Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực

Advertisement
Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Khi phía trước chợt nổi lên không gian dao động, một luồng ánh sáng vàng xuyên thấu qua màn trời hắc ám mà đến.

Chùm tia sáng màu vàng xé mở không gian, tiếp theo ánh sao trên màn trời màu đen cũng bắt đầu vặn vẹo lên, cuối cùng chấm nhỏ rơi xuống trên mặt đất, tụ tập thành một con đường ánh sao không biết thông tới nơi nào.

Một màn biến hóa này, làm cho đám người Sở Chước khẽ biến sắc, trực giác có người từ ngoài xông vào phiến không gian này.

Phong Chiếu hơi ngưng sắc mặt, nhìn về phía quan tài đá bị hắn mở ra, đột nhiên ra tay, thu quan tài đá vào trong không gian, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đều tụ tập lại gần hai người bọn họ.

Lúc này, cuối đường ánh sao, một đám người lướt nhanh lao đến gần người ở trong này.

Không, phải nói, càng như là một đám binh xương khô vội vàng đuổi theo bọn họ đến đây.

Khi nhìn đến đoàn người Sở Chước đứng ở chỗ ngôi sao rơi rụng xuống, đám người kia chấn động, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trong phiến không gian thần bí này, thế nhưng đã có người đến sớm hơn một bước.

Sở Chước cũng thấy rõ ràng nhóm người họ, đúng là đám người lúc trước sau khi cướp đoạt cự kiếm màu vàng, thì dẫn đầu tiến vào cung điện vàng, đầu lĩnh là người trẻ tuổi cầm cự kiếm màu vàng trong tay và Phong Ly, đi theo phía sau là Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo đến đội trưởng ba đoàn đại cướp đường, ngay sau đó một đám binh xương khô đuổi sát sau lưng bọn họ.

Yến Nhã Chính cũng ở trong đó.

Trong nháy mắt tầm mắt liền của hắn rơi xuống trên người Sở Chước, thần sắc hơi đổi.

Sở Chước đã chú ý tới hắn, khi phát hiện hắn căn bản không cần phân biệt, chỉ với ánh mắt đầu tiên liền nhận ra chính mình, tâm tình có chút vi diệu.

Một đám người dừng lại, đứng tại một địa phương không xa không gần, nhìn Sở Chước bọn họ, lại nhìn chằm chằm bốn phía, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Binh xương khô phía sau bọn họ cũng dừng lại theo, hai hàm răng nanh phát ra thanh âm lộp cộp, giống như đang trao đổi nói chuyện, linh hỏa trong mắt nhảy lên càng lợi hại, vẫn chưa ra tay công kích.

Người trẻ tuổi có được cự kiếm màu vàng và Phong Ly đứng ở một bên, cách ra một khoảng cách cùng người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo, cộng thêm Sở Chước bọn họ, nháy mắt trong không gian ánh sao này, giống như hình thành xu thế tam giác.

Người trẻ tuổi đang đánh giá đoàn người Sở Chước.

Lúc này, Phong Chiếu mở miệng nói: "Phong Ly, còn không tới đây."

Khi Phong Chiếu cất giọng, sắc mặt của người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo hơi hơi thay đổi, một tên Phong Ly đã làm cho bọn họ khoanh tay, hiện tại lại nhiều ra một người thực lực Thần Hoàng cảnh cường đại, nếu như để cho bọn họ liên hợp lại, Tây Cảnh bọn họ bên này căn bản chiếm không được chỗ tốt.



Ba đội trưởng đoàn đại cướp đường đã rút lui bỏ cuộc, sớm biết vậy thì không nên tham dự vào phân chia thứ không thuộc về bản thân mình.

Chỉ có Yến Nhã Chính híp mắt nhìn hết thảy.

Phong Ly nhu thuận đi qua.

Trên mặt Phong Chiếu lộ ra tươi cười, không khách khí chỉ vào người trẻ tuổi hỏi: "Vì sao mi đi chung với hắn? Hắn là ai vậy?"

Phong Ly nhìn nhìn người trẻ tuổi, lại nhìn về phía Sở Chước, cuối cùng nhìn Phong Chiếu nói: "Cha nàng, nhạc phụ ngươi."

Phong Chiếu: "... ..."

Sở Chước: "... ..."

Những người khác: "... ..."

Người trẻ tuổi ai nha một tiếng, nhìn chằm chằm Sở Chước không rời, hai mắt sáng lên: "Cái gì? Phong Ly, ngươi nói tiểu cô nương này là khuê nữ A Chước của ta? A Chước sao lớn lên là bộ dáng này? Không giống ta mà!"

"Ngụy trang rồi." Phong Ly nói ngắn gọn: "Giống như ngươi."

Sở Chước mặt đơ như khúc gỗ, cũng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, trong lúc nhất thời thế nhưng không có phản ứng.

Nàng vẫn luôn biết sớm hay muộn gì cũng sẽ hội ngộ vị cha tiện nghi chưa từng gặp mặt kia, nhưng không nghĩ tới gặp mặt bất ngờ không kịp phòng bị như thế, trong lúc nhất thời làm cho nàng thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Ngược lại là người trẻ tuổi nghe xong, vươn tay cào lên trên mặt một cái, lấy xuống mặt nạ nguyệt hồ ly mỏng như cánh ve, lộ ra chân dung.

Đó là một gương mặt nam tính rất dễ nhìn, ngũ quan thâm thúy khôi ngô, đầu lông mày khóe mắt mang theo ý cười thân thiết, khiến người ta vừa thấy thì lòng sinh vui vẻ, đặc biệt khóe môi bĩu một cái, hai bên má còn có thể lộ ra hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, có vẻ càng thêm thú vị mười phần. Khi khóe môi khẽ mím, khi hai mắt híp lại, tươi cười rực rỡ, cả người giống như ánh mặt trời sáng lạn, hào quang bắn ra bốn phía.

Đây là một người chỉ cần tươi cười, sẽ làm cho người ta lòng sinh hảo cảm.

Lúc này người trẻ tuổi tươi cười đầy mặt, vô cùng quen thuộc như vốn có nói: "A Chước, ta là cha con Sở Nguyên Thương, mau cho cha nhìn xem con lớn lên có dáng vẻ thế nào."

Sở Chước: "... ..."

Phong Chiếu có chút không vui, nói với Phong Ly: "Mi bị ngốc sao? Hắn nói gì thì tin cái đó?"

Phong Ly mặt không chút thay đổi: "Hắn là người Bách tộc, không phải kẻ lừa đảo."

"Đúng thế, làm sao ta có thể là kẻ lừa đảo chứ?" Sở Nguyên Thương vội vàng nói: "Ta chính là cha của A Chước."

Phong Ly: "Là nhạc phụ ngươi."

Sở Nguyên Thương ưỡn ngực: "Tiểu tử, còn chưa bái kiến nhạc phụ?"

Phong Ly: "Cho nên ta mới giúp hắn."

Sở Nguyên Thương cười tủm tỉm gật đầu, phá lệ tạo niềm vui.

Sở Chước: "... ..." Các ngươi đang kể chuyện tiếu lâm sao?

Bên này khôi hài nhận người thân, bên kia người Tây Cảnh lại vô cùng bất mãn, người tu luyện cầm đầu Liệt Hỏa Đảo âm trầm nói: "Sở Nguyên Thương, thì ra là ngươi!"



Sở Nguyên Thương đang nhận thức khuê nữ ở đây, nghe nói như thế, nhất thời có chút bất mãn: "Là ta thì sao hả? Ta không đắc tội Liệt Hỏa Đảo các ngươi đi?"

Lời này làm cho người Liệt Hỏa Đảo giận tím mặt: "Câm miệng! Chẳng lẽ ngươi quên chuyện một trăm năm mươi năm trước, khi Liệt Hỏa Đảo ta đang chấp hành nhiệm vụ ở bí cảnh Phi Yên, bởi vì ngươi đưa tới đàn hoang thú mà tổn thất thảm trọng? Còn có trăm năm trước, ngươi lại tự tiện xông vào trong Thiên Ma Quyển của Liệt Hỏa Đảo ta, thiếu chút nữa để cho một con Mãnh Phong Ma chạy mất, tám mươi năm trước... Hiện tại, ngươi lại tới đây phá hỏng chuyện của Liệt Hỏa Đảo ta, thế nhưng đoạt cự kiếm màu vàng, còn xông vào nơi đây..."

"Chẳng lẽ hết thảy, ngươi thế nhưng quên rồi?"

Người Liệt Hỏa Đảo đặc biệt thù hận nhìn Sở Nguyên Thương.

Ngay cả Sở Chước bọn họ đều nhịn không được mà nhìn hắn, vị này cũng thật biết gây sự.

Sở Nguyên Thương cũng lắp bắp kinh hãi, so với bọn hắn thì càng phẫn nộ hơn: "Cái gì? Liệt Hỏa Đảo các ngươi thế nhưng chẳng biết xấu hổ còn trách ở trên người ta như thế, quả nhiên là một đám không biết xấu hổ! Bí cảnh Phi Yên ngược lại thì thôi, nơi đó hoang thú khắp nơi, đều là thứ từ thái cổ lưu lại, nguy hiểm cực kỳ, không có ta, cũng có những người khác, lúc đấy cũng không ít người ấy tiến vào bí cảnh Phi Yên."

"Còn Thiên Ma Quyển, Liệt Hỏa Đảo các ngươi cũng dám nói, Thiên Ma Quyển là vật ra sao, không có người nào rõ ràng hơn các ngươi, Liệt Hỏa Đảo tự mình nuôi dưỡng Thiên Ma, việc này là các ngươi quá mức, may mắn Thiên Ma Quyển đã hủy, nếu không cũng không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh tao ương, còn tám mươi năm trước, đó lại càng là chuyện không liên quan gì tới ta, là Liệt Hỏa Đảo các ngươi vừa thấy ta liền kêu đánh kêu giết, chẳng lẽ muốn ta ngốc đến đứng yên ở nơi đó cho các ngươi đánh? Còn có lần này, Nhật Thực Hỏa Nhai cũng không phải là địa bàn Liệt Hỏa Đảo các ngươi, các ngươi cũng không phải là tới đây tranh giành với đoàn cướp đường sao? Mệt cho các ngươi thế nhưng còn có mặt mũi nói ta tranh giành với các ngươi..."

Ở Sở Nguyên Thương nhanh mồm nhanh miệng biện hộ, người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn.

Sở Nguyên Thương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua Yến Nhã Chính, như có điều chỉ tay nói: "Mặc dù không biết vì sao ngươi trộn lẫn chung cùng với Liệt Hỏa Đảo, nhưng có nhiều thuộc hạ chẳng biết xấu hổ thế này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có chút trái lương tâm sao?"

Sắc mặt Yến Nhã Chính cứng ngắc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Sở tiền bối quả nhiên như nghe đồn đãi." Không biết xấu hổ!

"Quá khen."

Sở Nguyên Thương mỉm cười, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, người xem mà bị khó chịu trong lòng.

Tiếp theo hắn thần thanh khí sảng nhìn về phía Sở Chước, lại cười nói: "Khuê nữ, đã lâu không gặp, con xem giờ đã tin tưởng ta là cha của con chưa?"

Sở Chước gật đầu, biết gây sự giống như vậy, lại có thể chọc tức người ta như thế, trừ bỏ vị cha tiện nghi từ đại lục Tấn Thiên đã từng xông ra uy danh hiển hách của nàng, thì cũng không còn người nào sánh kịp. Hiện tại nàng rốt cục hiểu rõ vì sao người nào nhận thức Sở Nguyên Thương đều là một dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trừ khử cho nhanh.

Ngay cả Âm Thi Vương Phong Ly vẫn luôn không để ý tới thế tục, lạnh nhạt như vậy đều có thể bị hắn lừa dối giúp hắn gây sự, còn có cái gì mà hắn không thể làm đây?

Sở Nguyên Thương thấy nàng gật đầu, không khỏi vui sướng: "Một khi đã như vậy, khuê nữ, đợi vi phụ đánh nhóm người này đi, chúng ta lại đoàn tụ cùng nhau." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Nói xong, Sở Nguyên Thương chỉ hơi vẫy tay thì trong tay nhiều ra một thanh trường thương màu bạc, trường thương phụt ra hàn quang lạnh lùng, chỉ thẳng vào kẻ địch.

Người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo cũng cảnh giác lên.

Mà lúc này, phía sau răng nanh của nhóm binh xương khô lại bắt đầu vang lộp cộp, giống như đang trao đổi cái gì đó, cũng giơ trường thương màu vàng trong tay lên, chỉ vào bọn họ.

Trong lúc nhất thời, không khí lại căng thẳng.

Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo cộng thêm đội trưởng ba đoàn cướp đường, muốn đuổi giết hai người, dễ như trở bàn tay, nhưng bởi vì đám binh xương khô quấy nhiễu, hơn nữa Sở Nguyên Thương là tên giảo hoạt lại biết gây sự, khiến cho bọn họ một đường đuổi giết đến bây giờ, thế nhưng không thể làm gì được bọn hắn.

Hơn nữa hiện tại lại đến một Phong Chiếu thực lực cường đại...

Trong lòng Yến Nhã Chính biết hôm nay không chiếm được chỗ tốt, đột nhiên quát một tiếng: "Đi!"

Người Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo tự nhiên không cam lòng, bọn họ một đường truy đến tận đây, nhìn Sở Nguyên Thương dùng cự kiếm màu vàng xé mở không gian, đã sớm biết thanh kiếm này bất phàm, càng biết phiến không gian này bất phàm, nhất định có bảo vật gì đó không tầm thường, đều đã truy đến nỗi này, làm sao có thể buông tha bỏ?

Chỉ là bọn hắn không cam lòng rút đi, cũng có người không muốn để cho bọn họ đi.



Phong Chiếu tiến lên một bước, cười nói: "Còn muốn chạy? Cũng phải xem bổn đại gia có cho phép không đã."

Ánh mắt Sở Nguyên Thương rơi xuống trên người hắn, ánh mắt chuyển vài vòng, cười nói: "Con rể ngoan, chúng ta cùng nhau chém giết bọn chúng nơi đây." Rõ ràng nói cười trong suốt, lại đằng đằng sát khí.

Đội trưởng ba đoàn đại cướp đường thấy thế, lựa chọn bỏ chạy trước tiên.

Theo Phong Chiếu đi tới, một đám người không hiểu sao lại phát lên một loại cảm giác vô lực bị đối phương hoàn toàn áp chế.

Mắt thấy đào thoát không kịp, Yến Nhã Chính giơ tay, một quyển sách da đen xuất hiện ở trong tay hắn.

Sở Nguyên Thương nhìn thấy quyển sách da đen đó, sắc mặt trầm xuống, nói: "Sách luân hồi? Ngươi thế nhưng có được sách luân hồi?"

Trên mặt Yến Nhã Chính lộ ra tươi cười: "Sở tiền bối ánh mắt tốt."

Dứt lời, hắn mở ra trang trong sách luân hồi, một hào quang màu vàng sáng ngời thoáng hiện ra, ngăn cách bọn hắn cùng chung quanh, mạnh mẽ xé mở một vết nứt không gian.

Sở Nguyên Thương đã cầm trường thương màu bạc trong tay đâm qua, công kích bị ngăn lại hết.

Yến Nhã Chính cách màn ánh sáng vàng, thâm trầm liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, nói với Sở Nguyên Thương: "Hôm nay là chúng ta không địch lại, Hồng Mông Kim Kiếm này, ta sẽ nhanh chóng sẽ thu hồi, cáo từ."

Dứt lời, hắn mang theo người Tây Cảnh bước vào vết nứt không gian, biến mất trong đó.

Đợi sau khi bọn hắn biến mất, kim quang dần mất hẳn, ánh sao rơi xuống trong không gian cũng ngừng lại, một lần nữa treo ở không trung, đám binh xương khô vốn đang răng nanh khanh khách rung động trao đổi ở chuyển động chung quanh, sau đó giống như khối xương khô cạnh quan tài đá, đều quỳ xuống, linh hỏa trong mắt cũng tắt.

Thấy một màn như vậy, mọi người đột nhiên trầm mặc.

Sở Nguyên Thương thần sắc trầm trọng nhìn phương hướng Yến Nhã Chính biến mất, sau một lúc lâu thân thể căng thẳng mới dần thả lỏng xuống, quay đầu nhìn về phía Sở Chước.

Sở Chước trầm mặc nhìn hắn.

Tiếp theo Sở Nguyên Thương thu hồi trường thương, lộ ra tươi cười sáng lạn với nàng, nói: "Khuê nữ, đã lâu không gặp, không gọi tiếng cha sao?"

Hết chương 581.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement