Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 191: Đây là vinh hạnh của mày

Sở Phàm cảm thấy trong lòng càng lúc càng nóng nảy, độc Mạn Đà La sâu trong cơ thể dường như đang có dấu hiệu thức tỉnh, anh chỉ có thể hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.

“Tôi từng nói, là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ không trốn tránh, nhưng tôi sẽ không chấp nhận một chút oan ức, bất bình nào áp đặt lên con gái tôi”.

Sở Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ của Đan Đan, chỉ vào Triệu Thu đang tức giận không thôi, nói tiếp: “Con cô bị đánh là tự làm tự chịu, nó đáng bị như vậy”.

“Con cô bắt nạt người khác trước, mắng Dương Đậu Đậu là ‘đồ bại liệt’, lăng mạ đánh đập, còn ném rác vào người ta, cô hỏi con mình xem, có phải nó đã làm thế không? Trẻ con như vậy cần phải dạy dỗ nghiêm khắc”.

Dương Đậu Đậu cắn chặt môi, vẻ mặt tràn đầy oan ức, khó chịu.

Thẩm Hòa né tránh, chui vào lòng Triệu Thu, trốn tránh thực tế.

Triệu Thu ngẩng đầu, không thèm nghe, kiêu căng đáp: “Vậy thì đã sao, con trai tôi nói sai à, chẳng lẽ nó không phải bại liệt, nếu không phải sao còn ngồi xe lăn? Con tôi chỉ là ăn ngay nói thật, có gì sai?”

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, người phụ nữ này tâm địa độc ác đến mức nào?

Dưới cái nhìn trân trối của đám đông, Triệu Thu khoanh tay trước ngực, trâng tráo: “Còn về phần mấy người nói là ném đá, ném rác, bắt nó sủa tiếng chó gì đó chẳng qua là trò đùa của trẻ con, đánh nhau kiểu giỡn chơi thôi mà”.

“Thằng bé còn nhỏ thì biết gì? Nó hiểu gì được? Các người cần gì phải bám riết một đứa bé không tha? Rộng lượng chút là được rồi”.

“Ngược lại đám người lớn mấy người, từng người từng người đều là mặt người dạ thú, lớn đầu rồi còn so đo với một đứa bé, còn có lương tâm không? Có lương tri không? Tại sao các người lại lòng dạ hẹp hòi, linh hồn dơ bẩn đến vậy?”

“Tôi thấy xấu hổ thay các người, cảm thấy ghê tởm!”

Mọi người có mặt ở đó đều vô cùng phẫn nộ vì những lời tráo trở của cô ta, thi nhau kháng nghị. Dương Cang thậm chí còn tức đến nổ phổi, gào thét đòi giết người phụ nữ này.

Triệu Thu bỏ ngoài tai tất cả, cô ta ôm con trai mình, chỉ vào Sở Phàm, lời lẽ chính đáng: “Còn các người, con trai tôi chẳng qua chỉ nói vài lời đùa giỡn, con các người liền đánh nó thành thế này? Các người không nên dạy dỗ nó, để nó chịu trách nhiệm sao?”

“Các người là kiểu phụ huynh gì vậy?”

“Cô, cô….”, Vân Mộc Thanh chưa từng gặp loại phụ nữ ngang ngược như này bao giờ, tức giận đến đỏ bừng mặt, không nói lên lời.

“Không phải như vậy, Thẩm Hòa hoàn toàn không đùa giỡn”.

Đúng lúc này, Đan Đan đột ngột đứng ra, tức giận nói.

Ngay sau đó, cô bé chạy đến chỗ Dương Đậu Đậu, vén ống quần cậu bé lên, cảnh tượng tiếp đó khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.

Trên bắp chân vốn gầy gò của Dương Đậu Đậu, xuất hiện hơn mười vết kim đâm, dày đặc chi chít, máu chảy trên bắp chân tái nhợt đã khô lại, vừa nhìn đã rợn người.

Đan Đan chỉ vào Thẩm Hòa rồi nói: “Đậu Đậu nói cậu ấy bị teo cơ bẩm sinh, chân không có cảm giác, Thẩm Hòa không tin, nhất quyết đòi tự mình thử nghiệm, lợi dụng lúc cậu ấy ngủ đã dùng kim đâm vào chân cậu ấy rất nhiều lần…”

Tiểu Hổ cũng tiếp lời: “Đúng vậy, cậu ta còn tự hào khoe khoang với bọn cháu, Thẩm Hòa, cậu dám nói là cậu không làm ư?”

Sắc mặt Sở Phàm càng thêm u ám, hai vợ chồng Dương Cang đau lòng khóc nấc lên, ôm con trai đang co rúm người lại, gào thét muốn liều mạng với Triệu Thu.

Các vị phụ huynh có mặt lúc này da đầu phát run, cũng không kìm được, vỡ lẽ ra liền chỉ trỏ bàn tán.

“Chuyện này, chuyện này là do một đứa bé làm sao? Đúng là một kẻ ác độc, thật quá đáng”.

“Bị thương nặng như vậy, báo cảnh sát đi, phải tống vào trại cải tạo trẻ vị thành niên, nghiêm khắc trừng phạt!”

“Đúng là đồ đàn bà độc ác, mẹ nào con nấy”.

Thẩm Hòa thấy tình cảnh này, sợ phát khóc, rúc vào lòng Triệu Thu, né tránh tất cả.

Sắc mặt Triệu Thu luân phiên thay đổi, sau đó lại nhướn mày, lạnh lùng quát: “Kêu cái gì, la hét cái gì? Chẳng phải chỉ là mấy vết kim đâm thôi sao, thằng nhóc bại liệt này còn không nói gì. Nó không có cảm giác thì làm gì biết đau. Có phải chuyện lớn lao gì đâu”.

Mọi người hoàn toàn sững sờ, Triệu Thu khinh khỉnh, vẻ mặt kiêu căng: “Vả lại, trẻ con tò mò hiếu động thì đã sao? Lẽ nào mấy người khống chế được tính cách trời sinh của nó?”

“Điều này thể hiện con trai tôi có tiềm năng trở thành nhà khoa học, có tài năng về y học, lấy thằng nhóc bại liệt đó làm thí nghiệm, bồi dưỡng hứng thú của nó, sao hả?”

Cô ta cưng chiều ôm con trai vào lòng, mặc kệ người khác chỉ trỏ: “Dù sao thằng nhóc bại liệt đó cũng là đứa vô dụng, sống chỉ lãng phí lương thực, thà bỏ ra chút đóng góp, để con trai tôi làm thí nghiệm đây là phúc phận ba đời nhà nó, là thể hiện nó có giá trị”.

“Nó nên cảm ơn con trai tôi mới phải, đây là vinh hạnh của nó!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Sở Phàm u ám bước đến, giơ tay tát cô ta một bạt tai thật mạnh.

Bốp!

Sức lực mạnh mẽ, âm thanh vang dội.

Lúc này Triệu Thu bị đánh đến trời đất quay cuồng, rơi mất mấy cái răng, nặng nề ngã xuống đất.

Sở Phàm xoay cổ tay, trầm giọng: “Đối phó với loại người đê tiện vẫn nên thẳng thừng ra tay thì hơn, nhanh gọn dứt khoát”.

Mọi người có mặt thấy vậy đều sửng sốt, sau đó ánh mắt phát sáng, cái tát này thật khiến người khác thỏa mãn!

Mặc dù bạo lực không thể giải quyết vấn đề nhưng có thể xả giận!

“Anh, anh dám đánh tôi?”, Triệu Thu chật vật đứng dậy, ôm mặt sưng đỏ, giận dữ thét lên: “Khốn kiếp, anh có biết tôi là ai không, anh có biết sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?”

Bốp!

Sở Phàm trả lời cô ta bằng một cái tát vang dội khác, anh lạnh lùng nói: “Tôi cũng có một suy nghĩ, lấy mặt cô làm thí nghiệm, đây là vinh hạnh của cô!”

Bốp!

“Cái tát này là đánh thay chị Mỹ Thi, đánh cô vì kiêu căng ngang ngược, ỷ thế hiếp người!”

Bốp!

“Cái tát này đánh thay con gái tôi và Đậu Đậu, đánh cô vì không phân biệt trắng đen phải trái”.

Bốp!

“Cái tát này đánh vì con trai cô, đánh cô làm mẹ mà không biết cách dạy con”.

Bốp!

“Cái tát này chẳng vì gì hết, chỉ là tôi muốn đánh thôi”.

Sở Phàm đánh liên tiếp hơn chục cái, vô cùng mạnh tay, khiến mặt mũi Triệu Thu sưng vù, khóe miệng chảy máu, thê thảm đến ngã lăn ra đất khóc lóc.

Đám vệ sĩ định xông lên, nhưng lại bị Dương Cang nhân cơ hội, giận dữ lao lên đánh tới tấp, tất cả đều nằm rạp trên đất, không ngừng kêu gào.

Cách làm mạnh mẽ của Sở Phàm khiến mọi người đều sững sờ, trợn mắt há mồm, Tưởng Bình Quang cũng sợ đến phát run, thấy tình hình không ổn vội vàng chuồn mất.

“Cô giáo La”, Sở Phàm nhìn khắp một lượt, cô giáo La lúc này cũng đang kinh hãi, che mặt cầu xin: “Đừng, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, cầu xin anh”.

Cô ta không muốn bị đánh đến mặt mũi sưng tấy giống như Triệu Thu.



Sở Phàm bình thản liếc cô ta một cái: “Tôi sẽ không đánh, nhưng tôi cảnh cáo cô, là một giáo viên, tôi mong cô có phẩm hạnh của riêng mình, có giới hạn đạo đức”.

“Không cần cô quá chí công vô tư, đức cao vọng trọng, nhưng ít nhất cũng có chút chính nghĩa, tự mình làm gương, phân rõ đúng sai, chứ đừng nhu nhược hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm, bo bo giữ mình, gió chiều nào theo chiều ấy”.

“Làm vậy là đang bôi nhọ lên hai chữ giáo viên đó”.

Cô giáo La vô cùng xấu hổ, sắc mặt phức tạp.

“Hay, nói hay lắm!”

“Xứng mặt đàn ông, làm tốt lắm”.

“Nói câu đỉnh quá!”

Các bậc phụ huynh vỗ tay không ngớt, thi nhau khen ngợi.

Sở Phàm chỉ bế Đan Đan lên rời đi cùng Vân Mộc Thanh và cả nhà Dương Cang, để lại cho mọi người phía sau một bóng lưng mạnh mẽ, kiên cường.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement