Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ - Truyện full

Advertisement
Dịch: Độc Lữ Hành

Lộc Ung thấy cảnh này, sắc mặt buông lỏng, hít sâu một hơi, đứng thẳng lên.

"Bạch Bích đạo hữu, các ngươi đang muốn đi nơi nào?" Lão quay người nhìn về phía Bạch Bích, sớm đã đổi thành một khuôn mặt tươi cười, chắp tay hỏi.

"Chúng ta đang muốn đi Trường An." Bạch Bích mỉm cười nói.

"Thật sự là anh hùng sở kiến lược đồng, Lộc mỗ cũng đang muốn đi Trường An. Chúng ta kết bạn đồng hành chứ? Tu vi Lộc mỗ nông cạn, nếu gặp yêu vật lợi hại, còn phải nhờ Bạch tiền bối giúp đỡ." Lộc Ung vừa cười vừa nói.

"Cái này... Đợi ta xin phép Tiêu Vân lão tổ đã." Bạch Bích nhìn thoáng qua hướng xe ngựa của Bạch Tiêu Vân, chần chờ, cất bước đi đến xe ngựa.

"Lão tổ đã đồng ý, về sau còn xin Lộc tiền bối chỉ giáo nhiều hơn." Bất quá gã vừa mới đi hai bước liền dừng lại, quay người nói, là Bạch Tiêu Vân truyền âm cho gã.

"Tất nhiên, tất nhiên, mời Bạch đạo hữu đi trước." Lộc Ung cười rạng rỡ, phất tay để đội xe lui về phía sau, nhường đường ra.

Lộc Ung mang theo những người kia đều là một ít tiểu gia tộc và tán tu ở Kiến Nghiệp thành, biết thực lực Bạch Tiêu Vân cao cường, muốn đi chung cầu còn không được.

Bạch Bích cũng không khách khí, mang theo đội xe đi phía trước. Bọn người Lộc Ung thì đi theo sau.

Bạch Tiêu Vân trong xe ngựa buông rèm vải xuống, lông mày đột nhiên cau lại, trầm thấp ho khan hai tiếng.

"Ngươi không sao chứ?" Thẩm Lạc vội vàng hỏi.

"Không sao, ta chạy trên đường từ Hóa Sinh tự về, gặp phải yêu vật cùng giai, đại chiến một trận, bị chút ám thương, giờ phút này thương thế hơi phát tác." Bạch Tiêu Vân thấp giọng nói ra.

"Ngươi có thương tích trong người, tranh thủ thời gian khôi phục đi, về sau gặp yêu vật lợi hại còn cần ngươi tọa trấn." Thẩm Lạc đứng dậy cáo từ.

Bạch Tiêu Vân cũng không giữ lại, khoanh chân ngồi xuống, trên thân nổi lên một tầng kim quang.

Thẩm Lạc trở lại đội xe Thẩm gia phía trước, không lãng phí thời gian, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.



Thời gian nhoáng một cái, lại qua mấy ngày.

Đám người Thẩm Lạc một đường đi tới, ven đường lại lục tục ngo ngoe thu nhập vào không ít tán tu và lưu dân, lúc này toàn bộ đội ngũ đã gần ba trăm người. Thế nhưng chính vì vậy, tốc độ tiến lên bị kéo chậm, vốn một ngày trước sẽ chạy đến Kiếm Môn quan, nhưng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng.

Giờ phút này, Thẩm Lạc mang theo đám người Thẩm gia, đi đầu đội ngũ. Đám người Bạch gia bọc hậu sau cùng, Bạch Tiêu Vân cũng tọa trấn trong đó, để phòng ngừa có yêu ma theo đuôi. Lộc Ung thì ở giữa đội ngũ, phụ trách phối hợp tác chiến trước sau.

"Lộc tiền bối, đến Kiếm Môn quan này còn bao lâu nữa?" Một tên tán tu đi theo ở bên cận lão cẩn thận hỏi.

Lộc Ung liếc mắt nhìn gã, đang muốn chửi một câu "Lão tử làm sao biết", lại ngạnh sinh sinh nuốt xuống, kìm nén không nói gì.

Việc đội ngũ tiếp thu lưu dân, mặt ngoài lão không nói gì, nhưng trong lòng thì rất là bất mãn.

Lão thấy, những lưu dân kia vốn là sâu kiến trên mặt đất chờ chết, chết sớm một khắc hay trễ một khắc có gì khác biệt? Mang theo bọn họ bên người, lại bị liên lụy, hiện tại còn làm hại đi đường trễ hơn rất nhiều.

"Đi đi ra, đừng phiền Lộc tiền bối, quấy rầy lão nhân gia ông ta nghỉ ngơi, ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu?" Một người khác bên cạnh mặt mũi cười ngượng ngùng, phất tay đuổi tán tu kia đi, xu nịnh nói.

Những người này, vốn muốn đi cùng Bạch Tiêu Vân, dù sao tu vi của y cao nhất, đi theo sẽ an toàn hơn chút. Ai ngờ Bạch Tiêu Vân căn bản khinh thường những người này ton hót, mặc kệ bọn họ vỗ mông ngựa đến vang trời, hầu như lạnh như băng, tựa hồ cũng chỉ đối đãi tốt với mỗi tu sĩ tên là Thẩm Lạc kia.

Thế là, bọn họ đành phải tìm tới người có tu vi cao thứ hai trong đội ngũ là Lộc Ung, mong lúc nguy hiểm đến, có thể ôm vào cái đùi này, để được trông nom chút.

Lộc Ung ngược lại rất hưởng thụ loại cảm giác được nâng bi này, tăng thêm lúc trước thu thập người một đám tiểu gia tộc, bên cạnh tập trung không ít người, lão nghiễm nhiên trở thành trung tâm của chi đội ngũ này.

Đám người sở dĩ vội vã muốn đuổi tới Kiếm Môn quan, một là vì nơi đó là chỗ xung yếu cần phải đi qua, có thể bình yên đến Trường An thành. Thứ hai là vì nó vốn là một tòa thành lớn, phòng thủ kiên cố không nói, lúc trước lại có hạch tâm tông môn kiếm các dời vào trong thành, là số ít trong những tòa hùng thành chưa bị công phá.

Đám người này từ Kiến Nghiệp thành chạy tứ tán ra, tâm thần căng cứng tới cực điểm, thực sự cần một chỗ an toàn.

Ở trước đội ngũ, Thẩm Lạc ngồi ngoài xe ngựa, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt mông lung, tựa hồ đang nghĩ xuất thần cái gì đó, trên tay kẹp lấy một tấm phù lục giấy vàng, theo gió núi thổi nhẹ, có chút phiêu đãng, phát ra trận trận âm thanh rất nhỏ.

"Tiền bối, từ Kiến Nghiệp thành tới đây, ngài một mực rầu rĩ không vui, là có khúc mắc gì sao?" Thẩm Ngọc ngồi ở một bên, nhìn lông mày Thẩm Lạc cau lại, nhịn không được mở miệng hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, lấy lại tinh thần, chỉ cười lắc đầu, cũng không giải thích gì.

Bạch Tiêu Thiên chiến tử, làm trong lòng hắn bị trùng kích cực lớn.



Quá khứ mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, sâu trong nội tâm kỳ thật xem kinh lịch trong mộng như từng tràng lịch luyện. Mãi đến lần này nhìn thấy bằng hữu chí thân của mình với tu vi Bán Tiên chiến tử, mới giật mình hiểu ra, mộng cảnh này cũng không chỉ là mộng cảnh, mà là chuyện sẽ xảy ra ngàn năm sau.

Nếu trong hiện thực cũng xảy ra, Xuân Hoa thành bị phá, Kiến Nghiệp thành bị huỷ, tất cả thân tộc bằng hữu đều đứng trước sinh tử, hắn không muốn chính mình như giờ, chỉ có thể khoanh tay bất lực đứng nhìn.

"Ta nhất định phải nhanh chóng mạnh mẽ lên." Trong lòng Thẩm Lạc lập thệ, vô thức siết chặt song quyền.

"Tiền bối..." Thẩm Ngọc nhìn Thẩm Lạc, ánh mắt bỗng nhiên dời đi, thở nhẹ một tiếng.

Lông mày Thẩm Lạc nhíu lại, cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lúc này mới chú ý tới tấm "Quá Sơn Phù" đang bị nắm trong tay, đang sáng lên một mảnh quang mang.

"Có yêu khí." Thẩm Lạc lập tức đứng lên, kêu đội ngũ dừng lại.

Đám tu sĩ Thẩm gia lập tức dàn hàng phòng ngự, phân tán bảo vệ quanh tộc nhân mình.

Ngay sau đó, lại có mấy đạo nhân ảnh từ phía sau vội vã chạy tới, người cầm đầu chính là Lộc Ung.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Lộc Ung lớn tiếng la lên.

Không đợi Thẩm Lạc nói chuyện, một đạo độn quang từ phía sau bay vụt tới, lại là Bạch Tiêu Vân cũng từ cuối đội ngũ chạy tới, nói ra:

"Phía trước có một sợi yêu khí, đang đi tới bên này, bất quá nhìn cũng không mạnh."

"Chỉ có một con sao? Có phải là trinh sát đại quân yêu vật không?" Một tên đại hán râu quai nón sau lưng Lộc Ung cẩn thận hỏi.

"Không phải." Lúc này Thẩm Lạc nói ra.

"Làm sao ngươi biết không phải?" Đại hán râu quai nón nghe vậy, hơi kinh ngạc hỏi.

Ai ngờ Thẩm Lạc không trả lời, mà trực tiếp bước dài ra, một mình đi tới phía trước.

Đám người nhìn theo, chỉ thấy trên con đường phía trước, thình lình xuất hiện một thân ảnh cao lớn gần trượng, cao lớn vạm vỡ, phía trên để trần, phía dưới mặc quần dài, bên hông cột một đai lưng man sư cũ nát, trên vai còn vác một thanh Quỷ Đầu Chuỳ to lớn, nhìn có chút uy mãnh.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement