Đám người còn chưa nhào lên thì đã dừng chân, cả đám xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa khách sạn.
Thủy Thanh Diệu cũng quay đầu nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy bầu trời bắt đầu dần dần ảm đạm, vốn dĩ trời không mây, lúc này lại bị một đám mây lớn che khuất.
“Trời đổi rồi?”
Lúc Thủy Thanh Diệu còn đang khó hiểu, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Động đất à?
Không giống.
Đám người đồng loạt ghé mắt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà chẳng mấy chốc hiện thực đã nói cho bọn họ biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau, ngoài cửa liền có một đám đàn ông thân thể cường tráng xuất hiện, mỗi người đều được huấn luyện nghiêm ngặt, trong ánh mắt lộ ra một luồng sát khí.
Nhóm người rất đông, nhìn không thấy điểm cuối.
Bọn họ chính là Thần La Thiên Chinh mà Giang Nghĩa vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Đám thủ hạ này đã cùng anh xông pha giết giặc ở biên giới phía tây, ngoan cường, bất khuất.
Ngay cả những kẻ thù đáng sợ nhất ở biên giới phía tây mà còn có thể tiêu diệt, huống hồ gì đám người nhỏ nhoi không đáng nhắc tới đang đứng trước mắt mình?
Cuối cùng, sắc mặt của Thủy Thanh Diệu đã thay đổi.
Rốt cuộc cái tên cáo già này cũng có lúc sợ hãi, làm thổ hoàng đế ở Thủy Vân Thiên nhiều năm như thế, ông ta thật sự cho rằng mình là người lợi hại nhất trên đời này, làm sao biết được núi này cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Đương nhiên là Thủy Thanh Diệu có thể nhìn ra sự lợi hại của đám người này.
Không riêng gì lợi hại, số lượng còn nhiều.
Sói đấu không lại Sử tử, sói càng đấu không lại đàn sư tử.
Một con sói đấu với 100 con Sử tử, kết quả là gì còn phải nghĩ à!
Giờ phút này, cục diện mà Thủy Thanh Diệu đối mặt trên cơ bản chính là tình huống như thế này, dựa vào cái đám tướng nghiệp dư của ông ta bình thường bắt nạt người dân hiền lành còn được, nếu như đối phó một nhóm binh được huấn luyện nghiêm khắc, căn bản là đang nói chuyện trên trời.
Thủy Thanh Diệu quay đầu nhìn Giang Nghĩa.
“Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Giang Nghĩa bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Một người chết không cần phải biết nhiều như vậy.”
Người chết, đây là định nghĩa của Giang Nghĩa dành cho Thủy Thanh Diệu.
Từ trước tới nay chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế với Thủy Thanh Diệu, lão đại Nam Thành, chủ nhân của Thủy Vân Thiên, mỗi một phú hào đến đây đều là sự tồn tại kinh khủng.
Đến lượt Giang Nghĩa nói ra thì chỉ có hai chữ người chết.
Có thể đoán được nó chênh lệch tới cỡ nào.
Thủy Thanh Diệu nghiến răng: “Giang Nghĩa, cậu cho rằng cậu sẽ thắng à, người của tôi chắc chắn sẽ thua cậu?”
Giang Nghĩa cười lạnh.
Lập tức liền nghe thấy đám người ở bên ngoài đồng loạt hô to.
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
Khí thế hùng hổ trực tiếp hù dọa đám thủ hạ của Thủy Thanh Diệu không dám động đậy, có tên nhát gan tiểu cả ra quần, chưa đánh mà đã sợ, thế thì còn đánh cái gì nữa?
Đến lúc này Thủy Thanh Diệu mới hiểu được sự chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào.
Ông ta và Giang Nghĩa khác nhau một trời một vực.
“Giang Nghĩa, cậu đừng có ngông cuồng!”
“Cho dù ngày hôm nay tôi có chết thì tôi cũng phải kéo cậu làm miếng lót lưng.”
“Đánh chết nó cho tao!”
Ông ta vừa ra lệnh, một đám thủ hạ trực tiếp vọt về phía Giang Nghĩa, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, đó là đánh chết Giang Nghĩa.
Chết thì cũng phải có một miếng lót lưng.
Đương nhiên có rất nhiều người có suy nghĩ "bắt vua trước bắt giặc" chỉ cần bắt được Giang Nghĩa, vậy chẳng phải có thể khiến đám người ở ngoài kia lui binh à?
Lý luận thì có đủ, nhưng hiện thực lại rỗng tuếch.
Sức mạnh của Giang Nghĩa đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Đối diện với sự tấn công như bão táp, Giang Nghĩa thờ ơ liền có thể hóa giải, hơn nữa đối với đám người có gan đánh anh, Giang Nghĩa không buông tha cho người nào.
Bị thương khắp người.
Đương nhiên là người Thần La Thiên Chinh cũng sẽ không đứng đó xem kịch, bọn họ vọt thẳng vào trong, khách sạn nhỏ bị đám người làm cho chật cứng.
Cuối cùng, khách sạn trực tiếp đổ sập.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |