Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 198: Rốt cuộc có lai lịch như thế nào

Thẩm Thiên vừa lên tiếng ra lệnh, đám đàn em hung hãn của hắn lập tức lôi Tưởng Bình Quang ra ngoài, chúng không quan tâm đến tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của gã mà đánh gã túi bụi.

Mỗi một cú đấm đều đập trúng người, cú nào cũng thấy máu.

Đánh đủ mười hai phút đồng hồ, đến cuối cùng Tưởng Bình Quang còn không đủ sức mà thở dốc nữa, gã nằm giữa vũng máu như con chó chết, xương cốt trên người gãy hết một nửa, cả đời này cũng đừng hòng đứng dậy nổi.

Vết thương như thế, đến Sở Phàm cũng đành bó tay.

Thảm thương tột cùng!

Thẩm Thiên vẫn cảm thấy chưa hả giận, hắn cắn răng nghiến lợi: “Gọi 120, cứu sống nó, sau này cứ cách bảy ngày lại đánh hắn một lần, theo tiêu chuẩn như ngày hôm nay”.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều run rẩy, sống lưng lạnh toát, có thể tưởng tượng được sau này Tưởng Bình Quang phải sống những ngày tháng đen tối và tuyệt vọng như thế nào…

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vân Mộc Thanh và vợ Dương Cang không những không thương xót mà còn cảm thấy đã trút được giận, vô cùng hả dạ, vô cùng sung sướng!

Giống như rốt cuộc cũng nhìn thấy nhân vật phản diện không gì không làm được trong phim điện ảnh bị trừng phạt vì tội lỗi của mình, chết một cách thảm thiết vậy.

Hạng tiểu nhân độc ác vô liêm sỉ như Tưởng Bình Quang bên bị quả báo từ sớm rồi.

Sau khi xử lý xong tất cả, Thẩm Thiên hít sâu một hơi, hắn lại quỳ xuống trước mặt Sở Phàm, cung kính nói:

“Anh Sở, anh có vừa lòng với cách xử lý này không ạ?”

“Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không dám mong anh tha thứ. Thẩm Thiên có ngày hôm nay toàn nhờ được anh đề bạt, nếu như anh có bất cứ yêu cầu gì, Thẩm Thiên tuyệt đối không dám nói hai lời”.

Thái độ thành khẩn, hèn mọn đến tột cùng.

Sở Phàm chỉ hờ hững nhìn xuống: “Thế à?”

Anh giơ ngón tay chỉ vào mẹ con Triệu Thu, Thẩm Hòa đang quỳ ở bên ngoài: “Nếu như tôi muốn cậu giết hai người bọn họ thì sao”.

Cơ thể Thẩm Thiên run lẩy bẩy, hắn cắn răng: “Được!”

Hắn rút thanh dao ngắn ra, gương mặt rất đỗi hung ác, khiến cho mọi người tin rằng chỉ cần Sở Phàm ra lệnh thì hắn sẽ vung tay chém chết vợ con mình ngay.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tê dại da đầu, mẹ con Triệu Thu sợ đến nỗi hét toáng lên, luôn miệng xin tha…

Sở Phàm không hề quan tâm đến những chuyện ấy, anh chỉ ung dung nhìn gương mặt của Thẩm Thiên, trông có vẻ như thản nhiên, nhưng thực chất trong lòng lại đong đầy cảm giác lo lắng và sợ hãi.

Hai phút đồng hồ, nhưng Thẩm Thiên lại cảm thấy dài như hai thế kỷ…

Vào lúc hắn nghiến răng định làm liều, suýt không còn gồng nổi nữa thì đột nhiên Sở Phàm vỗ vai hắn, anh bình tĩnh cất tiếng nói: “Cậu đi đi, dẫn theo vợ và con của mình rời khỏi Giang Bắc, cả đời này cũng đừng quay về nữa”.

Thẩm Thiên ngồi sụp xuống đất, hắn nhìn theo hướng Sở Phàm bỏ đi, dập đầu ba cái: “Cảm ơn anh Sở đã thành toàn!”

Hắn hiểu mình đã cược đúng rồi, anh Sở là người đáng kính trọng đến mức nào kia chứ, chỉ cần hắn bày tỏ đủ sự trung thành và thành ý của bản thân, chỉ cần hắn thể hiện chắc chắn mình không bao giờ phản bội lại anh, không báo thù…

Nhất định anh Sở sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho tính mạng của cả nhà mình.

Thẩm Thiên thở dốc, mồ hôi lạnh nhễ nhại đầy lưng, nhớ lại hai phút ngắn ngủi đối mặt với anh ban nãy, đó là cơn ác mộng mà cả đời này hắn cũng không tài nào quên nổi, cho đến thời khắc cuối cùng khi nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng không thể quên được ánh mắt của Sở Phàm.

Thật sự quá đáng sợ, quá chấn động!

Sáng ngày hôm sau, Sở Phàm không hề nán lại đây nữa, anh dẫn Vân Mộc Thanh và Đan Đan, Tiểu Hổ chuẩn bị về nhà.

Vừa mới lên xe đã nghe thấy tiếng động cơ rừm rừm của cả đội xe vang lên bên ngoài, Mã Minh Nguyên nhận được tin tức nên đích thân chạy sang xin lỗi Sở Phàm.

Mã Minh Nguyên khúm na khúm núm, cúi đầu khom lưng khiến cho Dương Cang sững sờ, đây là ông trùm của thế giới ngầm Giang Lăng trong truyền thuyết, đến thị trưởng cũng phải nể mặt hội trưởng Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải ba phần kia mà!

“Anh Sở, tôi đã sai người chặt hai tay hai chân của cái đồ ngu Hắc Tử, ném vào hồ làm mồi cho cá rồi, những tên côn đồ khác cũng phải trả giá…”

Mã Minh Nguyên lại khom lưng xin lỗi, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại: “Dù gì Thẩm Thiên cũng là người đại diện mà tôi lựa chọn. Xảy ra chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm, anh Sở, Mã Minh Nguyên chấp nhận tất cả hình phạt, tuyệt đối không nói hai lời”.

“Không sao, không có lần sau”.

Sở Phàm vừa tết tóc cho con gái vừa nói hờ hững, thái độ thản nhiên như thể chẳng hề để ý một chút nào: “Chỉ là người đại diện mà thôi, thay là được, ông không cần tự trách”.

Chỉ là một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến cho Mã Minh Nguyên sợ đến mức mất cả hồn vía…

Chắc chắc không phải là Sở Phàm rộng lượng tha thứ mà là anh đang cảnh cáo ông ta, ‘tôi có thể thay một người đại diện như Thẩm Thiên thì cũng có thể thay ông!’

Mặc dù Thẩm Thiên kém xa Mã Minh Nguyên, thế nhưng trong mắt Sở Phàm, bọn họ cũng chỉ cùng một hạng người, là đàn em thay anh làm việc mà thôi!

Ông ta không dám quên vị trí của mình nằm ở đâu.

“Anh Sở dạy phải lắm, Mã Minh Nguyên xin khắc ghi trong lòng!”, Mã Minh Nguyên khom lưng, ông ta đảm bảo: “Anh yên tâm, chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu”.

“Hy vọng là thế”.

Sở Phàm chỉ gật đầu rồi ôm con gái lên xe, phóng đi vun vút…

Những mối tâm sự ngổn ngang trong lòng Mã Minh Nguyên, ông ta toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm tự nói với mình: “Nguy hiểm quá, xem ra sau này thật sự không thể bất cẩn nữa”.

Hai chiếc xe của Sở Phàm và Dương Cang đi cùng với nhau, ở lại khu phong cảnh Cửu Hoa chơi thêm hai ngày, ban ngày đi leo núi, ngắm phong cảnh, ban đêm cắm trại nướng thịt, uống rượu thỏa thích.

Không còn hạng tiểu nhân như Tưởng Bình Quang, không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc của cô giáo La, đây mới là chuyên du lịch tự do, thoải mái thật sự.

Đan Đan và các bạn cũng đùa chơi với nhau, mấy đứa trẻ vui vẻ vô cùng, Dương Đậu Đậu đã có thể đứng dậy, mặc dù bước đi còn chưa vững vàng, thường hay bị té, thế nhưng cậu bé lại chẳng than đau câu nào, đôi mắt to tròn luôn sáng bừng hy vọng…

“Cậu em Sở, qua hòn núi trước mặt là đến Giang Lăng rồi, chúng ta phải chia xa mỗi người một ngả”, Dương Cang bùi ngùi xúc động, trong chuyến đi này, anh ấy đã quen với anh Sở có danh tiếng lẫy lừng, đồng thời cũng là cậu em Sở Phàm hào sảng nghĩa khí, luôn bênh vực lẽ phải.

“Sau này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ cùng nhau uống một bữa thỏa thích, không say không về”, Sở Phàm cười cười, anh ôm Dương Cang thật chặt.

Đan Đan và Tiểu Hổ cũng lưu luyến nó lời tạm biệt với Dương Đậu Đậu, mấy đứa trẻ bí mật nói gì đó với nhau, không biết đã len lén ước hẹn điều gì.



“Cháu đi đây, tạm biệt chú”.

“Sở Phàm, Mộc Thanh, có thời gian rảnh thì đến chơi nhé”.

Trình Mỹ Thi tiễn gia đình Sở Phàm về, trong lòng thấy trống rỗng, mặc dù hai gia đình mới quen biết nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại cảm thấy cứ như đã quen biết nhau cả nửa đời người.

Có thể đây chính là tri kỷ khó cầu.

“Mẹ ơi, bố ơi, chú Sở Phàm tặng cho con một món quà nè”, Dương Đậu Đậu cầm một vật bằng kim loại trông giống như tấm lệnh bài trong bàn tay nhỏ nhắn, trên mặt sắt có khắc hình rồng thần bay lượn, sinh động như thật.

Đôi mắt cậu bé đong đầy vẻ tò mò.

“Nói là đợi đến khi con lớn đi tòng quân thì thứ này sẽ có ích cho con”.

“Cái tên Sở Phàm này chém gió lớn ghê thật, cho dù quyền thế của ‘anh Sở’ có lớn hơn đi chăng nữa cũng khó lòng chen chân vào quân đội”, Dương Cang cười ha hả, anh ấy nói một cách tự hào:

“Bố của con là lính đặc chủng, đã từng làm đại đội trưởng đội Cảnh vệ của sư đoàn trưởng. Xét về lý lịch, Sở Phàm còn phải gọi bố một tiếng “tiểu đội trưởng” nữa đấy, lời nói của cậu ta có trọng lượng hơn bố à?”



“Để bố xem xem cậu ta có thể tặng cho con thứ gì”.

Lúc Trình Mỹ Thi bực bội lườm anh ấy, Dương Cang vừa cười ha hả vừa cầm tấm ‘lệnh bài sắt’ trong tay Dương Đậu Đậu, mới chỉ nhìn thoáng qua mà anh ấy lập tức run rẩy, ánh mắt rừng rực kích động, suýt nữa đã ngã đập mông xuống đất…

“Đây, đây là quân lệnh của Long hồn!”

Dương Cang ngạc nhiên thốt lên thành tiếng, giọng nói của anh ấy lớn đến mức Trình Mỹ Thi và Dương Đậu Đậu còn bị giật mình…

“Anh gào gì thế, thứ này còn có ích hơn sư đoàn trưởng như anh hả?”, Trình Mỹ Thi đánh Dương Cang một phát, cô ấy tỏ vẻ bất mãn.

“Đâu chỉ có ích, sức nặng của nó bằng với mười sư đoàn trưởng đấy!”, ánh mắt Dương Cang nóng rực, anh ấy vô cùng kích động.

Trình Mỹ Thi sững sờ, Dương Đậu Đậu cũng chớp mắt, đôi mắt cậu bé sáng rực, toát ra niềm vui…

Quân lệnh của Long hồn, đó là tín vật quân lệnh của ba mươi ngàn binh lính ở Tây Dã, tinh nhuệ của tinh nhuệ, nhìn thấy lệnh chủ như nhìn thấy Long thủ!

Món đồ này có thể sáng ngang với ‘Thượng Phương bảo kiếm’, có sự bảo vệ của ‘đại đội Long hồn, trong khắp bốn quân khu của Đông Hoa, có ai dám xem thường?

Dương Cang cầm lệnh bài trong tay, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh ấy lẩm bẩm: “Sở Phàm hơi là Sở Phàm, rốt cuộc cậu có lai lịch như thế nào…”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement