Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 292: Cuộc họp gia tộc

Chu Dân, thân là người có thành tựu, có tương lai xán lạn nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Chu, làm theo lời bố mẹ sắp xếp, lấy thân phận người thừa kế của gia tộc để đứng bên ngoài cửa sân nhà họ Chu, đón tiếp khách đến nhà từ bốn phương!

Hắn mặc quân phục xanh sẫm, làm tôn lên dáng vẻ hiên ngang, phong nhã hào hoa.

Nho nhã lễ độ, sắp xếp có trật tự. Mới tí tuổi đầu đã đạt được thành tựu to lớn như thế, có phong thái như thế, khiến cho không ít vị khách cảm thán, không hổ danh là kỳ tài trăm năm mới có một lần của nhà họ Chu!

Có hắn ở đây, nhà họ Chu mới có hy vọng được chấn hưng.

Ở trong sân, những người trẻ trung, ăn mặc chỉnh tề thuộc thế hệ thứ hai cũng đều tỏ vẻ sùng bái, những cô thiếu nữ cũng sáng bừng cả mắt:

“Ồ, đây chính là Chu Dân sao? Đẹp trai quá, có khí chất quá”.

“Nghe nói hắn còn trẻ trung mà đã có quân hàm Trung tá, cụ nhà họ Chu đã bỏ qua đời thứ hai để chọn hắn làm người đứng đầu nhà họ Chu tiếp theo, tương lai xán lạn lắm”.

“Nào chỉ có thể, anh họ của tôi còn là học sinh giỏi trong trường quân đội ở Yên Kinh, rất được Tướng quân Dương Tuấn Huy – thống lĩnh chiến khu Yên Kinh – yêu thương, nhận làm con nuôi, anh họ của tôi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con nuôi mà thôi!”

Chu Tuyết kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo khoe khoang, những tiếng ca tụng kính phục ở xung quanh khiến cho lòng tham hư vinh của cô ta được thỏa mãn, sự tự hào và đắc ý dâng tràn trong lòng.

Giống như thể người được bàn tán khen ngợi không phải là Chu Dân mà chính là cô ta vậy.

Nhìn cảnh tượng khách quý kéo đến nhà họ Chu nườm nượp, Chu Tuyết lập tức nảy sinh lòng tự cao tự đại.

Đây mới là sự vinh quang của nhà họ Chu bọn họ, đây mới là sức mạnh của con cháu nhà họ Chu.

Một đứa ‘con hoang’ còn chưa được ghi tên vào gia phả, luôn ra vẻ cáo mượn oai hùng như Sở Phàm sao có thể bì được.

Chu Tuyết cười lạnh, ánh mắt nhuốm vẻ đùa bỡn, cô ta ngóng tìm bóng dáng của Sở Phàm, vô cùng trông đợi được coi vẻ mặt của anh thế nào, thất vọng vô năng như thế nào trong cuộc họp này…

Ở đại sảnh, những bậc cha chú ngồi trên bục cao, nhìn Chu Dân với vẻ tán thưởng và kiêu ngạo.

“Chú hai, càng lúc cháu Dân càng xuất sắc, mới tí tuổi đầu mà đã có khí phách và phong độ của người đứng đầu một gia tộc, không tầm thường chút nào”, bác cả Chu Dũng mặc bộ đồ vest Givenchy sang trọng, ông ta cảm thán.

“Ha ha, từ nhỏ cháu nó đã hiểu chuyện, thông minh. Nhưng vẫn còn thiếu một thời cơ, cần phải được rèn luyện”, chú hai mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ rất nho nhã, tuy ông ta cười cười nói nói nhưng sự kiêu ngạo và đắc ý hiện rõ trên gương mặt.

“Ôi chao, anh hai khiêm tốn quá, dạy người thế nào, mình làm như vậy, đây mới là gia huấn của nhà họ Chu chúng ta, đây mới là lễ nghĩa mà con cháu nhà họ Chu nên hiểu”.

Vu Tình cũng hùa theo nịnh nọt ông ta, bà ta đeo trang sức đầy người, trông có vẻ rất giàu có.

“Tiểu Dân là con cháu đích tôn dòng chính của nhà họ Chu, tốt hơn đồ con hoang ‘con nuôi’, ‘con nuôi’ không có lai lịch rõ ràng ấy nhiều, vốn chẳng thể nào so sánh được”.

Vu Tình liếc nhìn vợ chồng Lưu Minh Hà với vẻ khinh thường, bà ta ám chỉ rất rõ ràng.

Con cháu trong nhà họ Chu cũng cười ha hả, làm ra vẻ vui mừng hóng kịch hay…

Gia đình Chu Long luôn là đối tượng bị bắt nạt, bị sỉ nhục trong cuộc họp gia tộc hằng năm, năm nay bọn họ dẫn theo thằng con nuôi Sở Phàm đến đây, thế cũng tốt, chẳng phải làm tăng thêm niềm vui cho bọn họ hay sao?

Chỉ có Chu Đạt nhíu mày kéo góc áo của vợ mình, ra hiệu cho bà ta nói ít thôi, đừng có quá đáng.

Trước giờ ông ấy vẫn luôn công bằng, trong lòng ông ấy không hề phân chia ‘đích tôn’ hay ‘con nuôi’ gì cả, Sở Phàm và Chu Bình, Chu Dân giống hệt như nhau, đều là cháu của ông ấy.

Chu Long vẫn ngậm tẩu thuốc, thái độ bình tĩnh như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình…

Điều này khiến cho đám người Chu Dũng ngờ vực, mỗi cuộc họp gia tộc của mấy năm trước, Chu Long luôn sợ trước sợ sau, vừa căng thẳng lại vừa thấp thỏm lo âu, bị bọn họ mỉa mai đùa bỡn, nhưng sao năm nay ông ấy lại vững vàng như thế.

Chu Dũng hầm hừ, cảm thấy niềm vui giảm đi rất nhiều, cảm thấy hơi vô vị.

Ông ta đảo mắt nhìn rồi nở nụ cười châm chọc: “Chú ba, cuộc họp gia tộc này là đại thọ tám mươi của cụ nhà. Nhà của chú chuẩn bị quà mừng gì thế, có món quà cho ra dáng nào để góp vui chăng?”

Vừa nghe ông ta nói vậy, những người xung quanh đều nhìn Chu Long với vẻ đùa bỡn, đến bác hai Chu Việt ‘hào hoa nho nhã’ cũng nhếch miệng cười.

Trong cuộc họp gia tộc hằng năm, các nhánh trong nhà họ Chu đều sẽ mời nhiều khách khứa bạn bè đến tham dự, đây là thời điểm để phô bày mạng lưới quan hệ và năng lực của từng nhà, là lúc để bọn họ tỏa sáng rực rỡ.

Nhiều năm nay, người mời được khách khứa đông nhất, có thân phận tôn quý nhất đều là bác cả Chu Dũng và bác hai Chu Việt. Hai người bọn họ, một người kinh doanh, một người làm chính trị, mạng lưới quan hệ rất sâu rộng.

Còn những con cháu còn lại cũng chỉ có thể mời những vị khách có địa vị không thấp đến dự tiệc, hòng nở mày nở mặt một chút.

Chỉ có gia đình Chu Long là khác, gia cảnh nhà bọn họ nghèo kém nhất, tính tình nóng nảy nên cũng chẳng có mối quan hệ gì, lần nào mời khách đến dự cũng chỉ là quan nhỏ, nhà quê ‘ăn chùa’ và mấy tên lính quèn.

Những người trong nhà họ Chu đều lấy bọn họ làm trò cười, năm nào cũng mượn việc này làm vui mà không biết mệt.

“Anh cả, anh bớt nói đôi câu đi, cụ nhà gọi chúng ta đến là để gia đình đoàn kết, hòa thuận với nhau, khoe khoang như thế này thì có ích lợi gì?”

Chu Đạt nhíu mày nói giúp cho Chu Long.

Trong cuộc họp gia tộc hằng năm, ông ấy cũng là người duy nhất bênh vực Chu Long.

“Tôi không quan tâm đến việc các người có thể mời được ai đến, cũng không cần phải quan tâm”.

Chu Long ngậm tẩu thuốc, ông ấy nhìn những người có mặt ở đây với vẻ khinh thường rồi nói sang sảng: “Dù nhà chúng tôi không mời được bất kỳ vị khách nào đến cả, thế thì sao?”

“Chỉ cần nhà chúng tôi có Tiểu Phàm, cho dù các người có mời được mười ngàn người thì cũng không sánh bằng sức mạnh của nó đâu”.

Một hòn đá làm khuấy lên ngàn lớp sóng.

Những người xung quanh đều nhìn Chu Long với ánh mắt như nhìn một tên ngốc.

“Ha ha, buồn cười chết mất, Sở Phàm đó à? Thằng con hoang mà anh nuôi đó sao?”, Vu Tình phá ra cười, gương mặt bà ta toát ra vẻ mỉa mai khinh thường: “Đến một ngón tay của Chu Dân nó cũng không bằng, còn đòi so với khách mà chúng tôi mời à?”

“Nó là cái thá gì!”

“Bà im miệng cho tôi”, Chu Đạt hung dữ khiển trách: “Tiểu Phàm cũng là cháu của chúng ta, là con cháu trong nhà họ Chu, bà cứ mở miệng ra là con hoang con hoang, nói đủ chưa?”



Vu Tình tủi thân, bà ta tức giận ngồi sang một bên không dám lên tiếng nữa.

“Chú tư, chú nói thế sai rồi”.

Chú hai Chu Việt vẫn luôn hào hoa nho nhã ấy lên tiếng, nụ cười của ông ta như có ẩn chứa đao: “Con nuôi của nhà chú ba còn chưa được ghi tên vào gia phổ của nhà họ Chu, làm gì có tư cách tự cho mình là con cháu của nhà họ Chu?”

Ông ta ung dung đánh giá Chu Long: “Chú ba, năm nay chú hao tốn hết công sức để đưa thằng con nuôi ấy đến cuộc họp gia tộc của chúng ta, không phải là muốn ghi tên nó vào gia phả của nhà họ Chu đấy chứ?”

Xoạt…

Mười mấy cặp mắt ở xung quanh đồng loạt nhìn Chu Long với vẻ mỉa mai, khinh thường, giễu cợt.

Một thằng con hoang không rõ lai lịch, không gầy dựng lên công cán gì, không hề có bản lĩnh cũng vọng tưởng được ghi tên vào gia phả của nhà họ Chu sao?

Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình!

“Anh hai à, em nói này, anh xấu như vậy mà sao suốt ngày cứ nghĩ đến những chuyện tốt đẹp!”, Chu Long nhả khói, ông ấy cười mỉa: “Kêu Sở Phàm vào gia phả của nhà họ Chu, mấy người cũng xứng sao?”

Nếu như nói ra thân phận thật sự của Sở Phàm, đến cụ nhà họ Chu luôn ngông cuồng tự đại ấy cũng phải hoảng hốt sợ hãi, ba quỳ chín lạy đón tiếp!



Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Thế tử của Vương gia Sở!

Giữ nguyên tước vị truyền đi mãi mãi, là ‘Vương gia Sở’ trong tương lai.

Thân phận này có đủ để bùng nổ hay không?

Huống hồ chi nó còn là anh Sở sau lưng tập đoàn Phàm Vân, là Quân thần của Long Hồn, Đại Tướng quân bốn sao!

Tiếc là đám ngu ngốc này không biết trời cao đất dày…

Đám người Chu Dũng cũng nghĩ hệt như thế, bọn họ vừa nở nụ cười lạnh đầy vẻ khinh bỉ vừa nhìn Chu Long như nhìn đồ ngu si.

Bọn họ cũng muốn xem xem cái thằng con hoang đó có tài năng như thế nào.

Lúc mọi người lao nhao bàn luận, chỉ nghe thấy có tiếng người cao giọng thông báo: “Cụ Chu vào tiệc!”

Bộp bộp bộp…

Những người có mặt ở đây đều đứng lên đón tiếp, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement