Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 16: Chủ động tìm đánh

Cách nhà trẻ không bao xa là một bệnh viện, Sở Phàm bế Đan Đan, chọn chuyên gia tốt nhất, làm kiểm tra toàn thân.

Sở Phàm không dám qua loa một chút nào trong chuyện có liên quan đến con gái cưng của mình.

“Không có gì, sợ hãi chút đỉnh thôi, tôi kê chút thuốc an thần cho cô bé, sau khi trở về chú ý nghỉ ngơi là được rồi”.

Lời nói của bác sĩ làm hòn đá đang đè nặng trong lòng Sở Phàm được dỡ xuống, anh thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như con gái mình có bề gì thì chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho người phụ nữ lẳng lơ ưa gây chuyện đó đâu.

“Cảm ơn bác sĩ”, Vân Mộc Thanh cũng thở phào một hơi, cô định bế Đan Đan đang ngủ say rời khỏi phòng khám.

Bây giờ Đan Đan đang nằm trên giường trong phòng khám, cô bé ngủ rất ngon, chiếc miệng nhỏ nhắn, hàng lông mi dài, gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, khiến cho người khác không khỏi muốn hôn vài cái.

Đôi mắt của cô bé cong cong như vầng trăng khuyết, thỉnh thoảng lại cười thành tiếng, hình như đang nằm mơ đẹp lắm vậy.

Vân Mộc Thanh dở khóc dở cười: “Con bé này, chúng ta lo cho nó muốn chết mà nó ngủ còn ngon đến vậy, cũng không biết mơ thấy gì mà vui thế, cười suốt từ nãy đến giờ”.

“Con nít nào cũng thế mà, đơn thuần trong sáng”.

Bàn tay Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đan Đan, anh nâng cô búp bê sứ này một cách dè dặt và ân cần quan tâm, gương mặt cương nghị của anh đượm vẻ dịu dàng và ngọt ngào.

Bố về rồi, gia đình đoàn tụ, cô bé có thể không vui sao?

Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô mơ màng nhìn gương mặt dịu dàng của Sở Phàm, trong ấn tượng của cô, dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ này tỏ vẻ dịu dàng.

Hơn nữa, lúc nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của anh, tựa như đã từng quen biết, có cảm giác rất quen thuộc…

Chúng ta gặp nhau chưa?

“Người nhà bệnh nhân, khám bệnh xong thì mau rời khỏi phòng khám”.

Vào lúc này, bác sĩ lên tiếng cắt ngang, giọng nói mang vẻ trách móc: “Vợ chồng hai người cũng thật là, sức đề kháng của con nít vốn dĩ đã kém, lỡ bị nhiễm virus gì đó thì sao?”

Vân Mộc Thanh ngẩn người, gò má cô không khỏi đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Bác sĩ, chúng tôi, chúng tôi không phải là vợ chồng, anh hiểu lầm rồi”.

Sở Phàm mỉm cười, anh không phản bác mà bế Đan Đan lên, kéo Vân Mộc Thanh ra khỏi bệnh viện.

Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay trắng trẻo của Vân Mộc Thanh, khiến cho cơ thể cô run rẩy.

Mùi hương nam tính dạt dào trên người Sở Phàm khiến trái tim cô đập nhanh hơn, gương mặt cô giống hệt hoa đào, vừa đỏ bừng vì xấu hổ vừa căng thẳng.

Mấy năm nay, vì Đan Đan mà cô đã từ chối sự theo đuổi của không ít người khác giới, vẫn luôn đơn thân, còn chẳng yêu ai, có bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế này đâu chứ.

Hơn nữa, đây còn là một người đàn ông xa lạ vừa mới quen biết chưa đến hai ngày, chỉ gặp có mỗi hai lần…

Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, đợi Sở Phàm giúp cô lấy thuốc xong, cô nói với vẻ cảm kích: “Sở Phàm, hôm nay, hôm nay cảm ơn anh”.

Dường như ý thức được hành động của Sở Phàm quá mức thân mật, cô hoang mang lùi vội về sau hai bước, cúi đầu xuống, gò má đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh.

Sở Phàm đã nhìn thấy hết vẻ ngượng ngùng đáng yêu của cô, anh cười nhẹ: “Dễ như trở bàn tay ấy mà, không cần khách sáo, tôi và Đan Đan có duyên. Đi thôi, tôi đưa hai người về nhà”.

Anh thấy Vân Mộc Thanh có vẻ hơi do dự mới thoải mái bổ sung thêm một câu: “Tiện đường thôi”.

Vân Mộc Thanh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau Sở Phàm.

Vào lúc này, đột nhiên có giọng mắng chửi chói tai của một người phụ nữ vang lên.

“Muốn đi à? Nực cười, để tôi xem xem các người có thể đi đâu được, xông lên cho tôi”.

Rồi sau đó, bốn năm mươi tên lưu manh có gương mặt hung hãn xông vào trong cổng bệnh viện, bao vây Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lại.

Vân Mộc Thanh biến sắc, cô ôm chặt Đan Đan vào lòng trong vô thức, Sở Phàm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn chúng, kẻ cầm đầu của đám lưu manh này là người phụ nữ lẳng lơ đã kiếm chuyện ban nãy, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi hơn, mặc vest đi giày da, nhưng trông có vẻ rất thô lỗ.

Xem ra đã tìm thấy chỗ dựa nên qua đây báo thù.

“Anh Hải, chính là đôi chó nam nữ này, không những dám lợi dụng lừa tiền của em mà còn đánh em nữa, anh nhất định phải làm chủ cho người ta, hu hu…”

Người phụ nữ lẳng lơ tỏ vẻ đáng thương giống như phải chịu nỗi tủi thân sâu sắc lắm vậy, cô ta nũng nịu đảo trắng thay đen với người đàn ông kia.

Rồi sau đó, cô ta lập tức đổi sắc, chỉ vào người Sở Phàm với gương mặt hung dữ độc ác, cao giọng mà mắng:

“Thằng chó, dám đụng đến bà à, cũng không chịu nhìn lại mình là cái thá gì? Nhìn cho kỹ đây, anh ấy chính là anh Mã - giám đốc của hội thương mại Tứ Hải, còn không mau cút sang đây dập đầu nhận tội”.

Gương mặt Mã Hải cũng toát ra vẻ khinh bỉ, chẳng xem ai ra gì, hắn ỷ mình có mấy chục anh em nên liếc mắt nhìn Sở Phàm với vẻ xem thường: “Cậu dám động đến người phụ nữ của tôi, qua đây, dập đầu nhận tội thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng. Còn con đàn bà đê tiện này…”

Hắn đảo mắt nhìn Vân Mộc Thanh bằng cặp mắt xếch, hắn trố mắt. Đúng thật là quốc sắc thiên hương, người phụ nữ cực phẩm.

Nếu so sánh với cô, người phụ nữ lẳng lơ này đúng là hàng rác rưởi có thể tiện tay vứt đi bất kỳ lúc nào.

Mã Hải lập tức cảm thấy hứng thú, hắn bật cười: “Người đẹp, chúng ta đi tìm nơi nào đó từ từ nói chuyện, nói chuyện đàng hoàng, yên tâm đi, tôi hiểu lý lẽ lắm…”

Đám lưu manh xung quanh bắt đầu huýt sáo, bật cười gian xảo, khiến cho Vân Mộc Thanh tỏ vẻ chán ghét.

“Sở Phàm, chúng ta báo cảnh sát đi, đừng dây dưa với đám lưu manh này nữa”, Vân Mộc Thanh nói với Sở Phàm.

Sở Phàm lại xua tay mà nói: “Cô dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này trước đi, để tôi xử lý”.

Có một vài cảnh tượng để cho phụ nữ và con nít xem thì không tốt.

Vân Mộc Thanh tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng mà…”

“Yên tâm đi, tôi có thể xử lý được hết”.

Mặc dù giọng nói của Sở Phàm rất bình tĩnh nhưng lại chứa đầy sức mạnh và sự tự tin, khiến cho người khác tin rằng cho dù trời có sập xuống thì anh vẫn có thể chống đỡ nổi.

“Thế, thế cũng được, anh cẩn thận”, Vân Mộc Thanh lo lắng và căng thẳng tột cùng, cô nửa tin nửa ngờ dẫn Đan Đan rời khỏi nơi này, mặc dù cô rất lo lắng cho sự an toàn của Sở Phàm nhưng cô cũng biết, mình ở lại đây chỉ khiến cho Sở Phàm lo lắng, tăng thêm phiền phức cho anh mà thôi.

“Nhóc con, anh hùng cứu mỹ nhân? Ngon đấy”.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc như Vân Mộc Thanh đi khuất khỏi tầm mắt mình, Mã Hải sầm mặt xuống, hắn châm điếu thuốc, bắp thịt trên mặt giần giật, trông rất đỗi hung ác, hắn cắn răng nghiến lợi mà nói:

“Chỉ sợ cậu không còn mạng để hưởng thụ thôi”.

Hắn vừa phất tay, đám lưu manh ở xung quanh đồng loạt lôi ống thép và mã tấu ra, bao vây Sở Phàm với gương mặt hung hãn, đám đông xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này bèn trốn thật xa, chỉ sợ bị liên lụy.

“Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, phá hỏng chuyện tốt của tôi, hai tội danh này đã đủ để khiến cho cậu chết tám trăm lần rồi đấy!”, giọng nói của Mã Hải ngạo mạn, tự cao tự đại, dường như chỉ cần tùy tiện phất tay thôi đã có thể phán tội chết cho Sở Phàm.

Sở Phàm thẳng lưng mà đứng, anh chỉ tùy tiện đảo mắt nhìn Mã Hải rồi hỏi: “Cậu là người của hội thương mại Tứ Hải, nói thế, Mã Minh Nguyên chính là ô dù của cậu à?”

“Láo xược, tên của hội trưởng cũng có thể để cho dân đen đê tiện như mày gọi hay sao!”, một gã đàn em lập tức ra mặt quát mắng anh, gã tỏ vẻ nịnh nọt: “Cậu Mã Hải là cháu ruột của Hội trưởng Mã, nhóc con, lần này cậu đụng phải đối thủ khó xơi rồi, ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu”.

Mã Hải hút thuốc, gương mặt toát ra vẻ khinh thường, trông cứ như thể hắn là Hoàng thân quốc thích vậy, chỉ cần tùy tiện nhấc chân là có thể đạp cả thành phố Giang Lăng dưới bàn chân mình.

Sờ Phàm chỉ hờ hững gật đầu: “Ra là thế”.

Người phụ nữ lẳng lơ cũng ỷ rằng sau lưng mình có mấy chục người, cô ta lập tức cáo mượn oai hùm, vênh váo tự đắc, chỉ vào người Sở Phàm mà mắng:

“Đồ khốn, biết sợ rồi chứ gì, sợ thì mau quỳ xuống, liếm sạch giày của bà, tự phế một chân mình rồi cút đi, nói không chừng bà sẽ xin cậu Mã tha cho mày”.

“Dám động đến hội thương mại Tứ Hải của bọn tao, mày có mấy cái mạng? Dám chọc giận cậu Mã thì cả nhà mày đều phải chôn chung, biết không hả? Thằng khốn!”

Người phụ nữ lẳng lơ hếch mặt lên, bây giờ cô ta cảm thấy nở mày nở mặt, trút hết cơn giận trong lòng mình ra.

Cô ta cho rằng dù Sở Phàm giỏi đánh nhau đến mức nào đi chăng nữa nhưng làm sao có thể thể đánh thắng hơn năm chục người?

Hơn nữa, cái thể loại điêu dân nghèo túng này mà gặp người trong hội thương mại Tứ Hải cũng chỉ có thể sợ đến mức són tiểu, dập dầu xin tha!

Cô ta từng nhìn thấy không ít ‘cậu ấm’ tự cho rằng mình có chút quyền thế, vài đồng tiền còm thì tỏ ra kiêu ngạo, cuối cùng bị Mã Hải tát vào bạt tai mới ngoan ngoãn phục tùng, ai nấy cũng gọi ‘anh Hải’, bị chà đạp thành cháu mà còn phải tươi cười gọi ông nội!

Trên mảnh đất Giang Lăng, hội thương mại Tứ Hải chính là Diêm Vương, Mã Minh Nguyên chính là ông trời!

Người đàn ông của cô ta là cháu trai của Mã Minh Nguyên, hội trưởng hội thương mại Tứ Hải.

Gia thế và quyền lực khủng khiếp đến mức nào, chấn động đến mức nào!

Người phụ nữ lẳng lơ tỏ vẻ tự cao tự đại, cô ta đi đến trước mặt Sở Phàm, ăn nói hống hách: “Tên kia, chẳng phải ban nãy anh ngon lắm, ngang ngược lắm sao, còn dám đánh tôi, tát tôi nữa?”

Cô ta chủ động đưa mặt ra: “Nào, nào, hôm nay bà cô cho mày tát, mày có giỏi thì tát tao xem? Đồ khốn, mày không tát thì mày không phải là đàn ông…”

Bốp!

Cô ta vừa mới nói dứt lời, Sở Phàm đã giơ tay tát một cái thật mạnh!

“Mày…”

Tiếng bạt tai lảnh lót vang lên, người phụ nữ lẳng lơ kia ôm gương mặt sưng húp lảo đảo lùi về sau, gương mặt toát ra vẻ phẫn nộ và ngạc nhiên không thể nói nổi bằng lời.

Cô ta không ngờ rằng Sở Phàm lại ngang ngược đến mức này.

“Chủ động ưa ăn tát, cô nói xem mình có hạ tiện hay không?”, Sở Phàm hờ hững nói một câu, anh giơ tay tiếp tục tát cô ta.

Bốp!

Người phụ nữ lẳng lơ bị rách da toác thịt trong nháy mắt, cô ta ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác…

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement