Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Advertisement

Chương 460: Anh không hối hận

Lâm Bách Châu vóc dáng rất cao, nhưng mấy ngày này luôn bị bệnh, so với Hoắc Tùng Quân gầy yếu hơn rất nhiều.

Một đẩm này của anh khiến cho khóe miệng của Lâm Bách Châu lập tức thẩm ra máu tươi, trên làn da trắng nõn xuất hiện những vết bầm tím, cả người lui về phía sau hai bước.

Lâm Bách Châu cúi đầu, nhìn về phía sàn nhà sáng bóng như gương, khóe miệng giật giật một cái.

"Bách Châu!" Mẹ Lâm kêu lên một tiếng, vội vàng xông lên bảo vệ ở trước mặt anh ta.

Mặc dù trong lòng bà ta rất rõ ràng Lâm Bách Châu đã bắt Bạch Hoài An đi, việc làm này là không đúng, nhưng anh ta là con của bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng trời mới sinh ra, nên bà ta không thể trơ mắt nhìn Hoắc Tùng Quân đánh con của bà ta được.

Hốc mắt của mẹ Lâm đỏ lên, nhìn Hoắc Tùng Quân: "Tổng giám đốc Hoắc, nó đã biết sai rồi, lần này chúng tôi đến đây là cố ý dẫn nó đến xin lỗi... lúc ấy là do nó chủ động thả cô Bạch rời đi ..."

Âm thanh của bà ta lúng ta lúng túng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định nhìn Hoắc Tùng Quân, vô cùng cảnh giác.

Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng, rút tay về, thân hình cao như trúc như ngọc chỉ đứng ở nơi đó, mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, tựa hồ như người vừa mới tràn đầy thù hận động thủ đánh người không phải anh.

"Tôi đương nhiên biết Lâm Bách Châu chủ động thả Hoài An rời đi, bằng không sẽ không chỉ là đánh một đầm đơn giản như vậy"

Lâm Bách Vĩ nghe xong lời này liền thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Tùng Quân có thể nói như vậy, hẳn là sẽ không so đo việc kia nữa.

Trong đại sảnh vô cùng im lặng, giọng nói khàn khàn của Lâm Bách Châu đột nhiên vang lên. Anh ta ngẩng đầu, không nhìn người khác, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Hoài An: "Anh không hối hận!"

Vừa nói ra lời này khiến cho cả người Hoắc Tùng Quân tràn ngập tức giận, nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe nhìn anh ta chằm chằm.

Lâm Bách Châu giống như không chú ý tới điều đó, đôi mắt vẫn ôn hòa nhìn chằm chằm về phía Bạch Hoài An.

"Tôi thích Hoài An, muốn ở bên cô ấy, cho nên tôi mới đưa cô ấy trốn khỏi bữa tiệc, việc này quả thật là tôi muốn làm nên tôi không hối hận"

"Nhưng vì Hoài An mang thai nên cô ấy không muốn ở bên tôi, cô ấy thích Hoắc Tùng Quân."

Khi Lâm Bách Châu nói xong những lời này liền hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ lên giọng nói run rẩy: "Cho nên tôi mới thay đổi chủ ý, muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc".

Vào buổi tối hôm đó khi biết Bạch Hoài An mang thai, cả đêm anh ta không ngủ, suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng mới thuyết phục được chính mình, thích một người chính là mong muốn người đó sống tốt, người đó sống tốt thì mình cũng sẽ sống tốt.

Lâm Bách Châu đã không còn quan tâm đến chính bản thân mình nữa, nhưng anh ta không thể không quan tâm Bạch Hoài An, Hoài An của anh ta đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy nên anh ta muốn cho cô được hạnh phúc.

Anh ta có thể không được ở cùng cô, không được đợi ở bên cạnh cô, cho dù từ xa nhìn cô, chỉ cần có thể nhìn thấy cô cười, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Ánh mắt của Lâm Bách Châu quá mức trầm trọng, Bạch Hoài An thậm chí không dám đối diện với anh ta, cả người cơ hồ đều lùi về phía sau Hoắc Tùng Quân.

Trước đó cô không hiểu vì cái gì mà Lâm Bách Châu lại thích cô, vì cái gì mà sẽ vì cô mà làm ra những việc như thế này?

Hiện tại cô giống như đã hiểu ra được một chút, nếu đổi thành Hoắc Tùng Quân, nếu anh thích người khác thì chính mình cũng sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy.

Đây là chấp niệm!

Hốc mắt của Bạch Hoài An có chút khó chịu, rất lâu sau mới đi ra từ phía sau Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân khẩn trương nắm cổ tay của cô, trong mắt có chút kích động.

Bạch Hoài An nhìn anh cười, cầm tay anh đi về phía Lâm Bách Châu, đưa giấy đăng ký kết hôn cho anh ta xem: "Lâm Bách Châu, tôi đã kết hôn với Hoắc Tùng Quân rồi"

Lâm Bách Châu sửng sốt một chút, máu thịt trở nên cứng ngắc, thân thể cứng đờ, gắt gao cắn chặt môi dưới.

Bọn họ kết hôn là chuyện sớm hay muộn, nhưng Lâm Bách Châu không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến cho anh ta có chút khó có thể chấp nhận được.

"Cho nên, anh không cần cứ nhớ nhung tôi, cuộc đời đầu có dài như vậy, anh là một người ưu tú như thế nhất định sẽ gặp được người phụ nữ thích hợp với anh hơn và thích anh."

Lâm Bách Châu nhếch khóe miệng, anh ta muốn nói cho dù là cô gái ưu tú thế nào đi chăng nữa, nếu không phải em thì có tác dụng gì nữa.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt lại khẩn trương của Bạch Hoài An, Lâm Bách Châu vẫn không đem câu nói kia nói ra, mà chỉ cười gật đầu: "Đúng, em nói đúng."

Bạch Hoài An yên lặng nhìn anh ta, đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh đã thích tôi."

Trong nửa đời ngắn ngủn hơn hai mươi năm, cô gặp được rất nhiều rất nhiều người, cũng gặp qua rất nhiều chuyện, cô đã từng cười rất vui, đã từng khóc rất tuyệt vọng. Trước sự ra đi của bố mẹ, trong lúc ly hôn với Hoắc Tùng Quân, trong thời điểm cùng đường đều muốn chết.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không lựa chọn rời khỏi thế giới này.

Chính là bởi vì có rất nhiều người yêu cô, che chở cho cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng tăm tối gian nan, Lâm Bách Châu chính là một trong số những người đó.

Cô thật sự rất quý trọng tình cảm của bọn họ trong lúc đó, hy vọng cả đời anh ta sẽ suôn sẻ, khỏe mạnh không lo âu gì.

Trên đời này có rất nhiều phong cảnh, có rất nhiều người thú vị, không chỉ có tình yêu. Lâm Bách Châu còn có bạn bè, có bố mẹ yêu thương anh ta,có anh trai che chở cho anh ta, anh ta thật sự không nên chỉ nhìn chằm chằm về phía cô mà đem chính mình tra tấn thành cái bộ dạng trật vật như này.

Lâm Bách Châu rất thông minh, anh ta hiểu được bộ dáng của Bạch Hoài An, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi với cô: "Em yên tâm, anh sẽ không dây dưa với em nữa, anh sẽ lui lại giới hạn của một người bạn..."

Anh ta dùng một chút: "Lần này là thật, em hãy tin tưởng anh."

Bạch Hoài An nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của anh ta gật đầu: "Ừ, tôi tin tưởng anh."

Tại thời điểm Lâm Bách Chầu chủ động thả cô rời đi thì Bạch Hoài An cũng đã hiểu được lựa chọn của anh ta, những chấp niệm còn lại thì chỉ có thể dựa vào thời gian đến hòa tan đi tất cả.

Bố Lâm và mẹ Lâm đưa Lâm Bách Châu rời đi, khi đi tới cửa, Lâm Bách Châu quay đầu lại nhìn cô một cái, tươi cười ấm áp: "Hoài An, anh vẫn chưa chúc mừng em, sau này em nhất định phải hạnh phúc, không cần ủy khuất chính mình."

Lời còn chưa nói xong thì đột nhiên thân hình cao lớn của Hoắc Tùng Quân đứng che ở trước mặt Bạch Hoài An, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Lâm Bách Châu: "Tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc"

Giọng điệu của anh cực kỳ kiên định, giống như lập lời thề vậy.

Lâm Bách Châu sửng sốt một chút, thu hồi nụ cười gật đầu: "Anh nhớ kỹ lời anh nói ngày hôm nay, nếu anh làm cho cô ấy đau lòng khổ sở, bất luận ở nơi nào tôi cũng sẽ liều lĩnh đưa cô ấy đi. Sau đó thì anh sẽ vĩnh viễn không tìm thấy cô ấy" .

Thân thể Hoắc Tùng Quân đột nhiên cứng nhắc, ánh mắt gắt gao dán về phía anh ta: "Tôi sẽ không cho anh cơ hội này."

Lâm Bách Châu nhún vai, liếc nhìn Bạch Hoài An thật sâu sau đó mới đi theo bố mẹ rời khỏi nơi này.

Ba người bọn họ đi rồi, nhưng Lâm Bách Vĩ còn ở lại nhà họ Hoắc.

Mặc dù Lâm Bách Châu làm ra việc kia, nhưng người nhà họ Hoắc cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người Lâm Bách Vĩ, anh ta và Hoắc Tùng Quân mặc quần yếm cùng nhau lớn lên, bố Hoắc và mẹ Hoắc đã sớm coi anh ta như con đẻ.

Chờ khi Lâm Bách Châu vừa đi, anh ta liền vội vàng túm Hoắc Tùng Quân, trên mặt toàn bộ đều là kinh ngạc: "Cậu, cậu đã lấy được giấy chứng nhận rồi sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tùng Quân đang căng thẳng, nghe được lời này của anh ta, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, lộ ra nụ cười tươi rói, như núi băng tan rã, trăm hoa đua nở.

Trong mắt Lâm Bách Ví cực kỳ tức giận.

Lâm Bách Vĩ thở hổn hển một hơi, coi như không biết anh, thủ đoạn ngả về phía sau, nhướng mày đánh giá anh.

Với cái nhìn này, ánh mắt liền trở nên phức tạp và đầy ẩn ý.

Vừa rồi tất cả mọi sự chú ý của anh ta đều dồn vào trên người em trai, hiện tại mới chú ý tới cách ăn mặc rất chính tề này của Hoắc Tùng Quân.

Mặc dù trước đây cậu ấy còn nhỏ, khi đi học cũng không mặc qua loại quần áo chỉnh tề như vậy, nhưng hôm nay cậu ấy lại ăn mặc rất chỉnh tề để lấy chứng chỉ.

"Dưa chuột già sơn xanh. "*

*Lời nói và việc làm của ai đó vượt quá tiêu chuẩn của lứa tuổi đó, nghĩa là giả vờ mềm mỏng.

Còn chưa nói xong thì Hoắc Tùng Quân đã phóng một ánh mắt lãnh đạm qua, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện trên mặt anh có một chút vệt đỏ mỏng.

Lâm Bách Vĩ trong lòng cười trộm không thôi, hóa ra Hoắc Tùng Quân cũng biết thế nào là thẹn thùng, còn tưởng rằng trong lòng cậu ta rất mạnh mẽ, không muốn đánh nhau vẫn luôn mạnh mẽ chống lại,

Bên kia bố Hoắc mẹ Hoắc còn có ông cụ Hoắc đã vây Bạch Hoài An ở giữa, cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của hai người bọn họ lật qua lật lại mà xem.

Nhất là ông cụ, cười đến nỗi hàm răng đều lộ ra ngoài, cô cùng không rụt rè.

"Ông còn nghĩ đợi đến khi ông chết rồi thì cũng không được nhìn Tùng Quân kết hôn, trước kia tính tình của nó vừa xấu xa lại vừa cứng nhắc, ông còn nghĩ có khi nào nó sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại đấy"

Bạch Hoài An nghe vậy, che miệng cười trộm.

Hoắc Tùng Quân vừa thẹn vừa giận, nào có ông nội nào lại nói cháu đích tôn của mình như vậy đầu cơ chứ.

Lâm Bách Vĩ ở bên cạnh xem náo nhiệt, gật đầu phụ họa với ông cụ: "Đúng, ông nội Hoắc nói đúng, cháu cũng cảm thấy như vậy, cháu vốn dĩ vẫn luôn nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân chính là người kết hôn muộn nhất trong số ba anh em chúng cháu, không nghĩ tới còn sớm hơn so với chúng cháu nữa"

Ông cụ Hoắc liếc nhìn anh ta một cái, đột nhiên ung dung nhàn nhã nói: "Không chỉ có kết hôn sớm hơn so với các cậu mà Tùng Quân nhà chúng ta có cá con cái rồi, đối tượng của các cậu còn chưa thấy có tin tức gì thì làm sao mà so sánh được."

Trong lòng Lâm Bách Vĩ nghẹn một ngụm máu, chớp mắt thật không biết nói cái gì cho phải.

Hoắc Tùng Quân cong môi cười, kéo áo sơ mi trên người: "Thời tiết bên ngoài quá nóng, cháu lên lầu tắm rửa thay bộ quần áo khác."

Nói xong vẫy tay với Bạch Hoài An: "Hoài An, lại đây đi với anh."

Bạch Hoài An cong mắt cười với anh, xoạch xoạch chạy tới, nắm lấy cánh tay anh, rồi cả hai tình cảm đi lên lầu.

Lâm Bách Vĩ thấy trong lòng vô cùng buồn bực, đột nhiên nghĩ đến muốn yêu đương.

Anh ta lặng lẽ lấy di động ra chụp lại bóng dáng của hai người gửi qua cho Châu Hữu Thiên.

"Hoắc Tùng Quân hôm nay nhận giấy chứng nhận kết hôn, còn cung Bạch Hoài An mặc quần áo đồi."

Qua vài giây, Châu Hữu Thiện ở bên kia đã gửi lại vô số dấu chấm than liên tiếp.

Trong lòng Lâm Bách Vĩ đột nhiên thoải mái.

Không thể chỉ có một mình anh ta sốt ruột, có Chu Hữu Thiên nữa thì sẽ thoải mái hơn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement