Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm Truyện Full tác giả: Dũng

Advertisement
“Vũ Đình sẽ nghĩ rằng anh là đệ nhất thiên tài Tân Trạm ở ngoài kia”

Liêu Khải Trạch nhoẻn miệng, cười mà nói: “Anh không biết đâu, Vũ Đình vẫn luôn ngưỡng mộ, sùng bái Tân Trạm đấy”

“Thật tiếc vô duyên tương kiến bây giờ không biết Tân Trạm ấy sẽ trông như thế nào, tính cách ra làm sao nữa” Diệp Vũ Đình khẽ cười.

“Nói không chừng là trông giống như tôi đấy” Tân Trạm cười nhàn nhạt, nói.

“Cô chủ, trên đời này có rất nhiều người ấy, đều là nghe danh không bằng gặp mặt. Tên Tân Trạm kia, nói không chừng lại là một kẻ cặn bã” Ông Trâu hừ lạnh nói, còn nhịn không được mà nhìn Tân Trạm một cái Tân Trạm có chút câm nín, lặng đi, anh bỗng hoài nghỉ số kiếp đời trước của mình, có khi là anh đời trước đã cầm trường đao mười trượng đi giết sạch cả nhà ông Trâu ấy, nếu không, thì sao kiếp này, ông Trâu lại cứ nhắm vào anh như thế.

“Tân Trạm không phải người như thế”

Diệp Vũ Đình cười cười, đếm những việc trọng đại mà Tần Trạm đã từng làm qua, nói đến đây, hai mắt cô đã ngời ngời rực sáng, đem theo nỗi niềm chân thành mà tha thiết sủng bái anh ấy.

“Là một võ giả của thế giới bên ngoài kia, xuất thân không cao, sinh ra không được tài nguyên từ ông trời ưu ái, anh ấy lại dựa vào chính sức mình, từng bước từng bước một trở thành đệ nhị trong bảng Anh Kiệt, thật sự quá giỏi”

Tân Trạm cười cười, cảm thấy có chút không ổn, nghe một người con gái tung hô mình ngay trước mặt mình, tuy rằng rất sảng khoái, nhưng lại luôn cảm giác có điều kì quái.

“Ai da, nếu có thể gặp được anh ấy một lần thì tốt biết mấy” Diệp Vũ Đình phũng phịu, thở dài.

“Tôi cảm thấy là nguyện vọng này của cô sớm muộn gì cũng sẽ được trở thành hiện thực mà thôi” Tân Trạm mỉm cười “Có thật không? Tại sao vậy?” Diệp Vũ Đình nói, mang theo một chút mong đợi.

“Vì chúng ta đang trong vùng đất thí luyện, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết” Tân Trạm bình đạm nói, bỗng ánh mắt anh lướt qua một nơi nào đó ở phía sau lưng, trong đáy mắt trào dâng lên một màu sắc sẵm tối đến kì lạ.

Mọi người nghỉ ngơi giây lát rồi lại tiếp tục tiến vào bên trong vực sâu, lần này thì không còn gặp bất kì trở ngại nào nữa, bọn họ trực tiếp vào thẳng đến đáy vực sâu.

Bước chân trên mặt đất kiên cố và bằng phẳng, mọi người mới có được một chút cảm giấc an tâm.

Diệp Vũ Đình mang ra một vật hình thù kì dị, giống như một cái la bàn, nhỏ vào mặt trên của nó một giọt máu tươi, con trỏ bắt đầu chuyển động, rất nhanh đã xác định được phương hướng.

Tân Trạm thầm đoán, ắt hẳn đây là một dạng bí thuật liên kết huyết mạch của họ, chẳng trách Diệp Vũ Đình phải đích thân đến đây.

Mọi người đi theo hướng mà la bàn đã chỉ dẫn, đi thẳng hết con đường, trên đường tuy có bắt gặp yêu thú, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.

Trong giây lát, họ đã đến được một sơn cốc nằm sâu trong lòng đất.

Ở một góc sơn cốc, khuôn mặt của Diệp Vũ Đình bỗng chốc đỏ ửng, thân thể mềm mại khẽ run lên.

Nhìn về phía trước bọn họ, trước mắt là một khối thi thể nằm ngốn ngang dưới nền đất, trong tay còn giữ chặt một thanh trường đao còn thấm đảm màu máu tươi “Bai”

Diệp Vũ Đình vội chạy nhào về phía trước, ôm chặt lấy thi thể người đàn ông đã lạnh cứng, từng giọt nước mắt lưng tròng lăn dài trên má, đáp xuống đất như những viên pha lê tỉnh khiết.

Tân Trạm cũng nhìn thấy người đàn ông ấy, có lẽ là vì âm hàn vực sâu này quá nặng, thi thể này vẫn chưa bị hủ hóa, luận tướng mạo, thì cũng tương đối giống Diệp Vũ Đình đến sáu bảy mươi phần, hẳn là người này rồi.

“Gia chủ quả nhiên chết thảm ở nơi thí luyện này” Ông Trâu trút hơi thở dài, xót thương cùng cực. Mấy người nhà họ Diệp đồng thời đều quỳ xuống, hành đại lễ với thi thể người đàn ông ấy.

“Nếu chẳng phải vì đấu tranh cho tiền đồ nhà họ Diệp này được xán lạn, ông ấy sẽ không lấy thân mình mạo hiểm đến thế” Bà lão đợi Diệp Vũ Đình bình tĩnh lại tinh thân mới cất tiếng: “Cô chủ, cô mau xem xem chiếc chìa khoá ấy của gia chủ có ở trên người ông ấy không đi”

Diệp Vũ Đình gật đầu, mò mắm tìm kiếm khắp người người đàn ông ấy, rất nhanh, cô đã tìm ra một khối ngọc thạch, khối ngọc thạch ấy bỗng nhiên lại hợp thành một thể cùng mảnh ngọc vỡ.

“Anh Lam, xem ra thứ này là của anh rồi”

Khuôn mặt Diệp Vũ Đình trở trên phức tạp, đưa khối ngọc thạch ấy cho Tần Trạm.

Cảm ơn một tiếng, Tân Trạm vội nhận lấy khối ngọc ấy, dùng lực cảm thụ bên trong ngọc thạch. So với mảnh ngọc vỡ, thì nó lại càng có một loại hơi thở đặc thù rất đỗi mãnh liệt, khiến anh thả lỏng tinh thần.

Có được vật này trong tay mình, có lẽ tu vi của anh sẽ hồi phục lại không ít.

Nhưng qua một hồi lâu, Diệp Vũ Đình vẫn chưa tìm được thêm bất kỳ vật nào trên người gia chủ nữa, cô cau mày, nói: “Trên người ba không có chìa khóa”

“Không có? Sao lại như thế được chứ?”

Những người khác ai nấy cũng kinh ngạc một phen, cùng bước qua đây giúp cô tìm kiếm, trên người ông ấy không có nhẫn chưa đó, nên họ chỉ cần dùng thần thức đảo qua, cũng có thể nhìn rõ mồn một.

“Việc này là như thế nào cơ chứ? Gia chủ khi đi đã đem theo chìa khóa của kho báu mà, bây giờ trên người lại không có, lẽ nào là bị nhà họ Phan cướp trước rồi ư?” Bà lão cau mày, chán nản mà nói.

“Chúng ta nhờ vào cái la bàn liên kết huyết mạch này mới có thể tìm được đến đây, làm sao mà nhà họ Phan lại nhanh hơn chúng ta được?” Một vị tiền bối khác nói Sắc mặt Diệp Vũ Đình sầm xuống, cảm giác như những lớp sương mù vây quanh rất đối dày đặc.

“Sẽ không phải là người của nhà họ Phan đâu”

Có điều, trong lúc mọi người đang chìm vào một bầu không khí trầm mặc, Tân Trạm lại nói: “Tôi không biết người của nhà họ Phan mà mọi người đang nói có âm mưu, kế hoạch gì, nhưng nếu như bọn họ lấy được chìa khóa, thì hà cớ gì phải làm to chuyện như thế này nhỉ?”

“Làm lớn chuyện, là cái gì cơ chứ?” Diệp Vũ Đình sững sốt.

“Suốt một quãng đường họ cũng đi theo sát chúng ta, bây giờ chắc đang ẩn trốn bên ngoài sơn cốc mà mai phục” Khẩu ngữ Tân Trạm hết sức bình thản, vậy mà nó lại nặng như một quả bom sắp kích nổ, đè lên lông ngực mọi người.

“Anh Lam, anh nói họ đang ở đây sao?”

Diệp Vũ Đình trong lòng run sợ.

“Người của nhà họ Phan đến rồi?”

Mọi người ai nấy đều kinh hãi, rút vũ khí ra, bất giác dòm ngó, cảnh giác tứ phía.

Xuyên suốt đường đi bọn họ cẩn thận dè dặt biết bao, vậy mà Tân Trạm lại nói đối phương vẫn luôn theo dõi mình.

Nhưng nhìn xung quanh tứ phía, cho dù có phóng thích thần thức đến cực hạn cũng chẳng nhìn ra được nửa cái bóng của ai “Đùa cái gì vậy chứ, đúng thật là ăn nói xăng bậy mà, cái tên nhóc này” Ông Trâu cười chế nhạo. “Tứ phía xung quanh này đều là núi cả thôi, không có vật chăn, chỗ ngụ, người ở đâu ra mà đến đây mai phục? Cô chủ, nếu chìa khóa đã không có ở đây, thì tôi nghĩ chúng ta nên đi về trước thôi”

Diệp Vũ Đình cau mày, không chịu đi ngay lập tức. Lỡ như bên ngoài sơn cốc này có mai phục thật, bây giờ đi ra ngoài chẳng khác nào tự mình chui đầu vào lưới “Ngu xuẩn, lúc trước tôi còn có thể ẩn náu tung tích trước mặt các người, sao nhà họ Phan lại không thể làm như thế Tân Trạm cười nhàn nhạt, nói các người xem họ ở đâu”

Anh đưa tay lên chỉ, ngay tức khắc, hơi thở ngưng tụ lại trên đầu ngón tay, đột nhiên bắn ra một tia kinh hồng, đánh vào khoảng trống ở đấy.

‘Vừa nghe được tiếng “phịch” này, không gian ấy như một mảnh pha lê vỡ tan tác, xuất hiện nhiều vết nứt lớn thành từng mảng, trong giây khắc, lập tức vỡ toang.

Một loạt bóng người từ sương mù thoắt ẩn thoát hiện trong sự thảng thốt của mọi người.

“Phan Chỉ Trung, quả thực là các người.”

Nhìn thấy người này, sắc mặt bọn họ đều thay đối bất thường.

“Haha, con gái ông Diệp, không thể không nói, vận khí của cô tốt lắm.”

Người đàn ông này sau khi bị phát hiện, thoạt đầu có vẻ sửng sốt, nhưng song nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười lắc đầu mà ột nơi thí luyện lớn đến như vậy, ấy vậy mà các người lại có thể tìm được một vị thiên ‘Để tôi cho tài tu sĩ này, có thể nhìn ra được hết sự sắp đặt của bọn tôi, quả thực rất lợi hại”

“Có điều, may mắn của các người cũng kết thúc từ đây rồi”

Phan Chỉ Trung võ một cái, tức khắc, không gian tứ phía như chịu chấn động mạnh, hơn một chục võ giả hơi thở ngang tàng, thân thể cường tráng bỗng xuất hiện. Bên ngoài sơn cốc, một mảnh sáng vọt lên cao như kết giới chắn lại, ngăn hai nửa thế giới.

Hiển nhiên, nhà họ Phan cũng có một vị Trận Pháp sư thủ đoạn không kém ở đây, mới đó đã hoàn thành xong trận pháp.

Lúc ấy, các võ giả nhà họ Phan đã bày ra thực lực của mình, so với nhà họ Diệp thì hoàn toàn bị nghiền nát “Phan Chỉ Trung, ông đang muốn hủy bỏ hiệp ước sao?” Trong bước đường cùng không lối thoát, säc mặt Diệp Vũ Đình trở nên khó coi, hỏi.

“Hiệp ước? Diệp Vũ Đình, cô quá ngây thơ rồi”

Phan Chí Trung cười phá lên, lắc đầu, bày ra vẻ chế nhạo mà nói: “Nếu mà tôi có thể hoàn thành hiệp ước, vậy thì tôi đi chấp hành, nếu tôi không thể, thì hết các người ngay tại đây. Lũ nhà họ Diệp các người chỉ rồng không đầu, còn không xứng làm thịt trên bàn ăn cho nhà họ Phan đây”

Sắc mặt người nhà họ Diệp lạnh dần, Phan Chí Trung quả nhiên có chủ ý bọ ngựa bắt ve mà.

“Lũ nhà họ Phan vô sỉ, hôm nay tôi cho dù có chết, cũng không để các người làm hại cô chủ!” Ông Trâu giận dữ hét to lên.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement