Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực

Advertisement
Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Tính nguy hiểm của Thời Chi Hạp còn muốn to lớn hơn trong tưởng tượng, Sở Chước nhìn về phía Huyễn Ngu bọn họ, hỏi thăm ý kiến của bọn hắn.

"Đi vào cùng với chủ nhân." Huyền Uyên không chút do dự nói.

Huyễn Ngu khiếp đảm gật đầu, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà không muốn bị gạt bỏ ở bên ngoài.

Huyền Ảnh càng không cần phải nói, vị này chính là đứa thành thật nghe lời, kêu làm gì thì làm cái đó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang muốn mở miệng, chợt nghe đến Phong Chiếu nói: "Vậy cùng nhau đi vào."

Vì thế hắn yên lặng ngậm miệng lại.

Đi đến Hồng Mông lâu như thế, hắn cũng không phải không có thu hoạch, đã không còn là luyện đan sư gà còi mỗi khi gặp chuyện liền nghĩ lui đến bên cạnh đồng bọn tìm kiếm che chở, đặc biệt sau khi thành công tấn cấp Thánh Đế cảnh, càng làm cho hắn hiểu được một vài thứ, cả người thay da đổi thịt.

Trước khi đi vào, Sở Chước thu hai đứa nhỏ có thực lực thấp nhất là Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên vào túi linh thú, đoàn người mới đi tới Thời Chi Hạp.

Bọn họ còn chưa đến lùm cây trước Thời Chi Hạp, đám hoang thú sống ở trong lùm cây cảnh giác nhìn qua, trên đầu dựng thẳng vảy lên, tràn ngập tính công kích, hiển nhiên đã nhận thấy được có người từ bên ngoài đến.

"Đi!"

Sở Nguyên Thương quát một tiếng, triệu ra giáo bạc, dẫn đường ở phía trước, cũng một thương đẩy ra một con hoang thú vừa nhào tới.

Phong Chiếu và Phong Ly cũng không cam lòng yếu thế, hai người đi theo trái phải, bảo hộ mấy người Sở Chước cùng Huyền Ảnh ở bên trong.

Huyền Ảnh cầm lấy tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, theo sát phía sau mọi người.

Đám hoang thú này có thể tích tuy nhỏ, nhưng tốc độ quả thật vô cùng mau, như Tật Phong xẹt qua, thậm chí còn không kịp thấy rõ ràng bóng dáng của chúng nó, hơi không cẩn thận sẽ bị bộ mỏ bén nhọn mổ đi một khối máu thịt.

Sở Nguyên Thương tay mắt lanh lẹ, một thương móc rơi một con, mở ra một con đường ở phía trước.

Phong Chiếu và Phong Ly tự nhiên cũng không để đám tiểu hoang thú ở trong mắt, chúng nó có tốc độ mau đi nữa, cũng không cách nào đột phá phòng thủ của hai người, thậm chí rất nhiều con bị hai người đả thương, bình an hùng lên đường hổ đến trước Thời Chi Hạp.

Lúc này, phía sau bọn họ đã tụ tập một đám hoang thú càng đánh càng hung hãn, chúng nó cho dù bị thương, cũng không có ý tứ buông bỏ. Mọi người không muốn dây dưa ở nơi này, đi đến trước Thời Chi Hạp, đón từng đợt từng đợt hơi thở quỷ bí nhè nhẹ, thả người vào trong Thời Chi Hạp.

Nhóm hoang thú dừng lại ở trước Thời Chi Hạp.

Khi tiến vào khe sâu, hoàn cảnh chung quanh nghiêng lệch thời gian phát sinh biến hóa.

Sương trắng nhàn nhạt không biết từ chỗ nào bay tới bao phủ ở chung quanh, hai bên khe sâu là nham thạch trần trụi màu đen, che kín giăng đầy khắp nơi vết nứt, từ trong vết nứt tràn tiết ra lực lượng nhàn nhạt, giống như vết nứt này thông tới mọi chỗ không gian thần bí.

Mọi người cẩn thận đi về phía trước.

Xuyên qua hẻm núi, phía trước sương trắng dần dần tản đi, nhưng trong tầm nhìn cũng là một mảnh sắc thái hỗn loạn, trong không gian tràn ngập sắc thái mang ngổng ngang bừa bộn, chúng nó vặn vẹo bất quy tắc, giống như vĩnh viễn cũng không thể nào chải vuốt rõ ràng, lại giống như dọc theo quy luật nhất định mà vặn vẹo.

Có lẽ là cảm giác được có người từ ngoài đến, sắc thái bắt đầu thong thả vặn vẹo, dần dần xuất hiện mấy con đường trên mặt đất.

Do sắc thái trải ra mà thành đường.

Đường quanh co khúc khuỷu về phía trước, nhìn không tới cuối cùng.

Sở Nguyên Thương nhìn nhìn mấy con đường đó, quay đầu nhìn về phía Phong Chiếu bọn họ, hỏi: "Con rể, Phong Ly, cần phải tách ra hành động?"

Phong Chiếu tùy ý liếc liếc mắt một cái: "Tùy ngươi." Khi dứt lời, hắn đã vươn tay, gắt gao cầm lấy tay Sở Chước, ý tứ không cần nói cũng biết.

Sở Nguyên Thương nhịn không được chậc một tiếng.

Phong Ly ngơ ngác nhìn mấy con đường, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn bọn họ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sở Nguyên Thương thấy thế, cười nói: "Vậy tách ra hành động thôi."

Đối với Sở Nguyên Thương lựa chọn tách ra đi, mọi người đều không tính toán, bọn họ tuy nói là tiến vào tìm người, nhưng Thời Chi Hạp là nơi kinh nghiệm từng trải hiếm có, nếu không kinh nghiệm từng trải ở nơi đây một phen, suy cho cùng cũng không tốt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh

Người tu luyện nghịch thiên mà đi, càng à khó khăn, càng có thể kích thích lên tính dẻo dai của bọn họ.

Sở Nguyên Thương nhìn về phía Sở Chước, cười nói với nàng: "Khuê nữ, cha ở phía trước chờ con."

Sở Chước gật đầu với hắn.

Sở Nguyên Thương đã lập tức chọn một con đường, đi đến phía trước, rất nhanh liền biến mất ở trong con đường do sắc thái trải lên.

Phong Ly cũng tùy ý tuyển chọn một con đường, rời khỏi theo.

Tiếp theo là Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hai người quyết định đồng hành, cuối cùng là Sở Chước cùng Phong Chiếu.

Đối với Sở Nguyên Thương cùng Phong Ly, Sở Chước cũng không lo lắng, Sở Nguyên Thương tung hoành Hồng Mông mấy năm nay, vận khí thật tốt, ngay cả Thần Hoàng cảnh cũng dám trêu chọc, mỗi một lần đều có thể toàn thân trở ra, không có địa phương hắn không dám xông vào. Phong Ly có thực lực không tầm thường, Thời Chi Hạp cũng không vây khốn được hắn, chỉ có Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tu vi của hai người cũng không cao, nhưng mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ vận khí tốt, có hắn ở đó, Huyền Ảnh hẳn là cũng không thành vấn đề.

Phong Chiếu lôi kéo tay Sở Chước, đi ở trên đường.

Bọn họ giẫm trên mặt đất từ sắc thái trải ra thành con đường, giống như giẫm ở trong hư không, không có cảm giác kiên định. Hai bên đều là sắc thái bất quy tắc, người xem hoa cả mắt, nhưng khi nhìn kỹ, lại phát hiện sắc thái này kỳ thực là từ lực lượng nào đó ngưng tụ mà thành, cũng không bị khống chế.

Đi như thế một đoạn thời gian, phía trước truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Sở Chước cùng Phong Chiếu liếc nhau, hai người đồng thời chạy tới phía trước.

Bọn họ chạy một lát, sắc thái bên người dần dần nhạt đi, rất nhanh thì thấy một con sông tràn ngập sương trắng nhàn nhạt xuất hiện ở trước mặt.

Nắt đầu tiên khi nhìn đến sông này, hai người đồng thời hiểu rõ, đây là sông thời gian.

Bọn họ đứng tại bên bờ sông thời gian, nhìn sang hướng đối diện, đối diện bao phủ một mảnh sương trắng, che đậy hình dáng. Tiếp theo bọn họ nhìn trái nhìn phải sang hai bên, đã nhanh chóng nhìn thấy giữa sông thời gian, có hai người đang qua sông.

"Là cha ta cùng Phong Ly." Sở Chước nói, dừng ở hai người qua sông.

Hai người một người giẫm trên một gốc cây di động, một người giẫm lên con thuyền nhẹ, mặc cho nước sông đẩy bọn họ đến địa phương không biết tên.

Sở Chước thử kêu vài tiếng, hai người qua sông không có chút phản ứng.

Phong Chiếu hơi hơi suy tư, nói: "Bọn họ hiện tại hẳn là đang tại đoạn thời gian nào đó, giao thoa thay đổi mà lướt qua chúng ta, sẽ không nghe được. Cùng đạo lý, bọn họ hẳn là cũng có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng không thể trao đổi cùng chúng ta."

Sở Chước nghe xong, không còn ý đồ gọi bọn hắn, tìm kiếm công cụ ở chung quanh chuẩn bị qua sông.

Rất tốt tìm được, bờ sông chất đống một ít khúc gỗ nổi, cũng có một chút thuyền nhỏ phế bỏ không cần, cũng không biết là vị đại năng từng phi thăng ở Thời Chi Hạp riêng biệt lưu lại, hay là ai khác.

Bởi vì có hai người, Sở Chước lựa chọn một con thuyền nhỏ.

Khi Sở Nguyên Thương dùng qua sông là cũng là thuyền nhỏ, Phong Ly lựa chọn một cây gỗ nổi.

Phong Chiếu vỗ thuyền nhỏ, đẩy đến giữa sông, tiếp theo hai người nhảy đến trên thuyền.

Nước sông hơi hơi tạo nên gợn sóng, thuyền nhỏ vào nước vững vàng đi tới, điq qua bờ bên kia.

Hai người đứng phía trên thuyền nhỏ, bọn họ không có trao đổi, chẳng qua khi ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nhau, đều hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Thuyền nhỏ rất nhanh chạy đến giữa sông thời gian, nước sông trở nên chảy xiết, thuyền nhỏ cũng theo đó mà đong đưa, hai người trên thuyền nhìn chằm chằm nước sông phía dưới, thần sắc bình tĩnh.

Một sóng nước vuốt nhẹ thân thuyền, bắn tung tóe ẩm ướt mặt hài của hai người.

Nước càng ngày càng chảy xiết, khoảng cách bờ bên kia lại vẫn là xa xa không hẹn, không biết khi nào thì mới có thể đến bờ bên kia, mà thuyền nhỏ giống như đã sắp không chịu nổi dòng nước càng lúc càng lớn.

Rốt cục, một sóng nước nhấc lên, làm như có ý thức, cuốn hai người vào giữa sông.

Nháy mắt rơi vào sông, Phong Chiếu vươn tay, ôm Sở Chước đến trong lòng, hai người cùng bị nước sông nuốt trọn.

Khi nước sông bình ổn lại, trên mặt sông chỉ dư một con thuyền nhỏ, lại không một bóng người.

Khi Sở Chước khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, tứ chi nặng trịch, giống như một người phàm không có linh lực, sau khi chạy Marathon, cả người đều phế bỏ.

Đột nhiên, thân thể căng thẳng, nàng cảm giác được có người ôm nàng nhảy vút lên trời cao, tránh đi một đợt gió tanh.

Tiếp theo, một tiếng cổ họng bức bối vang lên, mùi vị huyết tinh nhàn nhạt xông vào mũi.

Nàng run rẩy mi mắt, miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện đầu của mình mềm nhũn, vô lực rơi vào ở trên vai rắn chắc hữu lực của nam nhân, đối phương ôm nàng bay gấp đi thật nhanh.

Sở Chước nhịn xuống cả người không khoẻ, ngẩng đầu nhìn lại phía sau, phát hiện một con quái vật đang đuổi theo phía sau bọn họ, cả vật thể quái vật đó che một tầng lân giáp màu đen, lực lượng cường đại, hai móng hữu lực đuổi theo bọn họ, mặt đất theo đó mà chấn động.

Nàng hơi hơi nhíu mi, thân thể không khoẻ cùng với tình huống trước mắt, đều làm cho trong lòng nàng phát lên một loại dự cảm không tốt, chỉ là lúc này cả người vô lực, thậm chí ngay cả linh lực cũng không thể điều động, giống như lúc này nàng chính là một người phàm, mà không phải người tu luyện.

Tuy rằng tình cảnh hiện tại có chút hỏng bét, nhưng mà Sở Chước vẫn ổn định tâm tình. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{)&@#@

Nàng thoáng nâng mắt, nhìn đến nam nhân ôm nàng, ánh mắt rơi xuống cánh tay của hắn, nơi đó có một vết thương sâu đấn có thể thấy được xương cốt, đang chảy máu, từ miệng vết thương này có thể thấy được, đả thương hắn đúng là con quái vật đang đuổi theo phía sau bọn họ.

Sở Chước vươn tay, nhẹ nhàng che lên vết thương ở trên cánh tay hắn.

Phong Chiếu nhân cơ hội cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, mặc dù đang trong trốn chạy, thanh âm vẫn vô cùng vững vàng như cũ: "Không có việc gì, chỉ là bị thương da thịt."

Sở Chước đáp nhẹ một tiếng, tay vẫn không buông ra.

Phong Chiếu tốc độ nhanh hơn, nhảy vọt vài cái, phóng qua một cái khe núi thâm trầm, bỏ rơi quái vật xa xa phía sau.

Hắn một đường chạy gấp, hoàn cảnh chung quanh không ngừng rút lui, thẳng đến khi tìm được một chỗ sơn động bí ẩn, xác nhận bên trong không có nguy hiểm, mới ôm nàng đi vào, sau đó tìm một địa phương ngồi xuống, hơi thở hơi phì phò.

Sở Chước vẫn vô lực tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng hắn thở, trong lòng một mảnh an bình.

Hết thảy trải qua từ sau khi tỉnh lại, làm cho nàng đã hiểu rõ, không chỉ có thân thể của nàng trở nên kỳ quái, ngay cả Phong Chiếu cũng không dùng ra lực lượng, bằng không chỉ chút đường như vậy, sẽ không làm cho một cường giả Thần Hoàng cảnh hổn hển thành như vậy, thậm chí bởi vậy mà bị thương.

Thẳng đến khi tiếng thở dốc của hắn nhỏ đi, Sở Chước giãy dụa đứng lên.

Phong Chiếu vươn tay đỡ lấy nàng, nói: "Cẩn thận một chút."

Sở Chước cười cười với hắn, kêu Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên từ trong túi linh thú ra.

Hai đứa tiểu động vật mới ra hiện, nhìn đến tình huống chung quanh, đều có chút ngơ ngácg, đặc biệt là khi nhìn đến Sở Chước cùng Phong Chiếu, hai đứa tiểu động vật đều sợ hãi kêu ra tiếng, nhanh chóng chạy tới, quan sát tình huống của bọn hắn.

Phong Chiếu vô tình nói: "Bọn mi đến cửa hang động canh chừng, chúng ta chữa thương trước đã."

Hai đứa tiểu động vật tuy rằng lo lắng, nhưng rất nghe lời, đến cửa hang động canh gác.

Phong Chiếu trước tiên đã thảy mấy viên linh đan vào trong miệng, sau đó xé mở tay áo bị máu nhiễm đỏ, bóp nát một viên linh đan, đắp lên miệng vết thương trên cánh tay, lại dùng mảnh vải tùy ý cột lại.

Sở Chước cũng uống vào một viên linh đan, yếu ớt dựa vào vách tường, an tĩnh nhìn hắn.

Đợi Phong Chiếu xử lý xong thương thế, nàng mới hỏi nói: "A Chiếu, phát sinh chuyện gì? Vì sao của chúng ta không còn tu vi?"

Phong Chiếu thấy vách núi ẩm ướt lách tách, liền kéo nàng đến trong lòng, vừa kiểm tra thân thể cho nàng, vừa nói: "Không phải chúng ta không có tu vi, mà là đang ở sông thời gian, chúng ta đã bị thời gian nguyền rủa."

Hết chương 591.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement