Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 332: Trần Vi Vi

Màn đêm buông xuống, tại một hộp đêm sang trọng nào đó trong Yên Kinh.

Dưới ánh đèn mập mờ nơi ghế lô, Tưởng Hoàng thô bạo đè lên người một cô gái trắng trẻo với gương mặt khá giống với "Lý Tiêu Kiều". Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn như ma quỷ, đôi tay siết lấy cổ cô gái.

Tiếng va chạm nhầy nhụa vang lên không dứt, càng lúc càng điên cuồng.

Cô gái càng lúc càng tỏ vẻ đau đớn, liên tục xin tha, nhưng điều này chỉ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa thú tính trong người Tưởng Hoàng.

Sau một tiếng gầm nhẹ, lửa giận bức bách trong lòng hắn cuối cùng cũng được giải tỏa. Cô gái ngả vào sô pha như lả đi vì nghẹt thở.

"Cô cút đi được rồi.”

Tưởng Hoàng tiện tay rút ra một xấp tiền dày cộm, thô bạo vứt nó lên gương mặt hao hao giống "Lý Tiêu Kiều" của cô gái, cả người lâng lâng trong cảm giác chà đạp tàn phá.

Cô gái vội vã nhặt xấp tiền lên, chẳng những không ra vẻ nhục nhã mà còn liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ với Tưởng Hoàng như đang hẹn "lần sau" với hắn.

"Con điếm Lý Tiêu Kiều. Rồi sẽ có ngày mày phải ngoan ngoãn nằm dưới thân tao, quỳ xuống khen ngợi tao”.

Tưởng Hoàng rít một hơi thuốc dài, gương mặt hầm hầm.

Hôm nay hắn ăn hai cái tát từ Lý Tiêu Kiều ngay giữa trường đua ngựa, lại còn phải quỳ xuống trước tên nài ngựa Trần Phong Hoàng, bảo một thằng đàn ông như hắn làm sao chịu được nỗi nhục này?

Hắn thề sẽ có một ngày hắn nuốt chửng địa bàn họ Lý, băm vằm lão già khốn nạn Lý Hồng Đăng, thịt con điếm Lý Tư Kỳ thỏa thuê rồi ném sang khu ổ chuột châu Phi cho trăm ngàn người chà đạp mới thỏa mối hận này.

"Còn hai thằng khốn Trần Phong Hoàng với Sở Phàm, tao tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày! Món nợ này tao nhất định phải đòi lại!"

Lửa giận ngập đầu, Tưởng Hoàng phẫn nộ xốc chiếc bàn trước mặt. Mười mấy chai vang đỏ trị giá mấy chục ngàn tệ một chai rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cốc cốc cốc...

"Vào đi”.

Đúng lúc ấy, một gã cấp dưới gõ cửa đi vào, thấp giọng nói: “Thưa cậu, đã điều tra được lai lịch của tên Sở Phàm kia”.

"Sao? Quan hệ giữa nó với nhà họ Lý là gì? Có phải người của gia tộc giàu có hay quyền lực nào không?", Tưởng Hoàng lập tức ngồi thẳng dậy, muốn nghe cho kỹ càng về vị "khách quý nhà họ Lý" mà Lý Tiêu Kiều đã nói.

"Cũng như tên què kia, hắn chỉ là một tên lính xuất ngũ nghèo kiết xác mà thôi, không có lai lịch gì đặc biệt”, tên cấp dưới lộ vẻ khinh thường, đưa tư liệu sang.

"Nghe nói khi còn ở nước ngoài, hắn ta đánh chết mấy thằng cướp vặt, cứu mạng Lý Hải Đăng. Chỉ vậy thôi mà ông ta khăng khăng xem hắn như ân nhân cứu mạng. Năm nay hắn đích thân tìm đến, Lý Hải Đăng không những đuổi cổ mấy gã nhân viên xem thường khách hàng trong công ty mà còn nể mặt nhượng món lời trị giá tám mươi triệu cho công ty của chú tư hắn...”

Sắc mặt Tưởng Hoàng trầm xuống, cẩn thận lật trang giấy mỏng manh tầm thường trên tay, xem đi xem lại tận mười mấy lần: “Mày chắc chứ?"

"Tất nhiên, tôi tiêu pha mấy trăm nghìn tệ, dùng đến cả người quen trong quân đội mới lấy được đấy. Mẹ nó, tự dưng mất ngần ấy tiền vô ích”, tên cấp dưới nhăn mặt.

Nhưng dĩ nhiên, thông tin này chỉ là những gì mà Sở Phàm muốn cho chúng thấy, còn tư liệu thật sự của anh được liệt vào cấp SSS vô cùng bí mật, số người thỏa điều kiện tìm kiếm không vượt quá con số năm!

"Đm! Tao mà lại bị một thằng lính nghèo dọa à?!"

Tưởng Hoàng tức muốn nổ phổi, đập vỡ thêm mấy ly thủy tinh đắt tiền, rống lên: “Đcm nó! Thứ chó đ*! Dám làm tao mất mặt!"

Nếu vị "khách quý nhà họ Lý" này thật sự là cậu ấm nhà giàu hoặc con em nhà quyền quý thì bảo hắn cúp đuôi cũng được. Nhưng chỉ là một tên lính không quyền không thế mà có thể bắt hắn quỳ xuống xin lỗi thì hắn biết giấu mặt vào đâu bây giờ?!

Tưởng Hoàng có thể nhìn thấy cảnh tượng bị người trong giới xem như thằng hề mà chỉ trỏ cười nhạo suốt một năm sau.

"Giết nó! Không giết thằng khốn đó tao không nuốt trôi cục tức này!"

Sắc mặt Tưởng Hoàng vặn vẹo như quỷ, trong lòng cũng nhanh chóng tính toán. Lý Tiêu Kiều ra mặt thay Sở Phàm chính là để đền ơn cứu mạng Lý Hải Đăng năm ấy. Nhưng hai chữ "ân nghĩa" này càng dùng càng mỏng, nếu không có bản lĩnh thì sẽ không ai có thể che chở cả đời.

Lý Hải Đăng cũng không phải kẻ ngốc dám làm mích lòng nhà họ Tưởng, làm phật ý sòng bạc và võ đài ngầm khổng lồ chỉ vì "ân nhân cứu mạng" ngày xưa, đúng chứ?

Trừ khi ông ta say đắm Liễu Hân đến mụ mị cả đầu óc.

Tròng mắt tay cấp dưới láo liên qua lại, cười hềnh hệch: “Cậu Tưởng à, tôi đã thăm dò tình hình tên Trần Phong Hoàng kia rồi. Nghe nói trong nhà hắn có một đứa con gái vừa tròn mười chín, thân hình cứ gọi là nuột, chậc chậc...”

Hai mắt Tưởng Hoàng sáng rỡ, nặn ra một nụ cười tàn độc: “Ông trời có mắt, mày làm tốt đấy”.

"Đi gọi thêm mấy anh em đánh đấm tốt, chia thành hai xe đến thăm hỏi thằng què đó!"

Tưởng Hoàng hất tay, hai chữ "thăm hỏi" được gằn qua kẽ răng nghiến chặt.

Khi biết được Sở Phàm chỉ là một tên lính quèn cáo mượn oai hùm, hắn đã không còn kiêng nể gì nữa.

Không lâu sau đó, hai chiếc xe chở một đám người đằng đằng sát khí lao vút về phía thôn Thành Trung.

Yên Kinh, thôn Thành Trung.

So với những cao ốc chọc trời ngăn nắp và những ngôi nhà kiểu tứ hợp viện cổ điển trong thành phố, nơi này như một bức tranh hoàn toàn trái ngược.

Dúm dó, hỗn loạn, bẩn thỉu.

Điều kiện tồi tàn, nhà cửa rách nát, phần lớn cư dân ở đây đều là dân lao động sống qua ngày, đứng dưới đáy xã hội. Những con ma men vất vưởng cùng những cô gái bán hoa trang điểm lòe loẹt, nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền là cảnh tượng thường thấy trên đường.

Trong hoàn cảnh này, Trần Phong Hoàng đã nuôi lớn được con gái Trần Vi Vi.

Trời đã tối khi Trần Phong Hoàng về đến nhà. Ông ta lấy ra chút vải thưa và thuốc bột trắng, vừa xử lý vết thương vừa liên tục xuýt xoa. Trận đòn từ đám người Tưởng Hoàng đã khiến người đàn ông không còn trẻ trung này bị thương khá nặng.

"Con về rồi bố ơi! Hôm nay trong bếp còn dư nửa con vịt quay, ông chủ bảo con mang về, vừa hay có đồ nhắm cho bố nè!"

Đúng lúc ấy, một tiếng cười giòn tan như chuông bạc vang lên từ ngoài sân.



Cô gái trẻ xinh xắn đeo ba lô trên lưng bước vào, trên người là áo sơ mi trắng và quần bò đã giặt đến phai màu cùng giày vải trắng. Trang phục tuy đơn giản nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, mang đến cảm giác tươi tắn khỏe mạnh.

Trần Phong Hoàng nở nụ cười: “Vi Vi về rồi đấy à? Con chờ một chút, bố nấu cơm cho con ngay”.

Ông ta vừa toan đứng dậy đã phạm vào vết thương, đau đớn ngã xuống đất.

"Bố! Bố sao vậy? Sao bố lại bị thương? Có phải mấy tên đồng nghiệp lại bắt nạt bố đúng không?", Trần Vi Vi hốt hoảng đỡ Trần Phong Hoàng dậy, đôi mắt to ầng ậng nước.

"Không sao cả, bố chỉ lỡ té mà thôi. Không sao hết, không có ai bắt nạt bố hết”, Trần Phong Hoàng vỗ về con gái.

Trần Vi Vi gạt nước mắt đi, nghẹn giọng nói: “Về sau bố không phải đi làm nữa đâu, con sẽ lo cho bố!"

"Từ ngày mai con sẽ làm hai việc, sáng làm gia sư, chiều đến tiệm cơm làm thêm. Đợi con tích cóp được đủ tiền rồi, bố con mình sẽ lên thành phố sống”.

Đôi mắt to tròn của cô gái sáng lên với bao hy vọng và nhiệt huyết.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement