Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 220: Anh bị bệnh

“Cảm ơn, chào anh”.

Vân Mộc Thanh chỉ hờ hững gật đầu, phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Phương Mẫn, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía Sở Phàm có vẻ như cô rất để ý đến cảm nhận của anh.

Lý Thu Linh biến sắc bất mãn nói: “Mộc Thanh, cậu Phương chào con sao con lại không lễ phép như vậy?”

Đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với Phương Mẫn hơn, sao đứa ngốc này lại không biết quý trọng vậy chứ?

“Không sao đâu bác gái, dù ở bất cứ đâu, phụ nữ đẹp vẫn có đặc quyền mà”.

Phương Mẫn nở nụ cười hóm hỉnh, không hề cảm thấy lúng túng mà ngược lại hắn chủ động đi lấy rượu cho mấy người Vân Mộc Thanh và Lý Thu Linh rồi trò chuyện rất vui vẻ.

Phương Mẫn là một tay chơi có kinh nghiệm tình trường đầy mình, hắn khác hẳn với mấy người chỉ cần ném ra vài món đồ hiệu là có thể kéo phụ nữ vào khách sạn chơi bời.

Muốn chinh phục được kiểu phụ nữ xinh đẹp như Vân Mộc Thanh thì cần phải có sự kiên nhẫn, chậm rãi tận hưởng thú vui.

Ngoài ra còn cần phải có ‘sức hấp dẫn’ và ‘tiền tài’.

Nếu như vậy, hắn đã có tất cả, thậm chí là cực kỳ ưu tú, thế nên hắn vô cùng tự tin, cho rằng muốn chinh phục Vân Mộc Thanh thì chỉ là vấn đề thời gian.

Lý Phương Cát cũng nhân cơ hội này nịnh bợ hắn: “Mộc Thanh, cậu Phương là thanh niên vừa đẹp trai vừa có tài, là hạc giữa bầy gà đấy. Tuổi còn trẻ mà đã xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập nên hai công ty niêm yết trị giá hơn một trăm triệu”.

“Còn bố của cậu Phương là quản gia chính ở nhà họ Phương ở Giang Bắc, được cụ Phương nhận làm con nuôi nên lấy họ ‘Phương’. Đây là vinh hạnh lớn, cháu hãy làm quen kết bạn với cậu Phương”.

“Nào có ạ, cô quá khen rồi”.

Mặc dù Phương Mẫn tỏ ra rất khiêm tốn nhưng vô thức ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, hết sức tự cao tự đại.

Nhà họ Phương ở Giang Bắc là nhà giàu biết bao người cầu mong được vào đó. Mặc dù bố hắn chỉ là một quản gia của nhà họ Phương nhưng đó cũng được xem là một nửa người nhà họ Phương, đủ để hắn hơn hẳn 90% người đồng trang lứa.

Từ nhỏ Phương Mẫn vẫn luôn tự hào và cảm thấy vinh dự vì điều này.

Đúng lúc này, một giọng nói không hợp lắm vang lên.

“Con trai của quản gia, nói trắng ra là người giúp việc của nhà họ Phương à?”, Sở Phàm hờ hững nói: “Còn chuyện đổi họ gì đó, trước đây chỉ thấy trong sách thời xưa. Đây là một phần thưởng của chủ dành cho đầy tớ của mình, không ngờ ở xã hội hiện đại vẫn còn chuyện này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt”.

La Cường cũng hừ một tiếng, giọng điệu không tốt lắm: “Dù có ăn mặc lấp lánh, rực rỡ cỡ nào thì chó vẫn mãi là chó, không xem là người được đâu”.

Ngay lập tức bầu không khí trở nên khác thường, sắc mặt Phương Mẫn cũng u ám hẳn, khóe mắt khẽ giật, sát khí bừng bừng trợn mắt nhìn Sở Phàm.

Người giúp việc.

Ba từ này là cái gai tồn tại mãi mãi trong lòng hắn, càng là chuyện hắn không bao giờ muốn nhắc đến.

Hắn vốn đã quên đi xuất thân của mình, quên mất thân phận nhục nhã của mình nhưng hôm nay Sở Phàm lại thản nhiên nhắc đến trước mặt hắn?

Chuyện này cứ như tát thẳng vào mặt hắn vậy.

“Sở Phàm, cậu nói vớ vẩn gì thế, ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao? Cậu cút ra xa cho tôi đi!”, Lý Thu Linh biến sắc mắng Sở Phàm.

Lý Phương Cát cũng trợn mắt nhìn Sở Phàm, vội xin lỗi Phương Mẫn: “Cậu Phương, đây chỉ là tài xế lái xe không biết điều, cậu cần gì phải quan tâm đến cậu ta”.

“Tên khốn, còn không mau xin lỗi cậu Phương đi?”

Phương Mẫn khó khăn nở nụ cười, hắn nheo mắt nhìn Sở Phàm bên cạnh. Mặc dù giờ chỉ ước có thể băm vằm tên khốn này ra trăm mảnh nhưng trước mặt mọi người hắn vẫn phải giữ hình tượng ‘phong thái quý tộc’ của mình.

“Không sao, anh bạn này rất hài hước, tôi thích sự thẳng thắn của anh, làm quen với nhau nhé?”

Phương Mẫn cười khẩy, hắn thầm tính toán đợi đến lúc có được người đẹp cực phẩm Vân Mộc Thanh thì hắn nhất định sẽ khiến tên khốn trước mặt hối hận vì đã đến thế giới này.

Hắn hào phóng vươn tay ra…

“Anh bị bệnh à?”

Nhưng Sở Phàm lại liếc nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Tôi không bắt tay với cái tay này”.

Một câu nhẹ như bâng nhưng lại khiến sảnh tiệc trở nên ồn ào ầm ĩ.

“Sở Phàm, cậu có ý gì?”, Lý Phương Cát tức giận quát mắng: “Cậu Phương không so đo với cậu, chủ động bắt tay với cậu thì là vinh hạnh của cậu đấy”.

“Cậu không biết tốt xấu cũng thôi đi, lại còn mắng ngược lại người ta bị bệnh, cậu là một người đàn ông mà không có chút khoan dung nào hả?”

Dù tính cách Phương Mẫn có tốt đến mấy cũng không thể chịu được sỉ nhục hết lần này đến lần khác, ngay lập tức ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, uy hiếp nói: “Nể mặt Mộc Thanh và cô, tôi cho anh một cơ hội xin lỗi tôi”.

“Nếu không, chỉ cần một lời nói của tôi thôi thì anh sẽ không có chỗ đứng ở cả vùng đất Giang Bắc này”.

Phương Mẫn hết sức tự cao tự đại.

Lý Thu Linh cũng cau mày giục anh: “Có nghe thấy không? Mau xin lỗi cậu Phương đi, nhà họ Phương không phải là gia tộc mà cậu có thể đắc tội được đâu. Đến lúc đó ở Giang Lăng không có cơm mà ăn thì đừng đến ỷ lại và dựa dẫm vào Mộc Thanh nhà chúng tôi”.

Bà ta sợ Sở Phàm sẽ khiến ‘cuộc hôn nhân’ này thất bại, làm lỡ cơ hội cho bà ta bước vào nhà giàu.

Ngược lại Vân Mộc Thanh ngạc nhiên liếc nhìn Sở Phàm, cô biết rất rõ y thuật và nhân phẩm của Sở Phàm. So với nhục nhã gì đó thì cô càng tin chắc rằng Phương Mẫn này thật sự bị bệnh!

Quả nhiên Sở Phàm bình thản liếc nhìn Phương Mẫn: “Anh mắc bệnh hoa liễu rất nghiêm trọng, nửa thân dưới đều là các nốt đỏ, mỗi tối đều cảm thấy rất khó chịu như có kiến bò. Mặc dù anh vẫn dùng thuốc để ức chế nhưng vẫn không khỏi”.

“Nếu bắt tay với anh mà không phòng bị tốt thì có thể bị lây, tôi không dám mạo hiểm”.

Bệnh hoa liễu?

Bị lây?

Mấy người Lý Thu Minh lập tức trợn to mắt, vô thức lùi lại cách xa Phương Mẫn.

Sắc mặt Phương Mẫn cũng thay đổi, hoảng hốt nổi giận chỉ vào Sở Phàm: “Anh, anh nói bậy bạ, anh vu oan cho tôi. Từ trước đến nay tôi đều rất sạch sẽ, có bệnh trong người chỗ nào chứ? Anh mới có bệnh đấy, cả người anh đều có bệnh”.

Hắn hoảng hốt lo lắng hét ầm lên, trong mắt người ngoài đây rõ ràng là chột dạ.



Sở Phàm khẽ cười chỉ vào cổ tay hắn: “Vu oan? Anh nhìn cổ tay của anh đi, có phải có nốt đỏ không? Bây giờ nửa thân dưới của anh rất ngứa khó chịu không, muốn gãi không?”

“Đây đều là triệu chứng giai đoạn cuối của bệnh hoa liễu, thuốc của anh đã không thể khống chế được nữa, dùng chưa đến nửa tháng nữa thì cả người anh sẽ nổi nốt đỏ, đến lúc đó thần tiên cũng khó mà cứu được”.

Nghe vậy, Phương Mẫn run rẩy, vội kéo tay áo xuống che lại nốt đỏ trên cổ tay, hai chân bắt chéo vào nhau liên tục cọ xát cho đỡ ngứa, hắn lo lắng đổ đầy mồ hôi hột, tức giận mắng: “Anh, anh nói bậy bạ, anh nói dối, tôi không có, không hề có”.

Thế nhưng, mọi người không phải kẻ ngốc.

Lý Huân vội lấy nước khoáng luống cuống rửa tay, lúc nãy hắn đã bắt tay nịnh nọt Phương Mẫn.

Lý Phương Cát cũng biến sắc vội ném quà Phương Mẫn tặng lên ghế sô pha, liên tục chà tay.

Vân Mộc Thanh nhíu mày, chán ghét nhìn Phương Mẫn, vội vàng cách xa hắn ra một chút.

“Anh, anh dám vu oan cho tôi. Được, anh đợi đó!”, Phương Mẫn hổ thẹn không biết trốn đâu, dù da mặt hắn có dày cỡ nào, cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa. Vả lại, hắn còn phải vào nhà vệ sinh kiểm tra một chút.

Bây giờ hắn ngứa ngáy không chịu được!

Phương Mẫn chỉ thẳng mặt Sở Phàm nói, sau đó tức giận bỏ đi.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement