Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 297: Như một thế giới xa lạ

Một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người đều trợn mắt há mồm, như những bức tượng hóa đá.

Đường đường là xe của trung tướng có thực quyền thống lĩnh chiến khu Yên Kinh, thế mà người ngồi trong đó lại là Sở Phàm?

Đứa con nuôi của ông ba không có tiền đồ nhất nhà họ Chu, ‘đứa con hoang’ bị mọi người hắt hủi đây sao?

“Sở Phàm, cậu to gan thật, cậu chạy vào xe của Tướng quân Dương lúc nào vậy?”, Vu Tình ngây người một lúc sau đó tức giận nói: “Còn không mau cút ra đây!”

Bác cả Chu Dũng cũng vô cùng giận dữ: “Chẳng ra làm sao cả, chú ba, chú xem thằng con trai này của chú có đức hạnh gì đi, đúng là quá mất mặt!”

Chu Dân sửng sốt hai giây sau đó rút súng ra, thẳng thừng nói: “Cậu chính là thằng con hoang của nhà chú ba đúng không? Cậu ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà cả gan xúc phạm đến sự uy nghiêm của bố nuôi tôi. Chỉ chuyện này thôi, tôi có thể làm trước báo cáo sau, một phát súng bắn chết cậu!”

Cụ Chu tức giận vỗ ngực, gõ mạnh cây gậy xuống đất: “Láo xược, người đâu, mau dẫn thằng con hoang này về cho tôi, lấy gậy đánh chết nó rồi ném xuống biển cho cá ăn!”

Người nhà họ Chu vô cùng tức giận, các khách mời lại chỉ chỉ trỏ trỏ nói ra nói vào, thẹn quá hóa giận.

Hiển nhiên trong mắt họ, loại ‘người thấp kém’ như Sở Phàm xúc phạm đến quân đội nên không thể tha thứ.

Nhưng không ai nhận ra từ đầu đến cuối, sĩ quan chiến khi Yên Kinh – Dương Tuấn Huy chỉ cung kính đứng một bên.

Quân sĩ trong bốn năm chiếc xe đó vẫn nghiêm nghị đứng thẳng tắp.

Sở Phàm rất bình tĩnh lướt nhìn xung quanh, ghi nhớ hết từng gương mặt, từng lời nói của họ.

Anh ung dung bước xuống, chỉ hờ hững nói: “Phối quân hàm”.

“Vâng!”

Dương Tuấn Huy thẳng lưng chào, sau đó lấy ra quân phục của sĩ quan cấp tướng trải qua bao đao kiếm, dãi dầu sương gió từ ghế sau xe.

Soạt soạt

Áo mãng bào màu tím tung bay trong gió.

Thanh kiếm Thanh Phong giắt ngang hông.

Quốc huy gắn trên mũ, trên vai là quân hàm bốn sao, nửa thân trên đều là huân chương sáng lấp lánh.

Lúc này, khí chất của Sở Phàm bỗng chốc thay đổi, lộ ra vài tia sắc bén như quân vương nào đó hạ phàm!

Làn gió lạnh thổi qua, anh ung dung đứng thẳng như một bức tượng vững chãi mặc cho mưa gió, năm tháng thay đổi vẫn sẽ không bị phai mờ.

“Soạt soạt soạt...”

Mọi người đều hóa đá trong phút chốc, ai cũng hít một hơi khí lạnh.

“Các người còn ngây người ra đó làm gì, không nghe cụ Chu nói gì à? Mau đánh chết thằng con hoang này đi!”, thấy bầu không khí xung quanh có vẻ cứng nhắc, bác cả Chu Dũng khó chịu nhíu mày, ông ta ngạo nghễ xoay người lại nhìn Sở Phàm.

“Cái tên con hoang này, cậu còn dám…”

Chu Dũng còn chưa nói hết câu, sắc mặt ông ta bỗng trắng bệch, sau lưng như lạnh toát, ông ta sợ đến mức run cầm cập.

“Một, hai, ba, bốn!”

Bốn sao hàm tướng?

Mẹ ơi, đây là bốn sao cấp bậc đại tướng, chiến sĩ có một không hai của đất nước, chiến thần đương thời!

Tay cầm súng của Chu Dân run lẩy bẩy, môi tím tái như bị sét đánh.

Đám người Chu Việt, Vu Tình khiếp sợ run chân, hoàn toàn không đứng vững được nữa.

Ngay cả cụ Chu cũng thở hổn hển, chân đứng không vững suýt thì ngã xuống.

Mọi người đều đứng dậy kinh ngạc đến khó tin.

Đời này họ thế mà lại có thể gặp được một chiến thần còn sống. Thật là vinh hạnh và chấn động!

Sở Phàm bước ra, ánh mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống.

Anh thản nhiên nói: “Dương Tuấn Huy, theo quy định pháp luật nước ta, thấy tướng mà không chào thì sẽ bị thế nào?”

Dương Tuấn Huy quét mắt lạnh lùng nói: “Thấy tướng không chào là xem thường quân đội, giết không tha!”

Lạch cạch.

Anh vẫy tay một cái, gần cả trăm chiến sĩ phía sau đồng loạt lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào mọi người, một màn đêm chết chóc lập tức bao trùm lấy cả hiện trường.

Chuyện, chuyện này…

Đám người Chu Dũng, Chu Việt đều hoảng sợ.

Thằng con hoang Sở Phàm lúc nãy còn bị họ ngông cuồng hắt hủi, sỉ nhục giờ thoáng chốc đã biến thành một vị tướng nổi danh, còn bảo đám trưởng bối họ quỳ chào nữa?

“Lão già tôi xin chào Đại tướng quân!”

Cụ Chu run lẩy bẩy cung kính quỳ chào.

“Chào Đại tướng quân”.

Đám con cháu nhà họ Chu và các quan khách đều kính sợ và thành khẩn quỳ chào.

Chỉ có hai người cảm thấy rất vui mừng và tự hào!

Đó là Chu Long và Lưu Minh Hà!

Sở Phàm tiến đến chào theo kiểu quân nhân: “Bố mẹ, con đến muộn rồi”.

“Ha ha, con trai ngoan, bố mẹ rất tự hào về con”, Chu Long vui vẻ bật cười, nỗi uất ức hơn mười năm cũng tiêu tan.

Nhánh này của họ thường bị người nhà họ Chu khinh thường, Sở Phàm là đứa con nuôi luôn bị gọi là “thằng con hoang”, bị gièm pha, cười nhạo.

Nhưng thế thì có làm sao?

Bây giờ Sở Phàm đã là quân nhân có bốn sao cấp bậc tướng, đem vinh quang về cho đất nước, như vậy còn ai dám xem thường? Còn ai dám ức hiếp nhà họ?

Sở Phàm khẽ cười đỡ hai ông bà ấy đứng dậy, sau đó anh nhìn Chu Dân ở cách đó không xa:

“Anh chính là niềm hy vọng đời thứ ba của nhà họ Chu à? Nghe nói tuổi còn trẻ đã thành danh, tiền đồ vô lượng rồi à? Lúc nãy còn muốn bắn chết tôi để cảnh cáo đúng không?”

Chu Dân run rẩy, toát hết mồ hôi lạnh: “Không, không dám”.

Hắn hoảng sợ tay chân lạnh ngắt gần như tuyệt vọng.

Lòng hắn như hóa đá, chỗ dựa lớn nhất của hắn là Dương Tuấn Huy giờ đang kính cẩn đứng bên cạnh Sở Phàm cứ như một tên tay sai.

Còn Chu Dân hắn muốn đạt đến địa vị như Sở Phàm cần bao lâu? Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm hay là mãi mãi!

Tay chân Chu Dân lạnh như băng, trong lòng tuyệt vọng.

Sở Phàm chuyển dời tầm mắt nhìn về phía Vu Tình lúc nãy rất mạnh miệng: “Thím nói cháu tội ác tày trời, đánh chết không tha à?”

Bị mấy chiến sĩ chĩa súng vào, Vu Tình sợ suýt khóc, bà ta tự vả mặt vài cái: “Tôi, tôi sai rồi, Tiểu Phàm, không, sĩ quan, tôi sai rồi, cậu rộng lượng tha thứ cho tôi đi”.



“Còn các người nữa, tôi chẳng qua chỉ là một tên con hoang không danh không phận, có thể bước vào nhà họ Chu các người là mơ mộng hảo huyền à?”

“Tôi nói muốn bước vào nhà họ Chu các người khi nào vậy?”

“Xin, xin lỗi, là chúng ta bại não, là chúng tôi nhất thời hoang tưởng”.

Đám người Chu Dũng dập đầu như gà mổ thóc, run lẩy bẩy.

Chu Đạt nhìn mọi chuyện trước mắt, cảm giác như đang lọt vào một thế giới xa lạ.

Tính đến nay chưa được mười năm mà đứa cháu trai này của mình lại có quyền thế và địa vị như vậy rồi.

Nhớ đến việc mình nặng lời dạy dỗ đứa cháu ‘nói dối thành thói quen’ này lúc trước, Chu Đạt chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Ông ấy cười tự giễu, cuối cùng cũng là do mình thiển cận, ếch ngồi đáy giếng!

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement