Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 116: Dì nhỏ, dì thật là đáng thương

Lời ngoài truyện: Hai ngày cuối tuần số chương cập nhật mỗi ngày ít hơn mọi hôm một chút, qua tuần mới sẽ khôi phục bình thường mọi người nhé!

-------

“Mấy người đẹp, xuống lầu ăn bữa sáng nào”.

Sáng sớm hôm sau, sau khi tập thể dục xong, Sở Phàm bèn đi vào phòng bếp, bận rộn nấu một bàn bữa sáng phong phú, sau đó đi lên lầu lần lượt gõ cửa.

Tối qua, Chu Dĩnh và Đan Đan đi dạo phố về đã là mười một giờ đêm, Sở Phàm cũng không yên tâm để một cô gái về nhà một mình, bèn để cô ta ở lại biệt thự Hải Đường Uyển, dù sao ở đây có rất nhiều phòng, dù có thêm bảy tám người vào ở cũng không thành vấn đề.

Có lẽ môi trường của căn biệt thự cao cấp này quá thoải mái, ba cô gái đều biến thành con heo lười, lúc này chỉ mặc áo ngủ đơn giản, lười biếng mà đáng yêu đi xuống.

Nhìn ba người đẹp phong cách khác nhau, vô cùng quyến rũ, Sở Phàm không khỏi ngẫm nghĩ, cuộc sống “người đẹp vây quanh” thế này, chẳng phải chính là thứ biết bao nhiêu đàn ông ngày đêm mong chờ sao.

Nếu thế, có phải mình rất hạnh phúc không? Sở Phàm cười ngẫm nghĩ.

Ở chung một đêm, Chu Dĩnh và hai chị em Vân Mộc Thanh đã rất quen thuộc rồi, trước bàn ăn, ba cô gái ăn món ngon, hoà thuận vui vẻ, bầu không khí rất hài hoà.

Đan Đan cũng chớp đôi mắt to, cười tủm tỉm hỏi: “Cô, hôm nay chúng ta đi đâu chơi thế ạ?”

“Nghe nói gần đây có một khu vui chơi mới mở, chúng ta đi qua xem thử đi!”

Cô bé còn đang đắm chìm trong việc điên cuồng mua sắm tối qua, còn chưa đã ghiền, đang vô cùng hăng hái đây.

Chu Dĩnh ho khan hai tiếng, hơi xấu hổ và áy náy liên tục nói: “À, Đan Đan, hôm nay cô còn có việc, không thể đi với cháu được, hôm khác, hôm khác cô lại đến thăm cháu, được không”.

Không phải cô không muốn chơi cùng cô bé, mà thật sự là vì… túi tiền đã trống không rồi!

Tối qua đi dạo phố một chuyến, cô đã quẹt sạch mấy tấm thẻ tín dụng, bị con nhóc này gài bẫy không thoát ra được.

“Ồ, vậy… vậy cô nhất định phải đến nhé, nếu không Đan Đan sẽ nhớ cô đó”, Đan Đan chớp đôi mắt to ngập nước, trông rất là đáng thương.

Làm cho Chu Dĩnh rất ngượng ngùng, cảm thấy mình mắc phải lỗi lầm lớn gì đó, phụ lòng của đứa nhỏ…

Vân Mộc Thanh cũng hơi đỏ mặt, cô xụ mặt dạy dỗ Đan Đan: “Không được làm phiền cô nữa, mấy món đồ chơi mua cho con tối qua con phải trả về một ít, vừa ra ngoài con đã tiêu tiền lung tung, đây là tiền cô vất vả dành dụm đấy, có biết không?”

Vân Mộc Văn cũng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô nhóc, vui vẻ nói: “Đúng vậy, đồ vô ơn, cháu muốn hại cô cháu phá sản à, đúng là không có lương tâm”.

Chu Dĩnh liên tục xua tay, tỏ vẻ mấy món đồ chơi và đồ ăn vặt này đều là cô ta tự nguyện mua.

“Làm gì có, Đan Đan là cô bé tốt bụng ngây thơ mà!”, Đan Đan kiêu ngạo bĩu môi, tức giận vung nắm đấm nhỏ.

Cô bé chỉ Sở Phàm im lặng ăn cháu dùng bữa bên cạnh, ra vẻ bà cụ non nói: “Bố, lát nữa bố trả tiền cho cô đi, dù sao bố cũng giàu nhất, không xài cũng uổng”.

Vân Mộc Văn vô cùng kích động xoa tay, như tìm thấy máy rút tiền miễn phí: “Quá tuyệt, Đan Đan, sau này cháu đi dạo phố nhớ dẫn dì theo, túi xách, đồ trang điểm của dì cũng nên đổi cái mới rồi”.

“Ừ, không thành vấn đề!”

Vân Mộc Thanh cười tươi, tỏ vẻ đây là chuyện hiển nhiên.

Sở Phàm: “???”

Chuyện liên quan gì tới mình, một kẻ hóng chuyện như mình nằm không cũng trúng đạn là sao?

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mấy mỹ nữ lớn nhỏ bên bàn ăn phát ra tiếng cười như chuông bạc, tràn đầy hơi thở vui vẻ.

Chu Dĩnh cũng cười, cô ta hâm mộ nhìn cảnh hoà thuận của cả nhà Sở Phàm, sau đó thở dài một hơi…

Có lẽ đây mới là hạnh phúc nhỉ, cả nhà đoàn tụ, ung dung bình thản lại rất có sức sống.

Thật sự khiến người ta thấy hâm mộ.

Ăn bữa sáng xong, Sở Phàm dẫn Đan Đan và Chu Dĩnh đi dạo một vòng ở vườn sau của Hải Đường Uyển.

Núi giả, hồ cá, khu trồng cây cảnh… Cái gì cũng có. Bể bơi lộ thiên, công viên bãi cỏ, sân gôn, thậm chí còn có một sân đua ngựa, lộ rõ cuộc sống xa hoa và phẩm chất cao.

Khiến Chu Dĩnh nhìn hoa cả mắt, lại vô cùng hâm mộ: Cuộc sống của Sở Phàm thật xa xỉ quá!

Sở Phàm ngồi trước đình nghỉ mát uống cà phê, đang liên lạc với những người anh quen, xem nên cho Chu Dĩnh công việc gì thì thích hợp, đúng lúc này, điện thoại của Chu Dĩnh reo lên.

“A lô mẹ, đúng vậy, con đang ở chỗ anh”, Chu Dĩnh cười, vui vẻ nhìn Sở Phàm, sau đó cô ta ngây người, khó tin há hốc miệng, trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, như trở thành một bức tượng điêu khắc.

Sở Phàm tuỳ ý hỏi: “Sao đấy, mẹ điện thoại nói gì mà làm em ngạc nhiên vậy?”

Chu Dĩnh nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa, mang theo sự gian trá và cười trên nỗi đau của người khác: “Anh, chúc mừng anh!”

“Mẹ gọi điện thoại, tự mình sắp xếp một buổi xem mắt cho anh, kêu em cho dù làm thế nào, dùng cách gì, có trói cũng phải trói anh đi qua xem mắt với con gái nhà người ta!”

Sở Phàm suýt chút ngã nhào…

Xem mắt?

Mẹ đang diễn vở tuồng gì vậy!

Vân Mộc Thanh và Vân Mộc Văn ở bên cạnh cũng đều ngây người, nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt u oán.

“Cô, xem mắt là sao thế ạ?”, Đan Đan cầm một cây kẹo que, khó hiểu và tò mò hỏi.

Vân Mộc Văn cười xấu xa, cô ấy véo mặt cô nhóc: “Chính là tìm một người vợ cho bố con, sau này con sẽ có hai người mẹ, có vui không?”

Vân Mộc Thanh tức giận đạp cô ấy một cước, nhỏ giọng mắng: “Không đứng đắn, nói cái gì trước mặt trẻ con vậy, chuyện còn chưa rõ ràng đâu”.

“Dì nhỏ, dì thật đáng thương”.

Khiến người ta bất ngờ là Đan Đan không khóc lóc không làm ầm ĩ, còn thương hại nhìn Vân Mộc Văn, xoè tay: “Bố đã có hai người vợ rồi, mà dì một người bạn trai cũng không có”.

“Vậy chẳng phải là dì rất thất bại sao…”

Loảng xoảng…

Vân Mộc Văn chỉ cảm thấy trái tim nhỏ yếu ớt của mình lập tức vỡ tan, nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ trên mặt trở nên cứng đờ, cô ấy tỏ vẻ đau khổ: “Hu hu, tôi thật khổ quá, đồ vô ơn, nói như thế khiến người ta rất tổn thương đó có biết không hả?”

Đan Đan vui vẻ gật đầu: “Biết chứ, cho nên phải nói nhiều hơn một chút”.

Phụt…



Vân Mộc Văn sắp hộc máu rồi, đồ vô ơn này khiến người ta tức chết đi được mà.

Còn Vân Mộc Thanh thì không ngừng cười trộm, bĩu môi mắng một câu: “Đáng đời, tự làm tự chịu”.

Lúc này Sở Phàm lại không rảnh quan tâm mấy cô gái đang ầm ĩ, anh bực bội phất tay: “Anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết đi xem mắt, mau kêu mẹ bỏ đi”.

Bây giờ ba cô gái trong nhà đã đủ khiến anh đau đầu rồi, nếu còn đi xem mắt nữa chẳng khác nào lấy cái mạng già của anh cả.

Chu Dĩnh bĩu môi: “Em mặc kê, em chỉ nghe theo lời mẹ, dẫn anh đi gặp mặt người ta thôi, anh muốn huỷ buổi xem mắt thì bàn với mẹ ấy”.

“Dù sao em cũng không có can đảm cãi lại lệnh mẹ, chịu đựng bạo lực lạnh của bà ấy đâu”.

Sở Phàm: “…”

Vân Mộc Thanh im lặng suy nghĩ một lúc, biết chuyện nói: “Bác gái tốn công tốn sức giới thiệu cho anh, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của bà, hay là anh đi gặp thử xem sao?”

Vân Mộc Văn trêu chọc: “Anh rể trái ôm phải ấp luôn nha, chậc chậc chậc…”

Đan Đan cũng giúp vui, vung tay, dù không hiểu nhưng cảm thấy rất lợi hại: “Bố cố lên!”

Sở Phàm: “…”

Cái gì thế này!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement