Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)

Advertisement

Chương 251: Điên đảo nhận thức

Từ Uy bị ngắt lời, đứng đờ ra đó.

Hai người còn lại còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.

Vù!

Một cái bóng màu đen bay vào.

Va vào tường bịch một tiếng.

Ngã chổng vó dưới đất.

Nhìn kĩ, hóa ra là một tên vệ sĩ của nhà họ Từ.

Lần này thì cả ba người đều há hốc miệng.

Từ Uy đứng phắt dậy.

"Mẹ kiếp! Người của nhà họ Từ mà cũng dám động vào, thằng chó nào mà to gan thế hả?"

Còn chưa dứt lời.

Vù vù vù!

Liên tiếp có bóng đen bay qua trước mắt ba người.

Va vào tường, chẳng khác gì có người đang coi những người đàn ông cường tráng khỏe mạnh này là bao cát mà ném vào.

Bốp bốp!

Tiếng cơ thể bằng xương bằng thịt va vào tường không dứt bên tai, không có vẻ gì là dừng lại.

Ba cậu chủ nổi danh thống trị thành phố Yến Kinh, lần đầu tiên được thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.

Cứ như đang đổ "mưa người" vậy.

Cuối cùng.

Hai mươi tên vệ sĩ bị ném vào tán loạn như lợn chết, ai nấy đầu sưng to như quả dưa hấu, miệng sùi bọt mép, dây thần kinh tay chân theo phản xạ khẽ run rẩy.

Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn chậm rãi cất bước tiến vào.

Vừa rút khăn giấy ra lau sạch tay vừa quan sát trong phòng.

Từ Uy lập tức nổi trận lôi đình.

"Mày là ai? Thuộc hạ của tao có phải do mày đánh không?"

Lăng Trạch Bang nhìn đám "sấp mặt" dưới đất, sắc mặt thoắt cái còn khó coi hơn Từ Uy.

"Chỉ mình mày mà cũng đánh gục hết người của tao sao?"

Trong mắt Tiêu Kình bắn ra tia sáng, bỗng thốt lên.

"Anh rể! Anh đến rồi sao?"

Tiếng kêu này khiến hai người kia sửng sốt.

"Anh rể?"

Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự kinh ngạc của hai người họ, tự bước tới trước bàn, kéo cái ghế lại, nghênh ngang ngồi xuống.

"Ngồi cả đi, chẳng phải đang ăn cơm sao, còn đứng đó làm gì?"

Câu nói này lập tức khiến bầu không khí thay đổi.

Hôm nay là buổi gặp gỡ của ba cậu chủ Yến Kinh, nhưng Trần Thái Nhật vừa đến đã giọng khách át giọng chủ, cứ như anh là chủ nhân bữa tiệc này vậy.

Từ Uy vẫn chưa nguôi giận chút nào, đập mạnh xuống bàn.

"Tiêu Kình, đây chính là người hạ đẳng mà anh mời tới sao? Không ngờ dám vênh váo như vậy, ra tay với cả người nhà họ Từ tôi!"

Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày.

"Này anh bạn, có miệng không phải để nói lung tung đâu nhé, nếu như không có gia giáo thì tôi có thể dạy dỗ thay bố mẹ anh".

Từ Uy nghe thấy thế thì lập tức nổi đóa lên.

"Thằng chó thấp hèn này, hôm nay tao phải..."

Còn chưa nói xong, Trần Thái Nhật đã rút một chiếc tăm gỗ trên bàn, ném nó ra trong chớp mắt.

Vèo!

Một luồng ánh lửa nhỏ như cây kim bỗng lóe lên lóa mắt, xẹt qua không trung.

Tiếng chửi bới tức giận của Từ Uy bỗng im bặt.

"A a! Nóng nóng!"

Đường đường là cậu cả nhà họ Từ Yến Kinh, mà tóc ở chính giữa đỉnh đầu bỗng nhiên bốc cháy.

Hắn đội ngọn lửa bất ngờ xuất hiện, nóng đến mức la lên oai oái.

Lăng Trạch Bang và Tiêu Kình ở bên cạnh đều sững sờ.

Genko đứng ở bên cạnh, lặng lẽ cầm một tách trà lên.

Ào!

Tạt mạnh lên đỉnh đầu Từ Uy.

Xì.

Một làn khói trắng bay lên, sau đó tỏa ra mùi tóc bị cháy khét lẹt.

Từ Uy ôm đầu, ngồi phịch xuống đất, bởi vì đau đớn mà nước mắt giàn giụa trên mặt.

Lúc này, đỉnh đầu hắn đã biến thành một sơn cốc hình chữ U.

Hai bên có tóc, giống như đồi núi.

Chính giữa bị cháy chỉ còn trơ lại da đầu, biến thành thung lũng.

Kiểu tóc dị hợm này khiến Genko suýt nữa thì phì cười.

Trần Thái Nhật gõ ngón tay xuống mặt bàn.

"Còn ý kiến gì nữa không? Ngồi xuống cả đi, lẽ nào còn muốn tôi ra tay nữa? Tiêu Kình, đưa đám ngứa mắt này ra ngoài đi!"

Lăng Trạch Bang bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ hết hồn, lúc này cũng không dám cãi lời nữa, vừa nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt cảnh giác, vừa chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi khi nãy của mình.

Sự kinh hoàng trên khuôn mặt Tiêu Kình vẫn chưa biến mất hẳn.

Đòn tấn công tùy ý vừa rồi của Trần Thái Nhật đã làm điên đảo nhận thức của cậu ta về võ học.

Một cây tăm bằng gỗ vô cùng yếu ớt, gần như không có trọng lượng.

Chỉ đơn giản ném một cái, mà có thể ma sát với không khí, tạo nên nhiệt độ cao, biến thành một ngọn lửa.

Điều này cần tốc độ nhanh đến mức nào chứ?



Cho dù là tên lửa bay ra ngoài không gian, thì cũng không nhanh đến mức đó nhỉ?

Vậy thì khi dùng chiêu này, cổ tay Trần Thái Nhật phải có lực mạnh đến đâu chứ?

Cậu ta thực sự không dám tưởng tượng.

Tiêu Kình bỗng cảm thấy cao thủ hạng chín như mình dường như là bốc thăm trúng thưởng mà có, hai mươi mấy năm tu luyện mà vẫn chưa có cảm giác nhập môn thực sự.

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Thái Nhật, cậu ta lập tức làm theo, bảo các vệ sĩ của nhà họ Tiêu ở ngoài cửa khiêng những “cái xác cứng đờ” ở trong phòng đi, thuận tiện gọi người của nhà hàng dọn dẹp một chút.

Trần Thái Nhật không nói nhiều, tự bưng tách trà lên lặng lẽ thưởng thức.

Lăng Trạch Bang ngồi ở đối diện, trong mắt lóe lên tia sáng không thể tin được, đánh giá Trần Thái Nhật.

Tuy võ công của hắn không bằng Tiêu Kình, nhưng là một trong bốn cậu ấm của Yến Kinh, con mắt của hắn cũng rất tinh tường.

Một chiêu vừa rồi của Trần Thái Nhật thực sự là quá đáng sợ.

Từ Uy đang ngồi dưới đất, lúc này vẻ mặt nhếch nhác, nhưng cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình.

Ánh mắt hắn nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một sát thần.

Hắn lảo đảo đứng dậy, cả người run lẩy bẩy, sờ vào mép bàn, vô cùng thảm hại ngồi phịch xuống.

Trần Thái Nhật thấy hai người đã ngoan ngoãn, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt tách trà xuống bàn.

"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thuộc hạ của các anh ăn nói khó nghe, ngăn không cho tôi vào, tôi tiện tay dùng thủ đoạn văn minh dạy dỗ bọn họ một chút, chắc các anh không để bụng đâu nhỉ?"

Bàn ăn bỗng im phăng phắc.

Hai mươi người kia, ai cũng bị chấn động não.

Thế này mà gọi là dạy dỗ một chút sao?

Từ Uy và Lăng Trạch Bang nhìn nhau, lông mày không hẹn mà cùng giật giật.

Mẹ kiếp, ai dám nói là để bụng chứ?

Không ai trả lời, Trần Thái Nhật coi như bọn họ đã ngầm thừa nhận, hài lòng gật đầu.

"Không giấu gì hai anh, hôm nay tôi bảo Tiêu Kình hẹn hai anh ra đây, thực ra mục đích rất đơn giản, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với các anh".

Tiêu Kình chớp thời cơ giới thiệu thân phận của Trần Thái Nhật.

Đại ca đứng đầu bốn tỉnh Trung Châu, Đông Bình, Giang Lâm, Nam Hồ, anh rể của cậu ta, ông chủ thực sự của tập đoàn Thái Mộng.

Chỉ cần một trong số các thân phận này được nói ra, thì sắc mặt của Từ Uy và Lăng Trạch Bang đã trở nên thận trọng hơn rồi.

Nhân vật lớn.

Tuy vẫn chưa có thân phận của nhà giàu hoàng kim, nhưng Trần Thái Nhật đã nắm trong tay sức mạnh khổng lồ chẳng kém gì gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất.

Thực ra, điều khiến hai người họ kiêng dè nhất là biểu hiện của Tiêu Kình.

Những thân phận của Trần Thái Nhật vừa được nói ra, tuy rất lớn, nhưng đứng trước gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất như nhà họ Lăng và nhà họ Từ, chỉ có thể nói là coi trọng, chứ chưa đến mức kiêng dè.

Nhưng Tiêu Kình luôn miệng gọi là anh rể, hơn nữa dáng vẻ còn nhất mực tôn trọng Trần Thái Nhật, khiến trong lòng họ bồn chồn lo lắng.

Lẽ nào... ngay cả nhà họ Tiêu cũng có bàn tay của Trần Thái Nhật thao túng phía sau?

Nhà họ Tiêu và ba gia tộc lớn khác cùng được coi là những nhà giàu đứng đầu Yến Kinh.

Riêng nhà họ Tiêu đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, càng không cần nói đến có thêm nhiều thế lực của Hoa Hạ như vậy nữa.

Trong lòng Lăng Trạch Bang và Từ Uy bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Cậu ta thực sự không dám tưởng tượng.

Tiêu Kình bỗng cảm thấy cao thủ hạng chín như mình dường như là bốc thăm trúng thưởng mà có, hai mươi mấy năm tu luyện mà vẫn chưa có cảm giác nhập môn thực sự.

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Thái Nhật, cậu ta lập tức làm theo, bảo các vệ sĩ của nhà họ Tiêu ở ngoài cửa khiêng những “cái xác cứng đờ” ở trong phòng đi, thuận tiện gọi người của nhà hàng dọn dẹp một chút.

Trần Thái Nhật không nói nhiều, tự bưng tách trà lên lặng lẽ thưởng thức.

Lăng Trạch Bang ngồi ở đối diện, trong mắt lóe lên tia sáng không thể tin được, đánh giá Trần Thái Nhật.

Tuy võ công của hắn không bằng Tiêu Kình, nhưng là một trong bốn cậu ấm của Yến Kinh, con mắt của hắn cũng rất tinh tường.

Một chiêu vừa rồi của Trần Thái Nhật thực sự là quá đáng sợ.

Từ Uy đang ngồi dưới đất, lúc này vẻ mặt nhếch nhác, nhưng cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình.

Ánh mắt hắn nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một sát thần.

Hắn lảo đảo đứng dậy, cả người run lẩy bẩy, sờ vào mép bàn, vô cùng thảm hại ngồi phịch xuống.

Trần Thái Nhật thấy hai người đã ngoan ngoãn, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt tách trà xuống bàn.

"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thuộc hạ của các anh ăn nói khó nghe, ngăn không cho tôi vào, tôi tiện tay dùng thủ đoạn văn minh dạy dỗ bọn họ một chút, chắc các anh không để bụng đâu nhỉ?"

Bàn ăn bỗng im phăng phắc.

Hai mươi người kia, ai cũng bị chấn động não.

Thế này mà gọi là dạy dỗ một chút sao?

Từ Uy và Lăng Trạch Bang nhìn nhau, lông mày không hẹn mà cùng giật giật.

Mẹ kiếp, ai dám nói là để bụng chứ?

Không ai trả lời, Trần Thái Nhật coi như bọn họ đã ngầm thừa nhận, hài lòng gật đầu.

"Không giấu gì hai anh, hôm nay tôi bảo Tiêu Kình hẹn hai anh ra đây, thực ra mục đích rất đơn giản, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với các anh".

Tiêu Kình chớp thời cơ giới thiệu thân phận của Trần Thái Nhật.

Đại ca đứng đầu bốn tỉnh Trung Châu, Đông Bình, Giang Lâm, Nam Hồ, anh rể của cậu ta, ông chủ thực sự của tập đoàn Thái Mộng.

Chỉ cần một trong số các thân phận này được nói ra, thì sắc mặt của Từ Uy và Lăng Trạch Bang đã trở nên thận trọng hơn rồi.

Nhân vật lớn.

Tuy vẫn chưa có thân phận của nhà giàu hoàng kim, nhưng Trần Thái Nhật đã nắm trong tay sức mạnh khổng lồ chẳng kém gì gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất.

Thực ra, điều khiến hai người họ kiêng dè nhất là biểu hiện của Tiêu Kình.

Những thân phận của Trần Thái Nhật vừa được nói ra, tuy rất lớn, nhưng đứng trước gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất như nhà họ Lăng và nhà họ Từ, chỉ có thể nói là coi trọng, chứ chưa đến mức kiêng dè.

Nhưng Tiêu Kình luôn miệng gọi là anh rể, hơn nữa dáng vẻ còn nhất mực tôn trọng Trần Thái Nhật, khiến trong lòng họ bồn chồn lo lắng.

Lẽ nào... ngay cả nhà họ Tiêu cũng có bàn tay của Trần Thái Nhật thao túng phía sau?

Nhà họ Tiêu và ba gia tộc lớn khác cùng được coi là những nhà giàu đứng đầu Yến Kinh.

Riêng nhà họ Tiêu đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, càng không cần nói đến có thêm nhiều thế lực của Hoa Hạ như vậy nữa.

Trong lòng Lăng Trạch Bang và Từ Uy bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Từ lúc nào mà thành phố Yến Kinh xuất hiện một người tài giỏi như vậy?

Chẳng khác gì thiên sứ đột nhiên hạ phàm vậy.

Sự khinh miệt trong mắt Lăng Trạch Bang biến mất tăm, ăn nói cũng có vẻ nhún nhường, không nhịn được hỏi.

"Anh... anh Trần, anh muốn bàn chuyện làm ăn gì với chúng tôi vậy?"

Trần Thái Nhật mỉm cười.

“Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là đến nhà họ Phùng đệ nhất Hoa Hạ để giết một người mà thôi”.



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement