Con rể quyền quý – Trương Thác – Lâm Ngữ Lam (Truyện full)

Advertisement

Chương 150

Hải Hồ, là khu du lịch cấp 5A nổi tiếng tỉnh Ninh, là “trạm dừng chân con đường tơ lụa” nơi vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam và sự hùng vỹ của sa mạc Tắc Bắc hòa hợp thành một thế,

Tuy tên gọi là Hải Hồ, nhưng những gì bạn nhìn thấy ở đây, không phải biển lớn màu xanh da trời quen thuộc, mà là một biển cát!

Biển cát nằm ở giữa hồ bạc, tổng diện tích lên đến tám trăm nghìn kilomet vuông, trong đó diện tích của hồ nước lên đến ba trăm nghìn kilomet vuông, còn lại tất cả đều là cát.

Trong đó nổi tiếng nhất là nặn cát, hàng năm đều có những người xuất sắc từ các nơi trên thế giới đến Hải Hồ tổ chức thi nặn cát, các loại hạng mục giải trí liên quan đến cát lại càng nhiều đến mức không thể đếm hết được.

Hải Hồ cách thành phố Ngân Châu khoảng bảy mươi kilomet, mất một tiếng đồng hồ lái xe, nếu đạp xe đạp, với vận động viên nghiệp dư mà nói có lẽ phải đạp mất nửa tiếng, nhưng người bình thường, ít nhất phải ba tiếng đồng hồ.

Dù sao hôm nay Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng ra ngoài chơi, phong cảnh dọc đường cũng là một kiểu hưởng thụ, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam ngồi xe đạp đi quãng đường xa như vậy, tất cả đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.

Đối với Trương Thác mà nói, sức khỏe đương nhiên không phải chuyện mà anh phải lo lắng, đừng nói đạp xe đạp đi bảy mươi cây số, cho dù có công Lâm Ngữ Lam đi quãng đường xa như vậy, anh cũng vẫn có thể làm được.

Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Trong lúc không để ý, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống nóng ran.

Trương Thác đạp xe trên đường quốc lộ, bóng cây xanh hai bên đường thỉnh thoảng cung cấp một ít bóng râm, đưa đến một cảm giác mát lạnh hiếm có.

“Chủ tịch Lâm, có khát không, tôi mua cho em chai nước nhé.” Trước một quán nước ven đường, Trương Thác dừng xe đạp, mua hai chai Coca ướp lạnh.

“Tại sao lại uống Coca?” Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi một câu.

“Cho đã đó” Trương Thác vặn nắp chai uống trước một ngụm: “A… Ờ..”

Ở một tiếng thật to, Trương Thác lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Tôi uống nước khoáng là được rồi” Lâm Ngữ Lam để Coca lên quầy nhỏ, đổi lấy một chai nước khoáng.

Trương Thác ga lăng giúp Lâm Ngữ Lam mở nắp chai, Lâm Ngữ Lam nhấp một ngụm nhỏ.

Trương Thác có thể nhìn ra được, mối Lâm Ngữ Lam đã rất khô rồi, chứng minh bây giờ cô vô cùng khát nước, nhưng khi uống nước khoáng vẫn uống từng ngụm từng ngụm, không gấp không vội, chuyện này có liên quan đến thói quen từ nhỏ của Lâm Ngữ Lam.

“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi, còn có hai mươi cây số nữa, tôi đạp nhanh một chút, chúng ta đến Hải Hồ sớm một chút, có thể chơi được một buổi chiều đấy.”

Trương Thác tiếp tục đạp xe đạp, Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, ngồi lên ghế sau.

Mặt trời chiếu xuống, Trương Thác đưa cánh tay định quệt đi mồ hôi trên mặt, cánh tay vừa mới nâng lên đã thấy một cánh tay ngọc ngà từ sau lưng thò ra, trên bàn tay nhỏ mảnh mai cầm một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên mặt Trương Thác.

Hành động này khiến Trương Thúc mừng rỡ đến mức sắp nhảy lên.

“Mệt rồi phải không, hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.” Động tác của Lâm Ngữ Lam chậm chạp nhẹ nhàng, còn hơi vụng về, đây là lần đầu tiên cô lau mồ hôi cho người khác.

Trương Thác hơi ê răng, lắc lắc đầu: “Không mệt đầu, thể này mới tính là gì chứ.”

Trương Thác trở tay cầm khăn giấy trong tay Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm, em ngồi đi, tôi tự lau là được, chúng ta đạp xe ra ngoài dạo chơi thì phải để em hưởng thụ được đối xử dành cho bậc đế vương trên xe đạp mới được.”

Lâm Ngữ Lam che miệng cười một tiếng: “Anh nghèo thì cứ nghèo đi, xe đạp nào có cái gì mà đối xử dành cho đế vương chứ”

“Đương nhiên là có” Trương Thác trình trọng nói: “Ngồi xe đạp cũng phải chia thành mấy kiểu chế độ chứ, kém nhất là kiểu hai người thay phiên nhau đạp, sau đó, khi lên dốc, một người đẩy một người đạp, chế độ cao hơn một chút là khi lên dốc em ngồi tôi đẩy, còn chúng ta là chế độ cao nhất, toàn bộ hành trình đạp xe, gió nhẹ thổi vào mặt, còn thoải mái hơn cả lái xe thể thao đấy.”

Lời của Trương Thác làm Lâm Ngữ Lam thấy vui vẻ, đồng thời cũng được Trương Thác gợi lại ký ức, trước đây khi mình còn rất nhỏ, mẹ đạp xe chở mình đi, khi lên dốc, bà đẩy, còn mình ngồi trên xe, đó cũng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức Lâm Ngữ Lam sắp quên mất rồi.

Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, xe đạp lướt nhanh.

Lâm Ngữ Lam uống một ngụm nước khoáng trong tay, đôi mắt đẹp không ngừng liếc chai Coca trong giỏ xe, đầu lưỡi đáng yêu liếm liếm môi.

Nhìn một lúc lâu, Lâm Ngữ Lam giống như hạ quyết tâm lắm, nói: “Trương Thác, có thể cho tôi một ngụm Coca của anh không?”

“Được chứ” Trương Thác không nghĩ ngợi gì cầm Coca đưa tới tay Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam nhìn chai đồ uống có ga màu đen trong tay, từ trước đến nay, có rất nhiều thứ cô đều muốn thử một lần, ví dụ như ca hát điên cuồng, ví dụ như làm nũng tỏ ra đáng yêu như những cô gái khác, chơi những phần mềm mạng xã hội, mua một món ăn vặt mình thích, nhưng do giáo dục của gia đình từ khi còn nhỏ, khiến cho từ trước đến nay cô chưa từng làm ra. chuyện gì quá khích, cô chưa từng đến quán karaoke cao giọng ca hát một lần nào, chưa từng mua một đống đồ ăn vặt, chưa từng mua một đống đồ uống ướp lạnh vào mùa hè, cô mãi mãi luôn làm ra vẻ bình tĩnh chững chạc, ở công ty, mỗi ngày uống một ly trà nóng, nhìn thấy người khác cầm chai đồ uống ướp lạnh, có khi cô cũng muốn uống một ngụm, nhưng cô lại sợ nếu mình làm như vậy, hình tượng uy nghiêm mà mình đã xây dựng trước mặt nhân viên sẽ không còn sót lại chút nào, nhìn qua dường như cô có được rất nhiều thứ, nhưng ngay cả những thứ mà người bình thường chỉ cần vươn tay là lấy được, cô cũng chưa từng được trải nghiệm bao giờ.

Giống như Coca vậy, trước đây khi còn nhỏ, người nhà không cho cô chạm vào những thứ đồ uống có ga này, khi trưởng thành, áp lực đè nặng lên vai cô, thân phận của cô đều hoàn toàn ngăn cản có với những thứ đồ uống nhìn qua có vẻ như trẻ con mới có thể uống được này, mà ở cái tuổi mới hơn hai mươi, cô lại phải đi học thưởng thức trà, uống trà.

Mở nắp chai, trên gương xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ vui mừng, giống như trẻ con làm sai chuyện gì đó, lén lén lút lút, nhanh chóng uống xong một ngụm Coca, sau đó bấm bấm môi, cảm nhận khí ga lẫn trong dòng Coca này.

“Chủ tịch Lâm, không thể uống Coca bằng ngụm nhỏ như em vậy đâu, uống một ngụm thật to, nếu không ợ ra thì tức là ngụm vừa uổng kia chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”

“Ợ sao? Như vậy khó coi lắm, còn lâu tôi mới làm” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, từ chối nói, tuy cô nói như vậy nhưng trong đội mắt đẹp lại mang theo vẻ dao động.

“Như vậy có gì mà khó coi, em thử một lần xem, thật sự rất thoải mái.”

“Thử một lần sao?” Lâm Ngữ Lam nhìn lon Coca trong tay, ngửa cổ lên, uống một ngụm thật to, hơi ga trong Coca đi xuống dạ dày, trở thành cacbon diocid, xộc ra khỏi miệng Lâm Ngữ Lam, khiến Lâm Ngữ Lam giống như Trương Thác vừa nãy, không tự chủ được ợ lên một tiếng.

“A……”

Âm thanh kia vừa vang lên, mặt Lâm Ngữ Lam lập tức đỏ bừng, cô chưa từng làm ra chuyện như vậy trước mặt người khác bao giờ.

“Ha ha, sao nào, rất đã đúng không?” Trương Thác cười to một tiếng.

Lâm Ngữ Lam nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười: “Đúng là rất đã”

Rất đã trong lời Lâm Ngữ Lam, không phải là một ngụm Coca này, mà chính là việc cô vừa mới làm, giống như ném đi tất cả ràng buộc, vô cùng thoải mái.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement