Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 320: Vân Mộc Văn muốn đến Yên Kinh?

Nửa tiếng sau, Sở Phàm vội vàng trở về biệt thự Yên Kinh.

Từ khi đến Yên Kinh, không có nhiều thời gian ở bên cạnh con gái, tối nay anh đã hứa trước khi đi ngủ sẽ kể chuyện cho con nghe, nhưng bởi vì chuyện của nhà họ Lữ khiến anh bị lỡ việc.

Anh biết mình đã thất hứa nên để lấy lòng cô công chúa nhỏ của mình, nửa đêm anh đã xông vào tiệm bánh ngọt và mua những chiếc bánh ngọt mà Đan Đan thích ăn nhất.

Đèn trong nhà vẫn sáng, Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thấy cô con gái nhỏ đang đứng trên ban công, nét mặt ấm ức, hai tay ôm má, đang háo hức chờ đợi điều gì đó.

Sở Phàm tự trách mình một hồi, sau đó bước vào cửa, cười rồi vẫy bánh ngọt trong tay: “Đan Đan, con xem bố mang về cho con cái gì này?”

“Hừ”.

Cô gái nhỏ phồng má, bĩu môi.

Cô bé đắc ý lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Sở Phàm, ôm gấu bông gấu trúc, hậm hực rời đi.

Chỉ thiếu viết ba từ “con rất giận” lên mặt thôi.

Sở Phàm sờ mũi, hơi lúng túng, chắc chắn cô công chúa nhỏ này vẫn còn tức giận.

“Con bé đã ngồi ở ban công cả đêm, háo hức đợi anh suốt năm, sáu tiếng đồng hồ, thế mà anh không về”, Vân Mộc Thanh đưa cho Sở Phàm một tách trà, nói bằng giọng điệu bất lực.

“Đêm nay anh có việc bận, con bé cứng đầu này dỗ mãi không được”.

“Nếu không thì anh nói cho con bé biết về chuyện nhà họ Lữ đi, Đan Đan không phải là đứa bé không hiểu chuyện, con bé sẽ hiểu cho anh mà”.

“Không sao đâu, chuyện của người lớn chúng ta tại sao lại tạo áp lực cho trẻ con được? Anh có thể dỗ con được”, Sở Phàm nắm lấy bàn tay mềm mịn của Vân Mộc Thanh, khẽ cười nói.

“Anh sẽ đi dỗ tiểu mỹ nhân đó trước, sau đó, anh sẽ dỗ đại mỹ nhân này sau nhé”.

Sở Phàm mỉm cười đầy ẩn ý và vỗ nhẹ vào cặp mông tròn trịa của Vân Mộc Thanh, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

“Lưu manh”, Vân Mộc Thanh đẩy bàn tay xấu xa của Sở Phàm ra, khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng bừng, giọng nói ngọt ngào.

Tên lưu manh này thật sự càng lúc càng quá đáng.

Chỉ biết bắt nạt cô.

Sở Phàm lên tầng hai, đi đến phòng của Đan Đan.

Cửa phòng đóng chặt, trên đó dán một tờ giấy, bên trên là nét chữ trẻ con xiêu vẹo: ‘bố không được vào’.

Ngoài ra còn có một số biểu cảm giận dữ.

Sở Phàm cười ngây ngốc gõ cửa: “Đan Đan, lần này là lỗi của bố, bố sai rồi, không nên thất hứa, sau này bố hứa gì với con thì nhất định bố sẽ làm được”.

“Hừ”.

Trong phòng, cô bé kiêu ngạo hừ một tiếng, nhưng giọng điệu của cô bé có vẻ rất nhẹ nhõm.

Sở Phàm tiếp tục dỗ ngon ngọt: “Bố mang cho con bánh ngọt mà con thích nhất đây này, nếu nguội rồi thì ăn sẽ không ngon nữa đâu đấy”.

Két!

Cánh cửa mở ra, một bàn tay nhỏ bụ bẫm thò ra, sau khi cầm lấy bánh, lại đóng sầm cửa lại.

Sở Phàm bất lực, cô bé này chính là kiểu ‘lấy tiền rồi mà không chịu làm việc’ đây mà.

Sở Phàm tha thiết hứa hẹn: “Đan Đan, sau này bố sẽ không như vậy nữa, hay là như này, cuối tuần này bố sẽ dành thời gian ở bên con, cả nhà chúng ta cùng nhau đi công viên chơi có được không”.

“Lần này tha thứ cho bố nhé, được không?”

Sở Phàm cảm thấy có lỗi, mấy ngày nay có quá nhiều việc nên anh có phần lơ là con gái.

Bây giờ về cơ bản đã xử lý xong, anh cũng có nhiều thời gian ở bên con gái và Vân Mộc Thanh hơn.

Két!

Lần này, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Đan Đan bĩu cái môi nhỏ nhắn xinh xinh của mình tỏ vẻ kiêu ngạo: “Thấy bố thành tâm thành ý như vậy nên con mới tha thứ cho bố đấy nhé, nhưng mà chỉ một lần thôi đó”.

Đôi lông mi dài của cô bé khẽ chớp chớp, chu miệng nói: “Tuy nhiên, bố đã hứa với con là đưa con đi công viên giải trí, bố không được thất hứa đâu đấy”.

“Với lại, với lại tối nay bố phải kể cho con nghe một câu chuyện siêu hay mới được”.

Sở Phàm ôm con gái, trìu mến nói: “Được rồi, đều nghe lời con gái yêu hết”.

“Thơm một cái nào”.

Đan Đan hôn thật mạnh vào má Sở Phàm, và không quên đưa cho anh một cái bánh.

“Hi hi”.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười cười nói nói, hai bố con đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

Dưới tầng, đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh khẽ chớp, nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc và cảm giác an toàn.

Có lẽ đây chính là cuộc sống mà cô vẫn hằng mong đợi.

Reng reng reng!

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Vân Mộc Thanh hơi ngạc nhiên, hóa ra là Vân Mộc Văn gọi đến.

“Oa, chị, chị với anh rể thật quá đáng quá đi, hai người đã đi nửa tháng rồi, đến Yên Kinh ăn chơi vui vẻ, để thiếu nữ xinh đẹp này ở một mình gọi ship đồ ăn ngoài...”

Vân Mộc Văn tự hào nói: “Em không biết đâu, em đã thi xong rồi, em sẽ lập tức mua một tấm vé và đến Yên Kinh, chị và anh rể chờ đón em đi, hi hi hi”.

Tít tít tít!

“Này, Tiểu Văn!”

Vân Mộc Thanh còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp máy rồi.

Cô em gái Vân Mộc Văn này cũng đến Yên Kinh?

Cô đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, hơi chán nản.

Không dễ dàng gì mới có được thế giới riêng của hai người, không tính bóng đèn nhỏ Đan Đan, bây giờ lại thêm một bóng đèn lớn khác.

Cùng lúc cả nhà Sở Phàm đang vui vẻ hạnh phúc, thì ở Vương Phủ nhà họ Sở ở Yên Kinh.

Trời đã về khuya, trăng lên đỉnh tháp, vạn vật chìm vào im lặng.

Phòng làm việc của Sở Trí Hậu vẫn sáng đèn.

Thân hình của ông ta cao như núi, nhưng đống tài liệu trên bàn làm việc cũng cao đến hơn nửa người, ông ta nhận lấy chén trà đặc, mệt mỏi dụi mắt, nghe Ông Bảo đứng trước mặt báo cáo:

“Trong vụ án tham ô dầu mỏ ở Hoa Tây, một trăm bảy mươi ba người đã bị cách chức và ba mươi năm tỷ đã được thu hồi”.

“Sông Hoàng Hà đang ngập lụt, các con đập đã được xây dựng theo chỉ thị của ông, lương thực và tiền quyên góp ngày mai sẽ đến”.

“Nước Tây Hạ liên tục xâm phạm biên giới quân sự của chúng ta, bảy binh lính của chúng ta bị thương, nghi ngờ là do quân lính bên đó làm, bộ quân sự đã tham gia vào cuộc điều tra”.

...

Sở Trí Hậu cẩn thận nghe báo cáo, phần lớn thời gian đều trầm mặc, chỉ khi gặp chuyện mới lên tiếng, nhưng một khi đã nói thì sẽ nói trúng tim đen!

Các vấn đề về quân sự và chính trị, đời sống của hàng trăm triệu người dân ở Đông Hoa đều do một mình ông ta gánh vác.

Những ngày như vậy đã tiếp diễn suốt mười bảy năm qua.

Mười bảy năm qua, ông ta chưa bao giờ có một giấc ngủ yên, năm nay đã gần bốn mươi chín tuổi rồi.

“Vương gia, Đại Thế tử đã ra tay xử lý nhà họ Lữ không biết trời cao đất dày, dám quầy nghĩa địa của phu nhân”.

Sau khi giải quyết xong việc công, Ông Bảo do dự một lúc, giọng điệu có vẻ thoải mái và tự hào: “Hơn hai trăm người nhà họ Lữ đã bị trừng phạt, cái gai nhức mắt của hội Thiên Lang cũng đã được nhổ sạch, người dân Yên Kinh vui mừng khôn xiết”.

Sắc mặt Sở Trí Hậu bình thản, bưng chén trà lên hỏi: “Nó đã giết không ít người đúng không?”

“Vâng, nhưng đều là những kẻ đáng chết. Kẻ nào cũng tội lỗi đầy mình, không thể tha thứ. Đối với những người vô tội nhà họ Lữ, hoặc là những người phạm tội nhẹ, Đại Thế tử không làm khó bọn họ”.



Ông Bảo đưa một tập tài liệu tới, sắc mặt đầy tán thưởng: “Đại Thế tử đúng là nhân hậu độ lượng, không hổ danh là một danh tướng!”

“Nó được thừa hưởng tính cách hiền lành, trái tim nhân hậu, ân oán phân minh”, đôi mắt Sở Trí Hậu ánh lên sự dịu dàng và thương nhớ.

Nếu như là ông ta ra tay, đừng nói là chỉ tiêu diệt hết cả gia tộc, mà ông ta sẽ nhổ sạch tận gốc tất cả những người thuộc ba đời có quan hệ huyết với nhà họ Lữ, không để lại bất kỳ phiền phức gì!

Chinh phục mười sáu vương quốc, phế vương, dập tắt bạo loạn và trộm cướp, thiết lập hòa bình!

Trong mười bảy năm qua, người ta vẫn đồn rằng số người đã chết trong tay ông ta đã vượt quá mười triệu người.

Chính vì tính cách máu lạnh và tàn nhẫn của ông ta mà các quan chức ham danh hám lợi đã gắn cho ông ta biệt danh ‘Đồ tể nghìn năm”, hận không thể lọc da rút xương ông ta ra để trút giận.

Nhưng nếu như không tàn nhẫn máu lạnh, nếu không phải là ‘Đồ tể nghìn năm’, làm sao có thể chống đỡ được những ngọn núi và dòng sông đang đổ nát của Đông Hoa, và làm sao có thể dập tắt được những tham vọng của những con sói đang nhăm nhe bên ngoài.

Hai mươi năm nay không dám thò chân vào một bước!

Có ông ta ở đây, dù là anh hùng hào kiệt, người ngang ngược có dã tâm, kẻ gian xảo cáo già hay là con của trời thì cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống, cụp đuôi vào mà làm người.

Ông ta là Sở Trí Hậu, là trời của Đông Hoa và thậm chí là ‘người hiểm ác’ trong lòng kẻ địch.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement