Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Advertisement

Châu Hữu Thiên tỉnh lại sau giấc ngủ này, đã là hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, anh ta bỗng nhiên từ trên ghế sô pha tỉnh dậy, nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, nhíu mày vuốt ấn ấn huyệt thái dương. 

Đã lâu rồi anh ta không ngủ trong thời gian dài như vậy, tối hôm qua ngủ rất ngon, ngay cả nằm mơ cũng không có. 

Theo lý thuyết thì trạng thái tinh thần hôm nay hẳn là sẽ rất tốt, nhưng không biết tại sao, trên thân vẫn từng cơn từng cơn mỏi mệt ập đến, đầu cũng có hơi đau nhức, vô cùng khó chịu. 

Anh ta xốc tấm thảm lên đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một phen, suy nghĩ một hồi rồi để lại một tờ giấy cho Ngô Tiêu Thi, mới lặng lẽ từ phòng khách rời khỏi. 

Chân trước Châu Hữu Thiên vừa đi, chân sau cửa phòng ngủ của Ngô Tiêu Thi mở từ bên trong ra, cô ta nhìn thoáng qua ghế sô pha mà Châu Hữu Thiên đã ngủ, khóe môi cong cong. 

Lúc Châu Hữu Thiên xuống lầu, trong đầu đều là ảo não, vốn chỉ định chợp mắt một lát, nhưng lại ngủ quên mất luôn. 

Một đêm không về nhà, chắc chắn Sở Minh Nguyệt sẽ lo lắng. 

Anh ta mặc kệ áo khoác lộn xộn, bước chân vội vã, vừa tới cửa hành lang, đang chuẩn bị lái xe về nhà, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói anh ta vô cùng quen thuộc. 

"Châu Hữu Thiên!" 

Giọng nói dịu dàng này, thanh thanh đạm đạm, còn lạnh hơn hạt sương lạnh nhất của buổi sáng gấp mấy lần. 

Cơ thể Châu Hữu Thiên cứng đờ, sắc mặt cũng có hơi trắng bệch, chậm rãi xoay người lại, bắt gặp đôi mắt trong veo kia của Sở Minh Nguyệt cặp. 

"Nguyệt, Minh Nguyệt?" 

Trên mặt Sở Minh Nguyệt không có biểu cảm dư thừa, nhẹ gật đầu với anh ta: "Là tôi." 

Châu Hữu Thiên không biết nên đặt tay chân như thế nào nữa, cả người bối rối co quắp, thật lâu sau, mới dùng giọng nói khàn khàn mà hỏi: "Tại, tại sao em lại ở đây?" 

Nơi này cách nhà bọn họ cũng không gần, lại hoàn toàn trái ngược với phương hướng nhà của Bạch Hoài An, tại sao sáng sớm Sở Minh Nguyệt lại xuất hiện ở nơi này. 

Sở Minh Nguyệt tới gần anh ta, nhìn nếp nhăn trên áo sơ mi trắng của anh ta nhíu nhíu mày lại, đưa tay muốn giúp anh ta vuốt thẳng, nhưng làm rất lâu, chỗ nhắn vẫn là nhăn. 

Cô ấy thở dài: "Châu Hữu Thiên, tại sao anh lại hỏi tôi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?" 

Sở Minh Nguyệt nói, giương mắt nhìn anh, trong mắt không chút cảm xúc nào, liền tức giận 

cũng không có. 

"Ngoại trừ anh, tôi không có lý do để đến nơi này" 

Lời này vừa nói ra, Châu Hữu Thiên cảm thấy đầu óc của mình không còn biết suy nghĩ gì nữa, ngón tay cũng lạnh cứng, thật lâu sau anh ta liếm liếm đôi môi khô khốc: "Có, có ý gì?" 

Sở Minh Nguyệt kiên nhẫn giải thích: "Tối hôm qua sau khi anh đi khỏi, tôi lo xảy ra chuyện gì lớn, nên tôi đã gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân" 

Cô nói, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Châu Hữu Thiên, âm thanh thở dài: "Hữu Thiên, anh thông minh như vậy, tại sao lừa tôi mà lại không chọn cách nói khác tốt hơn, rõ ràng là lời nói dối của anh đâm một cái thì vỡ" 

Sắc mặt Châu Hữu Thiên lập tức trở nên trắng bệch, nói cách khác, từ khi chân trước của anh ta đi ra ngoài, Sở Minh Nguyệt đã biết anh ta đang lừa cô ấy? 

Hèn gì tối hôm qua anh ta gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy lại không trả lời... 

Đôi mắt Châu Hữu Thiên ửng đỏ, sốt ruột kéo tay của cô ấy: "Minh Nguyệt, em, em nghe anh giải thích, anh chỉ là ngủ ở một giấc ở đây, cái gì anh cũng không làm." 

Những lời này vừa thốt ra, anh ta đã cảm thấy có vấn đề gì đó, vội vàng nói: "Không phải, không phải ngủ... là ngủ một cách đơn thuần... không.." 

Mồm miệng anh ta luôn luôn lanh lợi, nhưng đứng trước mặt Sở Minh Nguyệt, nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia của cô ấy, lại không còn gì để nói. 

"Không phải, anh." 

"Trước tiên anh đừng nói gì cả." Sở Minh Nguyệt cắt ngang lời của anh ta, nhìn về phía sau lưng anh ta, hất hất cằm: "Có người tới tìm anh." 

Châu Hữu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Tiêu Thị từ trên lầu đi xuống, trên người cô ta còn mặc đồ ngủ, là kiểu áo hai dây, bước chân vội vàng. 

Quần áo có hơi lộn xộn, một mảng lớn da bả vai và cánh tay đều lộ ra bên ngoài, tóc xoã tung, đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ. 

Cô ta cầm trong tay một cái cà vạt, nói với Châu Hữu Thiên: "Hữu Thiên." 

Câu này vừa nói ra, giống như vừa phát hiện được Sở Minh Nguyệt cũng ở đây vậy, giọng nói chậm lại một chút, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Châu, cà vạt của anh" 

Lần này Sở Minh Nguyệt nhìn cô ta làm ra vẻ, phụt cười ra tiếng cười rồi nước mắt cũng trào ra rồi. 

Khuôn mặt Châu Hữu Thiên đã toàn bộ âm trầm, nhìn chằm chặp Ngô Tiêu Thị, các cảm xúc trong mắt lấp loé không yên, nhưng đều không ngoại lệ, ngay bây giờ anh ta muốn giết chết cô ta. 

Cái người này tại sao lại gây thêm phiền phức như vậy. 

Tiếng cười của Sở Minh Nguyệt truyền vào tai, Châu Hữu Thiên nắm lấy ngón tay của cô ấy lại chặt thêm mấy phần, trong lòng chua xót, khàn khàn không ngừng giải thích: "Anh và cô ta không có xảy ra quan hệ, tối hôm qua anh buồn ngủ quá, sợ về nhà sẽ làm phiền em, cũng không lái xe được, ngủ ngay trên ghế sô pha trong phòng khách nhà cô ta, áo khoác cũng không cởi, thật đó. Minh Nguyệt, em phải tin anh." 

Cả một đời Châu Hữu Thiên xuất thân tốt, sự nghiệp tốt, ngoại trừ ở trước mặt Hoắc Tùng Quân, chưa từng ăn nói khép nép như thế trước mặt ai, ngay cả người lớn trong nhà, khi tính khi anh ta không tốt cũng không dám cứng rắn. 

Anh ta nhìn vẻ mặt của Sở Minh Nguyệt, nước mắt đều sắp che kín hai mắt rồi, hai mắt đỏ bừng ngậm lấy hơi nước, anh ta thật sự sốt ruột. 

"Em nghe anh giải thích, Minh Nguyệt" Anh ta khẩn cầu một lần rồi lại một lần. 

Ngô Tiêu Thi thấy anh ta như vậy, trong lòng hận muốn chết đi được, Châu Hữu Thiên là một người tùy ý như vậy, không sợ trời không sợ đất, tại sao lại phải ăn nói khép nép trước mặt Sở Minh Nguyệt. 

Cô ta sửa sang lại tâm trạng, dịu dàng mở miệng, làm bộ kinh ngạc nói: "Tôi từng gặp cô, lúc trước ở bệnh viện, cô đi nhầm phòng bệnh” 

Ngô Tiêu Thị nói nhìn về phía Châu Hữu Thiên: "Anh còn nhớ không, hôm đó anh mang bữa sáng tới, tôi nói với anh có một có một cô gái đi nhầm phòng bệnh, chính là cô ấy, tôi vẫn nhớ rõ. Châu Hữu Thiên nghe câu này, thật sự ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Sở Minh Nguyệt, giọng nói chua xót: "Cho nên, ngày hôm đó, thật ra em đã biết sự tồn tại của Ngô Tiêu Thị rồi, có đúng không?" 

Anh ta nhớ mình từ bệnh viện đến nhà Bạch Hoài An, nhìn thấy người mở cửa là Sở Minh Nguyệt hai mắt ửng đỏ, sau đó cô ấy còn đột nhiên nhắc đến chuyện muốn xem ảnh chụp bạn gái của anh ta. 

Từng chuyện từng chuyện một, nhìn thì không có gì, nhưng nổi lại với nhau, tin tức lộ ra cũng quá nhiều. 

Sở Minh Nguyệt không giấu diếm, sắc mặt bình thản nhẹ gật đầu. 

Trên người cô ấy không có một chút cảm xúc nào, mặc váy màu trắng, trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, ngũ quan đặc biệt ôn nhu nhưng là phối hợp với vẻ mặt không có biểu cảm gì, có một luồng tiền khí lành lạnh, gió buổi sáng thổi qua, thổi theo tóc của cô ấy. 

Châu Hữu Thiên nhìn đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ sau ngày hôm nay, Sở Minh Nguyệt sẽ giống như cơn gió vừa nãy, khiến anh ta không thể nào bắt được. 

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng anh ta quặn đau. 

"Cái đêm tôi suýt bị người ta tạt axit, anh ở bệnh viện cùng người khác, lúc video kết thúc, tôi nghe thấy có giọng của phụ nữ" 

Sở Minh Nguyệt nói cười khẽ một tiếng: "Anh cũng biết con người của tôi làng nghi ngờ nặng, ta lật tin tức hôm đó lên, tìm được bệnh viện, cũng nhìn thấy người anh chăm sóc một đêm" 

"À, đúng rồi. Hình như cô ấy nhớ đến chuyện gì, nhìn về phía Châu Hữu Thiên: "Tôi còn nhìn thấy anh đưa cơm cho cô ta, nhìn thấy anh cười nói đi vào phòng bệnh." 

"Còn nữa, Ngô Tiêu Thị vào phòng khám tâm lý của anh, trở thành cấp dưới kiếm đồng nghiệp của anh, chuyện này tôi cũng biết. Cuối tuần anh nói có việc, nhưng thật ra là đi xem nhà với cô ta, chuyện này tôi cũng biết, còn nữa chính là chuyện tôi ngày hôm qua..." 

Cô ấy nắm chặt lấy ngón tay, kể từng chuyện một cho anh ta đếm. 

Châu Hữu Thiên nhìn cô ấy bình tĩnh nói ra những lời đau lòng này, giống như đang nói chuyện của người khác vậy. 

Hắn đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như anh ta là Sở Minh Nguyệt, biết được những chuyện này, không khác gì đâm một dao vào ngực vậy, cô ấy có thể bình tĩnh nói ra những lời này, có thể thấy được là đã nhận nhìn cảm xúc sụp đổ khổ sở từ lâu, nên mới có thể bình tĩnh như vậy. 

Trước giờ Châu Hữu Thiên chưa từng nghĩ tới chuyện Sở Minh Nguyệt sẽ không yêu mình, anh ta từng có nhiều bạn gái như vậy, biết rõ người khác có thích anh ta hay không. Sở Minh Nguyệt là một người cảnh giác với tình yêu, một người trốn tránh hôn nhân như vậy, lựa chọn ở bên cạnh anh ta cũng đã dùng dũng khí rất lớn. 

Nhưng anh ta làm nhiều chuyện khiến cô ấy hiểu lầm, khiến cô ấy như vậy, trước giờ chưa từng chủ động tìm cô ấy giải thích, rõ ràng anh ta biết Sở Minh Nguyệt là một người bất an cỡ nào. 

Anh ta cho rằng mình không nói những chuyện này cô ấy sẽ không biết. 

"Anh, anh muốn thẳng thắn với em, Ngô Tiêu Thi là mối tình đầu của anh, mối tình đầu thời đại học, nhưng anh đã không còn tình cảm gì với cô ta từ lâu rồi" 

Châu Hữu Thiên nghiêm túc nhìn cô ấy, chăm chú nhìn Sở Minh Nguyệt: "Ngày đó lúc anh gặp được cô ta, cô ta bị tai nạn xe, anh không thể nào mặc kệ cô ta. Cô ta đến phòng khám của anh phỏng vấn, là bởi vì năng lực quả thật rất cao, hơn nữa cô ta cho anh thấy cô ta sẽ không có tâm tư gì với anh. Anh đi xem nhà với cô ta, là bởi vì cô ta chưa quen thuộc ở thành phố An Lạc, chỉ quen biết một mình anh. Tối hôm qua, chuyện tối hôm qua, là nửa đêm cô ta đi trên đường bị người khác theo dõi, tình huống nguy cấp... Lúc ở bệnh viện cô ta muốn ở bên anh một lần nữa, nhưng anh đã từ chối" 

Sở Minh Nguyệt nhìn đôi mắt ửng đỏ của anh ta, cười lạnh một tiếng: "Cho nên tại sao lại từ chổi, anh quan tâm cô ta như vậy, thì ở bên cạnh cô ta đi, tôi không còn gì để nói."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement