Cô Vợ Thiên Kim Của Lăng Tổng - Nam Thư

Advertisement

Trần Do Mỹ nghe bốn phía nghị luận thì sắc mặt trắng bệch: “Anh Nam Thành, vì sao anh đã từ bỏ quyền nuôi nấng Hoan Hoan mà chúng ta vẫn bị chửi rủa như vậy?”  

             “Không phải chị Nam Tầm đã thừa nhận mấy tháng trước hai người đã ly hôn sao? Vì sao những người này còn mắng chúng ta? Vậy anh thỏa hiệp có ý nghĩa gì nữa?”  

             Thấy Cố Nam Thành không nói lời nào, Trần Do Mỹ lại tủi thân đỏ mắt: “Anh Nam Thành, em chịu tủi nhục không sao cả, nhưng con của chúng ta sẽ ra đời nhanh thôi, em không thể để nó sinh ra đã bị người ta xem thường.”  

             Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, Cố Nam Thành đau lòng ôm vai cô ta, mặt mày xanh mét mà nói: “Anh sẽ bảo cô ta làm sáng tỏ lần nữa, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ huỷ bỏ hiệp nghị trước đó, anh sẽ không để em và con của chúng ta chịu tủi nhục.”  

             Cố Nam Thành cảm thấy nhất định là Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn lén lút nói  bậy về gã và Trần Do Mỹ nên những người này mới mang đầy thù địch với bọn họ.  

             Để bảo vệ thanh danh, gã đã từ bỏ quyền nuôi nấng con gái, nếu lại mang danh gian phu dâm phụ thì gã thỏa hiệp còn có giá trị gì?  

             Nhớ tới đủ loại bức bách vô tình trước ly hôn của Nam Tầm, oán hận trong lòng Cố Nam Thành càng mãnh liệt.  

             Nhưng Nam Tầm lại không biết Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ cũng tới, cô phát hiện Diệp Sâm được một tấc lại muốn tiến một thước, môi sắp dán lên lỗ tai mình thì tức giận nhắc nhở anh: “Anh là gạo nếp hay sao, nói chuyện thì nói chuyện, dính sát như vậy làm gì?”  

             Nhìn thấy vành tai trắng nõn của cô chuyển thành màu hồng, ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng sâu: “Nơi này quá ồn, tôi cao hơn em một cái đầu, không như vậy làm sao em nghe tôi nói chuyện được?”  

             Diệp Sâm cao gần 1m9, Nam Tầm mang giày cao gót mà chỉ tới cằm anh, cô 1m7 mà đứng trước mặt anh có vẻ như chim nhỏ nép vào người.  

             Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Có chuyện gì thì nói, tôi muốn dẫn Hoan Hoan đi ăn chút gì đó.”  

             Cánh môi của Diệp Sâm đảo qua vành tai Nam Tầm, cười xấu xa mà thấp giọng nói: “Tôi muốn nói eo của em thật nhỏ.”  

             Nói xong, ngón tay mạnh mẽ thon dài của anh dời qua mập mờ véo hông cô một cái.  

             Nam Tầm lập tức mặt đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Sâm, loại người như anh căn bản không xứng để người ta thương hại.”  

             Diệp Sâm giấu đi vẻ xấu xa trên mặt: “Không phải đói bụng sao, đi đi!”  

             Cố Hoan thích bám lấy Diệp Sâm: “Chú Diệp, chú không đói bụng sao?”  

             Đôi mày dưới lớp kính tơ vàng của Diệp Sâm cau lại: “Chú Diệp bị thương, không thể ăn bậy được, Hoan Hoan và mẹ đi đi!”  

             Nghe có vẻ cực kỳ đáng thương!  

             Nam Tầm nhịn không được châm chọc: “Đáng đời, loại người như anh nên nằm trên giường ba tháng.”  

             Cô trừng Diệp Sâm một cái rồi ôm Hoan Hoan tránh ra.  

             Xúc cảm hơi lạnh mềm mại không xoá đi được trên vành tai làm Nam Tầm rất tức giận, cô điên rồi nên mới tới tham gia tiệc mừng thọ với anh.  

             Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tầm, đầu ngón tay của Diệp Sâm mập mờ chà chà lên môi mình, ý cười nở rộ trên gương mặt tuấn tú đó.  

             Khi ánh mắt anh nhìn về phía Cố Nam Thành thì vẻ dịu dàng trong mắt lập tức biến thành sắc bén.  

             Ánh mắt của Cố Nam Thành vẫn luôn di chuyển theo mẹ con Nam Tầm, nhận thấy tầm mắt của Diệp Sâm, gã cũng sắc bén như đao mà nhìn qua.  

             Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm trở nên điên cuồng, đồng thời cũng mang theo một tia khinh miệt bừa bãi.  

             Vẻ mặt này làm Cố Nam Thành tràn đầy lửa giận, không có người đàn ông nào thích sự khiêu khích và châm chọc trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì như vậy.  

             Lúc này lối vào lại truyền đến tiếng xôn xao.  

             Diệp Sâm đoán được là ai, xoay người liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay đi đến, anh nhướng mày đi về hướng Lăng Tiêu.  

             Lăng Tiêu cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô mặc một bộ sườn xám dài thuỷ mặc, mái tóc thật dày được một cây trâm cài quấn lên để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, đường cong dưới sườn xám lả lướt hấp dẫn, trông thật thướt tha quyến rũ.  

             Thịnh Hoàn Hoàn có một gương mặt trứng ngỗng dễ coi, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trong vẻ đẹp đó mang theo chút cổ điển, làn da như sứ trắng cao cấp, đẹp đến hớp hồn người khác.  

             Đường Nguyên Minh mặc một bộ vest màu đen, ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, làm người ta không dám nhìn gần.  

             Thịnh Hoàn Hoàn khoác lên tay Đường Nguyên Minh mà chậm rãi đi đến, cứ như đôi trai tài gái sắc do trời đất tạo nên, thật là xứng đôi.  

             “Xem kìa, đó mới là Thịnh Hoàn Hoàn.”  

             “Nhìn thế này thì Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ cũng không quá giống, ngũ quan của Lâm Chi Vũ càng sâu hơn mang phong cách Tây, Thịnh Hoàn Hoàn càng tinh xảo, phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông chúng ta.”  

             “Diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể bắt bẻ, người đi cùng cô ấy là cháu trưởng nhà họ Đường - Đường Nguyên Minh đúng không, thật là rồng trong loài người mà.”  

             “Ai, thời buổi này đẹp là nổi tiếng, có thể tùy tiện tìm được đối tượng làm người ta hâm mộ.”  

             Trong tiếng bàn tán mang theo chút ganh ghét, xưa nay diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn luôn khiến phụ nữ  đố kỵ, đàn ông trầm trồ si mê.  

             “Lăng thiếu, có lúc tôi thật không hiểu nổi anh.” Diệp Sâm nhướng mày liếc nhìn về hướng Lâm Chi Vũ.  

             Diệp Sâm đoán được đêm nay Lăng Tiêu sẽ đến, nhưng anh không ngờ hắn lại dẫn Lâm Chi Vũ theo, đây chính là tìm đường chết điển hình.  

             Lăng Tiêu nhận lấy ly rượu từ bàn phục vụ rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Không cần anh hiểu.”  

             Diệp Sâm cười cười: “Anh đã quyết định cưới Lâm Chi Vũ?”  

             Nếu đúng thì về sau anh sẽ không nhắc đến Thịnh Hoàn Hoàn trước mặt Lăng Tiêu nữa.  

             Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, lúc này Đường Nguyên Minh đang đặt bàn tay lên vòng eo mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu đối diện với cô.  

             Không biết bọn họ đang nói nhỏ cái gì mà khóe miệng hai người đều hiện ra ý cười, nhìn như đang liếc mắt đưa tình, cực kỳ thân mật.  

             Diệp Sâm cảm thấy có một luồng hơi lạnh chợt tràn đến từ bên cạnh, ý cười trên khóe miệng càng sâu: “Xem ra Diệp Sâm cũng không phải tương tư đơn phương, lúc trước nếu Đường Nguyên Minh sớm trở về thì có lẽ người kết hôn với Thịnh Hoàn Hoàn không phải là anh.”  

             Sắc mặt Lăng Tiêu càng lạnh lẽo, trừ cái này ra thì không nhìn ra được gì.  

             Lúc này Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn bị vài ông lớn giới thương nghiệp bao vây, cả đám người nói chuyện rất vui, mà phía Lăng Tiêu thì không ai dám tiến lên.  

             Diệp Sâm vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, bưng ly rượu đi lên trước: “Hoàn Hoàn.”  

             Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với người bên cạnh rồi đi về hướng Diệp Sâm: “Diệp thiếu, anh đi cùng...”  

             Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm kiếm bóng dáng của Nam Tầm ở phía sau Diệp Sâm, kết quả lại thấy Lăng Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt.  

             Ánh mắt cô khựng lại, cũng lạnh nhạt dời mắt đi như chưa từng quen biết.  

             Lăng Tiêu cau mày kiếm lại, bàn tay nâng ly rượu bất giác siết chặt.  

             Diệp Sâm cười nhạt: “Đương nhiên là đi với chị Nam Tầm của cô, cô ấy dẫn Hoan Hoan đi ăn gì đó rồi.”  

             Thịnh Hoàn Hoàn hiểu rõ: “Vết thương của anh không sao chứ?”  

             Khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn luôn hơi mất tập trung, cô cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang đánh giá mình, chủ nhân của tầm mắt này đặc biệt không vui.  

             Diệp Sâm lắc đầu: “Vết thương nhẹ thôi, tối hôm qua cảm ơn cô gửi tin nhắn cho tôi, nếu không chị Nam Tầm của cô sẽ không dọn đến chỗ tôi ở.”  

             “Chị Nam Tầm dọn đến chỗ anh rồi à?” Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng xem nhẹ ánh mắt tràn ngập tính xâm lược kia mà nhếch miệng cười với Diệp Sâm: “Vẫn là anh có cách.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement