Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc

Advertisement

Chương 38: Cậu không xứng với con gái tôi

“Mẹ, mẹ nói chuyện quá đáng thế”.

Sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi, hơi khó chịu bênh vực Sở Phàm: “Tạm thời không nói đến giá của mấy món quà này, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của Sở Phàm, là anh ấy vất vả xách tới cho mẹ”.

“Nhưng mẹ lại nói là cho chó lang thang ăn, mẹ có ý gì vậy”.

Lý Thu Linh hừ một tiếng, cúi đầu lật xem tạp chí trong tay, không thèm nâng mắt lên nói:

“Tấm lòng có thể đáng mấy đồng tiền, Trịnh ngốc nhặt rác dưới lầu hôm nào cũng nhặt một bao rác ném trước cửa nhà người ta, đó cũng là tấm lòng của hắn. Tấm lòng như thế sao con không nhận đi”.

Vân Mộc Thanh tức giận quay đầu đi: “Rõ ràng là mẹ đang kiếm chuyện vô cớ”.

Vân Gia Mạnh vội đứng ra, ông ấy oán trách nhìn vợ mình một cái, cười ha ha giảng hoà: “Được rồi Mộc Thanh, mấy ngày nay mẹ con hay nổi cáu, tính tình khó chịu, con đừng so đo với bà ấy”.

“Tiểu Phàm cũng đừng nghĩ nhiều, bình thường bác gái con cũng làm thế với bác, động một tý là mắng bác mấy câu, ha ha”, Vân Gia Mạnh không hổ là quản lý cấp cao của tập đoàn, EQ và IQ rất cao, vài ba câu đã dẹp yên một trận cãi vã, hơn nữa còn không đắc tội ai.

Sở Phàm đã quen với sóng to gió lớn, bước qua ranh giới sống chết không biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm tâm lặng như nước, sao có thể quan tâm chút chuyện nhỏ thế được.

Anh cười nhạt nói: “Con không sao, bác trai, để con đỡ bác ngồi xuống uống trà nhé”.

Vân Gia Mạnh càng đánh giá cao Sở Phàm hơn: Cư xử lễ độ, lòng dạ bao dung, đứa nhỏ này rất có tương lai.

Còn Lý Thu Linh ở bên cạnh lại khinh thường hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc này nói thế mà không giận, sau khi kết hôn cũng sẽ là đồ hèn nhát, hoàn toàn không đáng tin cậy.

Vân Gia Mạnh thì trò chuyện rất hợp với Sở Phàm, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng vang lên, khiến Vân Mộc Thanh vừa chua xót vừa cảm động, từ sau khi bố bị tai nạn cưa chân, rất ít khi thấy ông ấy vui vẻ như vậy bao giờ.

“Tiểu Phàm à, nghe Mộc Thanh nói con xuất thân quân nhân à”, Vân Gia Mạnh hỏi bâng quơ một câu.

Lý Thu Linh bên cạnh nghe vậy cũng vểnh tai lên, tuy nói thằng nhóc này nghèo khổ, nhưng biết đâu có thể làm nên trò trống gì trong quân đội thì sao.

Giống chú Ba nhà họ Vân vậy, tuy không có bao nhiêu tiền như lại nắm quân quyền trong tay, nhân tài một phương, nhà họ Vân ai dám khinh thường chú ấy đâu?

Trong mắt Sở Phàm hiện lên sự nhớ nhung, gật đầu đáp: “Vâng, làm quân nhân được mười năm, năm nay mới vừa xuất ngũ”.

Lý Thu Linh nhíu mày…

Làm lính mười năm, mới vừa xuất ngũ.

Chẳng phải ý là anh không có thành tích, cũng chưa lập công, hơn nữa ngay cả công việc cũng không có sao?

Lúc này Lý Thu Linh cũng ngồi không yên nữa, chút kiên nhẫn cuối cùng của bà ta cũng mất hết, cực kỳ thất vọng và khó chịu…

Bây giờ bà ta đã hoàn toàn hiểu rõ Sở Phàm rồi, hoàn toàn chính là thanh niên bốn không “không tiền, không quyền, không bối cảnh, không công việc”!

Thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi thế này lấy cái gì so với cậu chủ nhà họ Lý, cũng không xứng với con gái mình!

Lý Thu Linh đứng dậy, ngồi xuống sofa, bà ta thể hiện thái độ nghiêm túc của trưởng bối, híp mắt nói với Sở Phàm: “Sở Phàm phải không, cậu và Mộc Thanh cũng đều là người trưởng thành rồi, có vài lời tôi sẽ nói thẳng, cậu cũng đừng ngại khó nghe”.

Lúc Vân Mộc Thanh nhướng mày không biết mẹ mình muốn gì, Sở Phàm ung dung gật đầu: “Bác gái, bác nói đi ạ”.

“Cậu, không xứng với Mộc Thanh nhà chúng tôi”.

Lý Thu Linh vừa nói chuyện đã như một cái tát cao cao tại thượng vỗ chết Sở Phàm, cũng khiến hai bố con Vân Gia Mạnh và Vân Mộc Thanh biến sắc.

“Sở Phàm, điều kiện của Mộc Thanh nhà tôi chắc cậu cũng hiểu, dù là bề ngoài hay trình độ học thức đều là nghìn dặm khó tìm, cũng là số một số hai ở Giang Lăng”.

Lý Thu Linh kiêu ngạo nói, nhớ lại chuyện khi xưa:

“Năm đó lúc bố con bé chưa xảy ra tai nạn giao thông, Mộc Thanh của chúng tôi còn được công nhận là “người đẹp đứng đầu Giang Lăng”, ngày nào cũng có thanh niên tài tuấn đến cửa cầu hôn, con nhà giàu cũng có thể xếp hàng đến tận Yên Kinh, nói một cách khó nghe là mười năm trước, với điều kiện của cậu hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Mộc Thanh, có biết không?”

Mặt Vân Mộc Thanh hơi đỏ lên, hờn dỗi gọi “mẹ” một tiếng, Vân Gia Mạnh thì bất đắc dĩ mà chán nản, vô thức sờ hai chân bị cưa mất của mình.

“Đương nhiên bây giờ không giống ngày xưa, nhà chúng tôi xuống dốc rồi, Mộc Thanh cũng đã có Đan Đan… Nhưng tốt xấu gì Mộc Thanh cũng là thiên kim nhà giàu, dù không tìm được con nhà giàu thì ít nhất cũng phải là tinh anh nhân tài sự nghiệp thành công, có nhà có xe chứ”.

Lý Thu Linh nhướng mày, cực kỳ nghi ngờ chỉ vào Sở Phàm: “Cậu nhìn bản thân mình xem, chẳng làm nên trò trống gì, không có tiền không có quyền không có bối cảnh, bây giờ còn không có cả công việc, cậu lấy cái gì đem lại hạnh phúc cho Mộc Thanh, cậu dựa vào cái gì để cưới con bé, dù có đến với nhau, chắc chắn hai đứa cũng không được lâu bền”.

“Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, chia tay sớm sẽ tốt cho cả hai bên”.

Lý Thu Linh vung tay lên, chia rẽ uyên ương.

Bà ta cảm thấy những lời này của mình chữ nào cũng như đâm vào tim, chắc chắn có thể khiến thằng nhóc trước mặt vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ để chui vào, sau đó sẽ cách xa con gái mình…

Sở Phàm vẫn bình tĩnh như trước, im lặng lắng nghe.

“Mẹ, mẹ thật quá đáng!”

Vân Mộc Thanh thì nghe không nổi nữa, cô nổi giận đùng đùng đứng lên, vừa tức giận vừa áy náy: “Sao mẹ… Sao mẹ có thể nói Sở Phàm như vậy được”.

Tuy Sở Phàm là do cô tạm thời kéo đến làm “bạn trai giả”, nhưng thấy mẹ mình sỉ nhục anh như vậy, cô vẫn rất khó chịu.

Hơn nữa Sở Phàm cũng đâu có thậm tệ như bà ta nói chứ, trên người anh cũng có rất nhiều điểm ưu tú mà.

“Mẹ quá đáng? Vân Mộc Thanh, mẹ nói sai sao? Mẹ làm thế là vì ai chứ, chẳng phải là vì con à?!”

Lý Thu Linh như gặp phải chuyện uất ức lắm vậy, sụt sùi lau nước mắt: “Từ khi bố con bị tai nạn xe, mấy năm nay chúng ta sống thế nào, bị mấy người nhà họ Vân kia xa lánh còn chưa đủ sao? Ai có thể tôn trọng chúng ta? Ai mà không lén cười sau lưng chúng ta đâu”.

“Con không lấy một người chồng tốt, có gia thế tốt, sao có thể trở lại ngày xưa? Sau đó thể để người ta xem trọng con được!”

“Chẳng lẽ con muốn khiến mình, muốn khiến Đan Đan bị đám người kia của nhà họ Vân giẫm dưới chân cả đời, bị bọn họ lạnh lùng châm chọc cả đời sao?”

Vân Mộc Thanh im lặng, cô buồn bã cúi đầu.

Vân Gia Mạnh thầm thở dài một hơi, siết chặt nắm đấm, ông ấy hận mình vô dụng, hận mình không thể cho con gái cuộc sống con muốn…

Đúng lúc này, cuối cùng Sở Phàm ở bên cạnh cũng có hành động, anh nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Vân Mộc Thanh, cất tiếng hỏi: “Bác gái, nếu cháu nói với bác, cháu có khả năng khiến nhà họ Vân, khiến cả Giang Lăng đều cúi đầu chịu thua, bác sẽ gả Mộc Thanh cho cháu chứ?”

Vân Mộc Thanh và Vân Gia Mạnh đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Phàm.

Lời này vô cùng kiêu ngạo, vô cùng ngông cuồng! Nhưng nói ra từ trong miệng Sở Phàm lại trở nên rất là nhẹ nhàng, đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, khiến người ta phải tin phục.

Chẳng lẽ chàng trai trẻ này thật sự có lai lịch lớn gì đó ư? Vân Gia Mạnh thầm nghĩ.

Lý Thu Linh cũng hơi khựng lại, sau đó bà ta khoanh tay, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Đợi đến lúc cậu thật sự có bản lĩnh đó, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cậu lấy con gái tôi”.

“Nhưng người như cậu sẽ mãi mãi không có ngày đó đâu!”

Sở Phàm cười khinh bỉ, vậy cứ mỏi mắt mong chờ đi.

Lý Thu Linh không quan tâm đến Sở Phàm nữa, một giây sau, bà ta lau đi nước mắt trên gò má, vô cùng thân thiết kéo tay Vân Mộc Thanh, mắt sáng lên: “Con gái ngoan, nghe mẹ chia tay với thằng nhóc nghèo này đi, nó không xứng với con!”

Mắt Lý Thu Linh sáng lên, kích động nói: “Mẹ đã nói chuyện với cậu ba nhà họ Lý rồi, cậu ta sẽ lập tức đến đây tặng lễ đính hôn thay Lý Tử Duy”.

“Con và cậu chủ Lý là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc, gả vào nhà họ Lý, con sẽ là mợ chủ nhà giàu ăn trên ngồi trước, ai dám xem thường con, ai dám xem thường cả nhà chúng ta nữa? Con gái à, đây chính là cơ hội vô cùng tốt đó!”

Vân Mộc Thanh lập tức như bị sét đánh, cô khó tin nhìn mẹ ruột đang đứng trước mặt mình, giọng nói run rẩy:

“Mẹ…”

Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu Lý Thu Linh gọi mình về nhà hoàn toàn không phải vì cảm ơn Sở Phàm.

Mà ép Sở Phàm chia tay với cô và kêu mình gả vào nhà họ Lý mới là mục đích thật sự của bà ta!



Ngay cả mẹ ruột của mình cũng muốn đẩy mình vào trong hố lửa?

Lúc này, tim Vân Mộc Thanh đau như dao cắt, tay chân lạnh như băng…

“Brừm brừm brừm…”

Đúng lúc này, tiếng Porsche 718 cực kỳ cá tính nổ ran dưới lầu, một cậu chủ nhà giàu người đầy đồ hiệu, ăn mặc thời thượng, vẻ mặt kiêu ngạo bước xuống.

“Chao ôi, đến rồi, đến rồi, cậu ba nhà họ Lý đến đưa sính lễ rồi!”, Lý Thu Linh kích động, lập tức buông tay con gái ra, nhanh chóng chạy ra ngoài như đang nghênh đón tổ tông.

Còn Sở Phàm thì nhíu mày, thầm nghĩ…

Cậu ba nhà họ Lý này là thứ gì vậy?

Nói là thay Lý Tử Duy đến đưa sính lễ cho người phụ nữ của mình? Chẳng lẽ Lý Tử Duy không nói với cậu ta mình là ai, có thân phận thế nào à?

“Thú vị đây”.

Ngón tay Sở Phàm gõ lên mặt bàn, nở nụ cười tàn khốc:

“Xem ra người nào đó vẫn chưa sợ”.

“Đây là ép tôi giết người đúng không…”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement