CÙNG TRƯỞNG QUAN AA LUYẾN - Tác giả: Dịch Sơn Minh

Advertisement
Sắc mặt Diêu Văn Phỉ thay đổi tương đối đặc sắc, từ "không thể tin được" đến "anh thật bất thường" rồi đến "quả nhiên là như thế", quả thực là thay đổi bất ngờ.

Cuối cùng vẻ mặt của hắn dừng lại ở trạng thái "Triệt để hiểu ra", thật lâu cũng không thể khôi phục như cũ.

Hải Kim hoàn toàn chứng kiến quá trình biến đổi sắc mặt này, anh cho rằng hôm nay mình đã chứng kiến được sự giác ngộ của Diêu Văn Phỉ, có chút vui mừng vỗ vỗ vai Diêu Văn Phỉ, hỏi: "Bây giờ đã hiểu chưa?"

Diêu Văn Phỉ nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: "Đã hiểu."

Hải Kim nhướng mày, nhếch miệng đáp: "Cho nên đối với việc này cậu thấy thế nào?"

Tần Đồ cũng buông thông tấn khí xuống, tùy ý cầm trong tay, nghe vậy ung dung ngước mặt nhìn hai người, bộ dáng sẵn sàng lắng nghe.

Vẻ mặt Diêu Văn Phỉ phức tạp nhìn Tần Đồ, lại quay đầu nhìn Sở Nghiêu vẫn im lặng, nặng nề thở dài một hơi.

Hải Kim: "... Ý cậu là sao?"

"Tôi hiểu rồi." Diêu Văn Phỉ lại thở dài một hơi.

Tần Đồ cười hỏi: "Cậu hiểu cái gì? Nói nghe xem."

Diêu Văn Phỉ trầm mặc hai giây, vẻ mặt đông lại, cầm lấy thông tấn khí trong tay Tần Đồ, cúi đầu chậm rãi nói: "Tôi hiểu hết, cái này, chính là sự quật cường của nam nhân."

Tần Đồ: "?"

Hải Kim: "?"

Diêu Văn Phỉ tiếp tục nói: "Sĩ quan Tần, đều là Alpha, tôi hiểu loại tâm tình này của anh."

"Anh muốn xem fanfic của anh và Nghiêu ca, chắc hẳn là rất muốn biết trong mắt người khác ai trên ai dưới."

"Ví dụ, nếu có fanfic của tôi và Hải Kim, tôi thực sự rất muốn biết giữa tôi và anh ta, ai kèo trên."

"Đây chính là sự quật cường của cường giả, tôi hiểu rất rõ, tôi hiểu anh, sĩ quan Tần."

Hải Kim: "?"

Tần Đồ: "......"

Diêu Văn Phỉ nói xong còn hết sức tự nhiên gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán thành quan điểm suy đoán của hắn.

Sắc mặt Hải Kim đen đến không có cách nào nhìn, anh "bộp" một cái vào sau gáy Diêu Văn Phỉ, tức giận nói: "Cậu thì biết cái rắm!"

Diêu Văn Phỉ ôm gáy, vẻ mặt mơ hồ nhìn anh.

Hải Kim nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có con mẹ nó nếu như, không có nếu như!"

Diêu Văn Phỉ: "... Tôi chỉ lấy ví dụ thôi."

"Không cho phép so sánh như vậy!" Hải Kim vẻ mặt ăn phân sắp nôn ra.

Diêu Văn Phỉ còn có chút oan ức: "Không cho thì không cho, kích động như vậy làm gì, không phải tôi muốn thể hiện một cách sinh động ý định của sĩ quan Tần thôi sao?"

"Cậu cảm thấy cậu đã hiểu?" Hải Kim liếc xéo hắn, "Cậu cho rằng cậu đúng?"

"Không đúng sao?" Diêu Văn Phỉ mơ hồ, nhưng lập tức lại tự tin, "Quả nhiên sự thật chính là như thế."

"Đúng không, sĩ quan Tần?" Hắn nhìn về phía Tần Đồ.

Tần Đồ cười cười, không đáp lời.

Diêu Văn Phỉ cúi đầu loay hoay thông tấn khí, đầu ngón tay vừa động, miệng vừa nói thầm: "Alpha đối với Alpha đều có thái độ thù địch mà, một Alpha muốn xem fanfic với một Alpha khác, không phải là muốn so sánh với người ngoài xem ra ai mạnh hơn sao."

"Tôi không nói sai." Diêu Văn Phỉ càng nói càng thấy oan ức, người đàn ông cao 1m9 gần như muốn rơi lệ.

Hải Kim thật sự hết chỗ nói rồi, quay đầu đi không hề nhìn tên ngu xuẩn này nữa, giống như liếc mắt một cái anh sẽ vô sinh vô dục, liếc mắt một cái anh sẽ sống ít đi 10 năm.

Có thể tức chết người.

Tần Đồ vỗ vỗ vai hắn, cười nhận lấy thông tấn khí từ trong tay hắn, nói: "Để tôi xem lại."

Diêu Văn Phỉ tủi thân hít hít cái mũi, nói: "Sĩ quan Tần, anh muốn xem cái gì vậy?"

Tần Đồ khẽ nhướng mày: "Tôi tự xem, cậu bình tĩnh một chút, đừng khóc."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Hic, thật sự muốn khóc.

"Chúng ta cùng xem đi." Diêu Văn Phỉ xoay mông, thay đổi vị trí, đối diện Tần Đồ nói, "Tôi không muốn nhìn thấy Hải Kim."

Hải Kim: "......"

Tôi con mẹ nó cũng không muốn thấy cậu.

Tần Đồ không né tránh hắn, cúi đầu mở thông tấn khí, một lần nữa kéo đến trang vừa đóng.

"Đây là fanfic của Nghiêu ca và Lâm Luyến, không biết ai viết." Diêu Văn Phỉ ngoài bi thương vẫn chuyên nghiệp giải thích cho Tần Đồ.

"Tôi biết." Tần Đồ cười nói, "Thị lực của tôi rất tốt."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Tần Đồ lướt một hồi, quả thật không thấy của mình và Sở Nghiêu, chán chết nên thoát ra.

Diêu Văn Phỉ tinh mắt nhìn thấy, nói: "Không tìm được đúng không? Dù sao sĩ quan Tần cũng vừa tới trường quân đội Liên Bang, có thể rất nhiều người còn chưa kịp biết anh."

Hắn vừa nói vừa kéo màn hình: "Nhưng anh có thể thoát ra rồi xem fanfic về mình."

"Ơ!" Hắn bỗng nhiên kinh ngạc quát to một tiếng, "Không nghĩ tới, fanfic của anh lại có nhiều như vậy."

Trong giọng nói ẩn chứa hâm mộ.

Trong diễn đàn có hơn trăm trang fanfic lấy Tần Đồ làm nhân vật chính, Diêu Văn Phỉ ở trường quân đội Liên Bang lâu như vậy cũng chỉ có 20 trang mà thôi, sĩ quan Tần mới tới vài ngày, đã rầm rộ như thế.

Chua.

Hắn cúi đầu đại khái lướt xuống, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: "Đậu má, thế mà lại có anh và hiệu trưởng đấy!"

Tần Đồ không có biểu tình gì nhìn hắn một cái.

Diêu Văn Phỉ tiếp tục lật: "Wow, bài này là của anh và sĩ quan Mục!"

Tần Đồ đành để ý đến hắn, uể oải mở miệng: "Người viết ánh mắt không tốt."

"Ừ, đúng đấy." Diêu Văn Phỉ gật đầu tán thành, "Anh và hiệu trưởng có thể có quan hệ gì chứ, ánh mắt những người này quả thực không tốt."

Lại qua vài giây, Diêu Văn Phỉ ngưng trượt đầu ngón tay.

Tần Đồ ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, miễn cưỡng khoát tay bên cạnh, hỏi: "Lần này là với ai?"

Diêu Văn Phỉ muốn nói lại thôi.

Tần Đồ: "?"

Diêu Văn Phỉ: "Với... Tôi."

Tần Đồ: "Vậy ánh mắt vị này lại càng không tốt."

Diêu Văn Phỉ: "... Đúng vậy."

Tần Đồ cười cười.

"Không xem không xem nữa!" Diêu Văn Phỉ chột dạ tắt thông tấn khí, cao giọng nói: "Không có cái nào khiến người ta hài lòng."

"Khụ khụ, sĩ quan Tần, anh kéo đề tài đi xa rồi." Diêu Văn Phỉ dường như mới phản ứng được hắn bị Tần Đồ dắt mũi đi một vòng, căm giận bất bình nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết kỹ thuật theo đuổi người đâu."

"Muốn biết?" Tần Đồ nhướng mày.

"Muốn."

"Theo đuổi người thật ra rất dễ, đầu tiên phải thỏa mãn ba điều kiện."

Tần Đồ lười nhác vươn ba ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt Diêu Văn Phỉ, nhếch môi nói: "Một, phải đẹp như tôi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

"Hai, phải thú vị như tôi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

"Ba, phải có tiền như tôi."

"..." Diêu Văn Phỉ nhịn không được trợn trắng mắt, hỏi: "Chỉ như vậy?"

"Nói chung chính là như vậy." Tần Đồ chống má nhìn hắn, "Nhưng đối với cậu mà nói, điều kiện có thể sẽ càng thêm hà khắc."

Diêu Văn Phỉ: "...?"

Mẹ nó anh sỉ nhục tôi!

"Vậy anh theo đuổi được chưa?" Diêu Văn Phỉ hỏi.

Tần Đồ như cười như không cười nhìn hắn, không nói gì.

"Không thể nào?" Diêu Văn Phỉ mở to hai mắt, "Vậy người anh theo đuổi thật sự không có mắt."

Tần Đồ lại cười cười, vẻ mặt khó hiểu.

Hải Kim thật sự là không thể nhịn được nữa, vì mình nhét tai nghe, quay mặt ra ngoài cửa sổ một mình buồn phiền.

"A, trưa nay tôi chuẩn bị hẹn y tá phòng khám của Hải Kim ra ngoài chơi, sĩ quan Tần nói xem tôi nên theo đuổi cô ấy thế nào thì tốt?"

"Không biết, tôi chưa từng theo đuổi y tá."

"Nhưng gần đây không phải anh đang theo đuổi người khác sao? Khẳng định có kinh nghiệm." Diêu Văn Phỉ chắc chắn nói.

Tần Đồ đổi tay chống má, không chớp mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Nghiêu, chậm rãi nói: "Kinh nghiệm?"

"Luyện thêm chút cơ bắp chân, hẳn là có thể đuổi kịp, con gái chạy không nhanh." Anh thờ ơ nói.

Diêu Văn Phỉ: "?"

Tôi nghi ngờ anh đang chơi tôi, hơn nữa có bằng chứng.

Trong tinh hạm khó có được vài giây yên tĩnh.

Tần Đồ cười cười nhìn về phía Diêu Văn Phỉ: "Sao không nói nữa?"

Diêu Văn Phỉ: "Tôi với anh không còn gì để nói."

Hắn vươn cổ, gọi Sở Nghiêu: "Nghiêu ca, còn bao lâu nữa tới? Tao rất muốn đi khỏi đây."

Sở Nghiêu đang trầm mặc mở miệng: "Cùng nhau xem fanfic xong rồi?"

Diêu Văn Phỉ: "Ách...... Nghiêu ca, mày nghe thấy rồi à."

Sở Nghiêu: "Là ai cho mày ảo giác tao bị điếc?"

Tần Đồ bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Diêu Văn Phỉ: "......"

Tôi thật đáng thương, không ai yêu tôi.

Nhưng mà loại bi thương này kéo dài không bao lâu, phía trước đã mơ hồ có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ của phòng khám Hải Kim.

"Đến rồi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Nghiêu truyền đến.

"Để tôi đi trước cho!" Diêu Văn Phỉ đứng bật dậy, chiếm lĩnh cửa khoang tinh hạm trước mặt Hải Kim.

Hải Kim: "Cậu đúng là có bệnh, thật đấy."

Sở Nghiêu nhấn xuống bàn điều khiển, dừng tinh hạm lại, quay đầu nói với Hải Kim: "Bác sĩ Hải, không cần cho cậu ấy thuốc say sóng đặc biệt của anh đâu."

Hải Kim gật đầu tán thành.

Diêu Văn Phỉ vẻ mặt bị thương hỏi: "Tại sao?"

Sở Nghiêu liếc hắn một cái: "Mày nói nhiều."

Diêu Văn Phỉ: "... Vậy sĩ quan Tần cũng nói nhiều."

Vẻ mặt Sở Nghiêu bình thản: "Anh ta không uống thuốc say sóng."

Nói tóm lại, phần lớn Diêu Văn Phỉ nói nhiều là do thuốc say sóng bảo vệ, Tần Đồ nói nhiều phần lớn là do anh dựa vào bản lĩnh.

Diêu Văn Phỉ: "Hic, bây giờ tôi cũng khó chịu như thất tình, các người đều bắt nạt tôi."

Tần Đồ từ hàng sau miễn cưỡng đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cố lên, trở về rèn luyện nhiều, sớm muộn gì cũng có ngày đuổi kịp."

Diêu Văn Phỉ đáng thương quay đầu lại: "Mượn cát ngôn của anh, anh cũng vậy."

Tần Đồ hiếm khi phụ họa hắn, cười gật đầu.

"Đi nhanh lên." Sở Nghiêu khoanh tay, nheo mắt nhìn Tần Đồ đang di chuyển chậm rãi.

Lúc này trong tinh hạm chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tần Đồ đang chuẩn bị bước ra cửa khoang thì dừng lại, nhếch môi cười nói: "Thiếu tá không phải nghe thấy sao, tôi không đuổi kịp người, hơi đau lòng, không có cách nào đi nhanh."

Sở Nghiêu mặt không đổi sắc nhìn anh chằm chằm.

"Muốn tôi giúp anh không?" Sở Nghiêu hỏi.

Tần Đồ ở lại không đi, nghe vậy ngước mắt lên: "Giúp thế nào?"

"Nếu đau lòng không đi nhanh được, vậy cái chân kia đánh gãy, bò hẳn là rất nhanh?"

Tần Đồ: "......"

"Thiếu tá, không thể bạo hành gia đình nha." Tần Đồ cười cong mắt, bỏ lại một câu nguy hiểm mười phần, lưu loát đi ra cửa tinh hạm.

Chờ Sở Nghiêu nghe xong những lời này phản ứng lại thì Tần Đồ đã ở ngoài bãi đỗ tàu ngầm của phòng khám.

Sở Nghiêu cúi đầu ấn đóng cửa khoang, khom lưng ra khỏi tinh hạm, hắn mím môi, gân xanh ở thái dương giật giật.

Tần Đồ không có việc gì đứng ở cửa ngoài bãi đỗ tàu ngầm chờ Sở Nghiêu, đột nhiên, thông tấn khí trên cổ tay anh truyền đến thông báo tin nhắn.

Anh cụp mắt liếc một cái, đang muốn theo thói quen dời mắt đi, phát hiện tin nhắn này không phải là thông tấn khí của anh.

Mà là thông tấn khí của Sở Nghiêu được liên kết với thông tấn khí của anh.

Người gửi tin —— Trần Duy.

Nội dung tin nhắn: Lời mời kết bạn.

Thêm một tin nhắn tạm thời: "Sở Nghiêu, tôi là Trần Duy, vui lòng đồng ý."

Tần Đồ nhìn chằm chằm tin nhắn này ba giây, sau đó không có biểu tình gì đóng thông tấn khí của mình lại, một lần nữa đeo lên cổ tay, không can thiệp vào thông tấn khí của Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu còn chưa ra khỏi bãi đỗ tinh hạm.

Tần Đồ dùng đầu lưỡi đẩy má, cảm thấy thiếu tá sao lại chậm như vậy.

Người rảnh rỗi sinh nông nổi thì nghĩ đông nghĩ tây, nội dung nghĩ đông nghĩ tây của Tần Đồ là fanfic khi nãy nhìn thấy trên tinh hạm.

—— Fanfic của Sở Nghiêu và Trần Duy.

Hình như nó tên là.... 《Sĩ quan nóng bỏng yêu hết mình》.

Tên thông dụng với ý nghĩa phổ biến.

Đôi mắt Tần Đồ sâu thẳm.

Anh quay đầu nhìn đàn bướm không thể tách rời trong hoa viên xa xa, không biết lại nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mày.

"Chậc." Anh vuốt màn hình thông tấn khí, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, "Trần Duy sao?"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này thiên ngược văn, Diêu Văn Phỉ nói.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-2823:36:44

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Núi và sông 1;

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Ly 50 bình; Mây đen 30 bình; Thanh Trì 5 bình; Demo~test1 chai;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement