tập, không gọi đại ca Phùng thì đã đành, lại còn mời người ngoài đến, cũng chẳng trách anh Từ không thoải mái, tôi cũng không vui nổi”.

Nói xong, hắn cầm đũa chỉ ra hướng cửa.

“Cánh cửa này, chính là vách ngăn giữa hai thế giới, chúng ta là gia tộc hàng đầu, nếu nói về thân phận, đám người bên ngoài kia căn bản không xứng bước qua!”

Tiêu Kình vô cùng tức giận.

“Mấy người hiểu cái khỉ gì! Chờ lát nữa anh ấy đến, tôi xem mấy người còn dám...”

Chưa nói hết câu, Từ Uy đã nhét đồ ăn vào miệng cậu ta, rồi ném đũa đi.

“Sao hả? Anh ta ở Yến Kinh mà dám lật trời trước mặt tôi à?”

Nói xong, vẻ mặt hắn hết sức ngạo mạn.

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh ta dám bước qua cánh cửa này, vệ sĩ của tôi sẽ đưa anh ta đến nhà vệ sinh, để anh ta dùng nước bồn cầu rửa mặt cho tỉnh táo, cậu chủ đây dạy dỗ đám đàn em, trước giờ luôn đơn giản thô bạo.

Rầm!

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng động vang lên.

Ba cậu chủ của Yến Kinh lập tức quay đầu

Cửa phòng bao bị đạp tung!



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement