Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực

Advertisement
Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Phong Chiếu chuyển ánh mắt từ người trong lòng qua cổ bách phù trôi nổi ở phía trên vực sâu, trong mắt là một loại cảm xúc tối nghĩa khó nói.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, thẳng đến khi nàng thu thập xong cảm xúc, ngẩng đầu, hắn đã khôi phục bộ dạng bình thường, hai mắt bao hàm rực rỡ sáng ngời, giống như bởi vì nàng hành động, mà làm cho hắn hiện tại tâm tình rất tốt.

Sở Chước lôi kéo tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Sao huynh quăng bọn họ đến nơi đây?"

Nơi này không chỉ có ngăn cách với nhân thế, còn có cấm chế hắn bày ra, trừ phi là người tu luyện Thần Hoàng cảnh, nếu không chỉ sợ không thể đột phá nơi đây thoát đi.

Phong Chiếu hừ lạnh một tiếng: "Bọn chúng dám ra tay với nàng, thế này vẫn là nhẹ rồi." Dừng lại, hắn lạnh nhạt nói: "Bọn chúng đều là tội nhân, chỉ tiếc không thể giết chết bọn chúng xả giận cho nàng."

Ngày đó nhìn đến bộ dạng của nàng, hắn liền lửa giận ngập trời, người mà ngay cả hắn đều không nỡ tổn thương ngón tay, lại bị người không liên quan đả thương đến nỗi như thế, nếu không phải còn lưu lại một tia lý trí, đã sớm chụp chết hai người bọn chúng.

Sở Chước ngơ ngác: "Tội nhân? Bọn họ không phải là hậu duệ Thần tộc thượng cổ sao?" Chẳng lẽ hậu duệ Thần tộc thượng cổ ở trong mắt hắn là tội nhân?

Sở Chước trực giác không đúng, đã cảm thấy không đúng, như vậy liền trực tiếp hỏi, đối với Phong Chiếu, nàng không muốn dùng quá nhiều tâm tư thâm trầm đi suy đoán hắn.

"Bọn chúng quả thật là hậu duệ Thần tộc, nhưng thân thể của bọn chúng không phải." Phong Chiếu hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của nàng: "Nàng còn nhớ rõ thần điện băng cung sao?"

Sở Chước biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái này, đột nhiên trong lòng sợ hãi, nhớ tới khóa hồn thạch trên trán thánh nữ, chợt thất thanh nói: "Chẳng lẽ bọn họ là đoạt xá?"

Phong Chiếu lộ vẻ tán thưởng đầu óc, nàng luôn luôn xoay chuyển nhanh: "Đúng vậy, hai người đều là đoạt xá, nàng có biết đối tượng bọn chúng đoạt xá là ai sao?"

Sở Chước trực giác có dự cảm không tốt.

"Là hậu đại Bách tộc, thân thể của bọn chúng là người Bách tộc." Phong Chiếu tiếp tục nói.

Sở Chước bỗng nhiên thất thanh.

Giờ khắc này, nàng không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên, nàng hiểu rõ vừa rồi khi đối mặt thánh nữ phát hiện không đúng là cái gì, chỉ là khi đó nàng vẫn luôn nghĩ không ra, thẳng đến lúc này, cái gì cũng hiểu rõ ràng. Cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung đều là đoạt xá, bọn họ đoạt xá thân thể của người Bách tộc, lợi dụng tay Bách tộc để giết hại Bách tộc, giảm bớt tội nghiệt của Thần tộc, cho nên bọn họ không sợ hãi chỗ nào cả, tự nhiên cũng sẽ không để nghi ngờ của nàng ở trong lòng.

Nàng vừa rồi thử có lẽ ở trong mắt nàng ta, mười phần buồn cười, cho nên nàng ta coi thường để ý tới.

Bọn họ đoạt xá thân thể Bách tộc làm việc, cho dù khiến cho họ giết hai người bọn họ, thì giết chẳng qua cũng chỉ là người Bách tộc, cho nên bọn họ không sợ, cũng không để ở trong lòng, có thể bình tĩnh chờ đợi.

Sở Chước hơi hơi nhắm mắt lại.

Nàng đi vào một cái nhầm lẫn.

May mắn, hết thảy còn kịp.

Nàng hỏi Phong Chiếu: "Huynh muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Phong Chiếu vô tình nói: "Bọn chúng đối với nàng như thế, trăm chết cũng không đủ tiếc. Nhưng mà..." Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lướt qua thứ gì đó mà nàng xem không hiểu: "Nàng muốn giết bọn họ sao?"

"Muốn!" Sở Chước nói khẳng định: "Ta muốn giết nguyên thần trong cơ thể bọn họ, chỉ là nếu giết bọn họ vậy..."

"Có thể cho căn nguyên trở lại trong thân thể bọn họ một lần nữa." Phong Chiếu nói theo.

Sở Chước lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, kinh hỉ nói: "Ý của huynh là... chủ nhân trước không có chết? Đúng rồi, khóa hồn thạch trên trán thánh nữ, có phải nguyên thần của nguyên chủ ngay tại trong khóa hồn thạch hay không?"

Phong Chiếu khen ngợi nói: "Bách tộc cùng nhân tộc không giống nhau, Bách tộc là chủng tộc được trời chiếu cố, bọn họ sinh ra đúng thời cơ, kiềm chế Thần tộc, không phải đơn giản bị đoạt xá dễ dàng như vậy. Nếu nguyên thần của chủ nhân chết đi, thi thể cũng sẽ hóa thành bột mịn biến mất ở trong thiên địa, bụi về bụi, đất về đất, không cho phép sinh linh khác lãng phí."

"Cho nên, bọn họ muốn đoạt xá thân thể Bách tộc, không thể cắn nuốt nguyên thần của chủ nhân, chỉ có thể làm cho nguyên thần của thân thể tiếp tục còn sống." Sở Chước nhanh chóng nói tiếp, hai mắt nàng sáng đến kinh người: "Bọn họ không thể giết chết nguyên thần của thân thể, chỉ có thể dùng khóa hồn thạch mà nhốt lại." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

"Đúng là như thế." Phong Chiếu lại cười nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lòng Sở Chước bành trướng, nhịn không được thong thả bước đi ở chung quanh, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: "Huynh có thể để cho nguyên chủ trở về vị trí cũ sao?"

Phong Chiếu thích ánh mắt chuyên chú sáng ngời của nàng, làm cho trong lòng hắn cũng bành trướng lửa nóng theo: "Đương nhiên có thể." Khi hắn lật tay, trong tay nhiều hơn dưỡng hồn thạch trong dáng vẻ một khối thạch trứng.

Sở Chước vừa nhìn, không khỏi mừng rỡ.

Dưỡng hồn thạch tốt, vốn là vật mà sau khi Thần tộc ngã xuống, chuyên môn dùng để uẩn dưỡng thần hồn. Nhưng trên dưỡng hồn thạch trước mắt bị khóa hồn trận, thần hồn của Thần tộc bị hấp thu đi vào, vậy vĩnh viễn đừng mong ra được, đều vĩnh viễn đợi ở bên trong đi.

Dưỡng hồn thạch này đã nhốt một thần hồn của Thần tộc thượng cổ, hiện tại lại nhốt hai người nữa thì cũng có thể nhốt được.

Nhưng mà Phong Chiếu cũng không cùng nhau khóa cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung tiến vàodưỡng hồn thạch, theo hắn, như thế không khỏi rất tiện nghi cho bọn chúng, nếu bị khóa vào dưỡng hồn thạch, việc mà bọn chúng đã làm liền xóa bỏ —— dù sao cũng không thể so đo cùng một nguyên thần không thân thể đi? So đo cũng không có biện pháp làm cái gì.

Cho nên trước để cho bọn chúng đợi một đoạn thời gian ở trong thân thể đoạt xá.

Sở Chước cũng đồng ý trong lòng, trừ cái đó ra, nàng còn có một ít chuyện muốn biết rõ ràng.

Trên đường trở về, Phong Chiếu đi cùng với nàng.

Phì Di đang huyên thuyên cùng với hai người tu luyện thủ vệ, nhìn thấy Sở Chước và Phong Chiếu đi tới cùng nhau, đầu tiên là mê mang, lập tức thì đã ý thức được mỹ nam tử áo trắng đó chỉ có thể là ai.

Toàn bộ Bạch Ly Sơn, cực ít thú có thể gặp được gương mặt thật của lão đại, Phì Di còn chưa có phúc phận này, hiện tại nhờ phúc của Sở Chước, thế nhưng có thể ở dưới rõ như ban ngày, nhìn thấy được chân diện mục của lão đại, mà không phải bị nhốt ở trong lĩnh vực hắc ám của huynh ấy bị lão đại đánh thành bánh thú, đã làm cho hắn vui hỏng rồi.

Phì Di là tên miệng tiện, tâm tình mà kích động, liền nhịn không được mà mỏ mẵm lải nhải.

"Lão đại, lão đại, sao huynh và Trường Thừa đại nhân bọn họ nói không giống nhau hả? Vì sao huynh sẽ mặc y phục thuần màu trắng? Trường Thừa đại nhân nói, trước kia không phải huynh chỉ luôn luôn mặc màu đen sao? Lão đại khi nào thì huynh thay đổi thói quen rồi? Chẳng trách lúc Trường Thừa đại nhân bọn họ rời đi nói, lão đại huynh trở nên rối loạn trong rối loạn ngoài ..."

Phong Chiếu mặt lạnh, một cước đá bay hắn xuống vực sâu.

Phì Di kêu a a a thảm thiết, biến mất ở trong đó.

Thừa lại hai người tu luyện thủ vệ choang một tiếng biến thành hai con thú lông xù, rụt cổ, hai móng chấp ở trước mặt, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, tránh cho giống như Phì Di bị một cước đá bay đi. Tuy rằng sẽ không chết, nhưng mà như vậy sẽ gãy cánh tay gãy chân đó, làm một con thần thú, có thể té gãy chân thì có thể thấy được có bao nhiêu nghiêm trọng.

Phong Chiếu nhìn về phía hai tiểu đệ.

【Lão đại, phu nhân lão đại, hai người phải rời đi sao, thuộc hạ lập tức đi cho an bài xe cho hai người.】Hai tiểu đệ ân cần nói.

Sở Chước buồn cười, xem ra lão đại Phong Chiếu này làm được quả thật uy phong.

Phong Chiếu bị nàng cười đến lại thẹn quá thành giận, vung tay áo nói: "Không cần, đều cút đi cho bổn đại gia!"

Hai tiểu đệ nhanh nhẹn cút đi, thuận tiện đi đến vực sâu tiện tay vớt Phì Di ngã đến nửa chết nửa sống lên, trong khoảng thời gian này liền để hắn ở Cô Nhai kiểm điểm đi, tránh cho lại đi chướng mắt lão đại.

Thẳng đến rời khỏi Cô Nhai, Phong Chiếu còn giận, cảm thấy đám tiểu đệ này thật sự là không mắt nhìn, thế nhưng vạch trần khuyết điểm của hắn.

Mặc đồ trắng rất dễ nhìn mà, áo trắng phiêu phiêu, càng làm nổi bật khí chất của hắn, hơn nữa bản thể của hắn cũng có lông trắng mà, mặc đồ trắng có cái gì không đúng? Hắn rối loạn ở trước mặt nàng dâu của mình thì có cái gì không đúng? Quả nhiên một đám thú độc thân là không thể hiểu biết.

Sở Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, người không biết cũng bị dọa đến, nhịn không được nói: "Huynh mặc đồ pháp bào màu trắng quả thật nhìn rất đẹp."

Phong Chiếu nhất thời mở cờ trong bụng, nhưng mà trên mặt hắn rất căng cứng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Thật sự?"

Sở Chước cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng sáng, cảm thấy hắn vẫn là con tiểu yêu thú thích gây sự đó, lập tức lộ rõ nguyên hình.

Trên đường trở về, Phong Chiếu muốn mang nàng đi dạo chung quanh Bạch Ly Sơn, liền biến thành mãnh thú cao một trượng, uy phong lẫm liệt, một thân lông màu đen, nhúm lông trắng trên trán phá lệ đáng chú ý, tựa như bình thường hắn mặc áo bào màu trắng, dị đồng tử một đen một vàng, lóe ra cảm xúc nhân tính hóa, cái đuôi thật dài cọ cọ ở trên người nàng, giống như đang thúc giục nàng đi lên nhanh chút.

Hồi lâu không thấy được bộ dáng này của hắn, đổi lại là Sở Chước có chút hoài niệm, bò đến trên lưng hắn, sờ sờ bộ lông màu đen bóng oánh nhuận, có chút thô cứng rắn, dán ở trên lưng, ngược lại làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Sau khi biến lớn, hắn thoạt nhìn càng thêm giống như thần thú Bạch Hổ, duy nhất không giống là, đại khái là hắn có thể phun lửa, thần thú Bạch Hổ thuộc phong, mỗi khi xuất hiện, đều mang đến một trận gió, mà hắn mang đến là thần hỏa có thể hủy thiên diệt địa. Sở Chước cảm thấy rằng, đây là di truyền phụ thân của hắn, một mãnh thú viễn cổ.

Phong Chiếu chở nàng di chuyển khắp nơi ở trên không Bạch Ly Sơn.

Hắn bay thật sự chậm, gió cũng không mãnh liệt, giống như muốn cho nàng cẩn thận mà thưởng thức phong cảnh Bạch Ly Sơn.

Tâm tình Sở Chước dần dần lắng đọng xuống, ở sau khi biết được nguyên nhân cái chết đời trước, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà những thứ đó đều không sánh bằng hắn đột nhiên xuất hiện.

Đời trước đã qua đời, đời này mới bắt đầu một lần nữa, hiểu lầm giữa bọn họ đã sớm cởi bỏ, tương lai còn rất dài, nàng tin tưởng, bọn họ sẽ luôn luôn ở cùng nhau .

Sở Chước vùi mặt ở trên lưng hắn, ôm cổ mãnh thú, cười nói: "A Chiếu, may mắn có huynh."

Hai đời, may mắn có hắn cùng nhau kết bạn đồng hành với nàng.

Phong Chiếu cảm giác được tâm ý của nàng, lập tức cũng không bay nữa, hạ xuống giữa núi rừng phía dưới, sau đó liền cấp tốc chạy băng băng, đuổi hoang thú trong rừng đến nỗi chạy loạn khắp nơi, lấy được một trận cười to của nàng.

Thẳng đến sau khi sắc trời vào đêm đen, bọn họ tìm một địa phương ngồi xuống. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Phong Chiếu giết một con hoang thú không hức thời mà đụng tới đây, lấy xuống bộ vị non mềm trên người, hai người cùng nhau ngồi ở một chỗ khe núi khí hậu ấm áp, đốt lửa nướng thịt hoang thú.

Sở Chước nhìn hắn vừa nướng vừa nhịn không được muốn phun qua một ngụm hỏa, vội nói: "Để cho ta tới đi."

Phong Chiếu có chút hoài nghi nhìn nàng, không phải hắn nghi ngờ nàng, bởi vì trong nhóm người bọn họ, muốn ăn cái gì đều để cho Bích Tầm Châu động thủ, bọn họ thành thói quen ngồi chờ ăn, rất ít động thủ, thế cho nên ngay cả nướng thịt thế nào giống như đều đã quên.

"Tuy rằng không nướng ăn được ngon như Tầm Châu ca, nhưng nướng thịt thì vẫn làm được." Sở Chước cười cười với hắn.

Phong Chiếu bị nàng cười đến choáng váng ngây ngất hồ đồ, nên nhịn không được, liền biến thành tiểu yêu thú, cong mông nhỏ lông xù chui vào trong lòng nàng.

Ý cười trên mặt Sở Chước càng sâu, sờ sờ đầu lông xù của hắn, phát hiện mình giống như càng thích hắn biến thành bộ dạng cục bông tròn, giống như dưỡng sủng vật âu yếm. Ừm, không thể cho hắn biết, nếu không lại muốn giận dỗi, về sau cũng không chịu biến thành bộ dạng như vậy.

Thịt nướng đến gần chín, thoa lên tương đặc chế của Bích Tầm Châu, lại chà lên một tầng mật, hương vị kích thích đến nước miếng đều chảy ra rồi.

Tiểu yêu thú củng tay của nàng, Sở Chước cắt thịt nướng thành từng lát, từng lát từng lát đút cho hắn, nhìn hắn ăn đến vui vẻ, ánh mắt của nàng trở nên mềm mại.

Thời điểm sao trời che kín thiên không, hai người tìm một sơn động tạm thời qua đêm.

Sơn động là địa bàn con hoang thú nào đó, Phong Chiếu như bá vương mà đuổi nó đi, báo đạo chiếm lấy.

Ban đêm có chút lạnh, hắn biến thành một con mãnh thú, để cho nàng tựa vào trên cái bụng mềm mại của mình, một người một thú cứ như vậy mà ngủ.

Hôm sau, vừa hừng đông, hai người mới quay về Bạch Ly Sơn.

Đám người Bích Tầm Châu sớm ở đây trông mong ngóng đợi một ngày một đêm, thấy Sở Chước chậm chạp không về, vốn còn có chút kỳ quái, đợi nhìn thấy Phong Chiếu đi theo, mọi người giật mình. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là chạy tới lượn một vòng rồi mới trở về.

Có Phong Chiếu ở, hai con yêu bé rùa cùng Huyễn Ngu muốn làm nũng không dám dựa vào đến trên người Sở Chước, ngược lại Bích Tầm Châu cùng Sở Thanh Giáng sâu sắc phát hiện tâm tình của nàng dường như rất không tệ.

Sở Chước nhìn nhìn bọn họ, nói với Đan Hạc Lương trông mong ngóng chờ nhìn qua: "Đan công tử, chúng ta tâm sự."

Hết chương 462.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement