Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ - Truyện full

Advertisement
“Đến thời điểm mấu chốt để phong ấn, vòng phòng hộ ngoài thân Kim Thiền Tử đã bị công phá, ta lại nhát gan sợ chết... không thể đứng ra giúp tranh thủ một chút thời gian làm ngài ấy bị Ma tộc đánh trọng thương. Gần như tại thời điểm tọa hóa, ngài ấy lại không chọn bảo vệ bản thân mà vì nghĩa không lùi che lại phong ấn, hoàn thành gia cố.” Ánh mắt Hoa Hồ Điêu dần chuyển qua thân Thiền Nhi, lại phảng phất như xuyên qua trăm năm thấy thân ảnh Huyền Trang năm đó.

Thanh âm của gã dần nhỏ xuống, lần này lại không có người thúc giục.

"Kim Thiền Tử mặc dù hoàn thành phong ấn, nhưng trọng bảo Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng bị ba tên Chân Tiên kỳ Ma Tướng liên thủ, dùng Nguyên Thần và đan điền tự bạo làm đại giá nổ nát vụn, phân chia thành bốn khối. Đại đệ tử Tôn Ngộ Không đuổi tới trước nhất, tại thời khắc Huyền Trang hấp hối, từ trên tay ngài nhận lấy mảnh vỡ Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Mà ba người Trư Ngộ Năng và Sa Tăng tới chậm một chút, khi đến thì Huyền Trang pháp sư đã hồn phi phách tán." Hoa Hồ Điêu chậm rãi nói ra.

Thiền Nhi lắng nghe cẩn thận, mặc dù cũng biết đây là tao ngộ kiếp trước của mình, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi nửa phần.

“Chờ đến lúc bọn người chủ nhân đánh lui Cửu Minh quay trở về thì hết thảy đều đã chậm. Mặc dù sư huynh đệ Tôn Ngộ Không đắc đạo thành phật, vẫn khó nén được sự tức giận trong lòng, liền xuất thủ đả thương bọn người chủ nhân. Cho dù là năm đó đại náo thiên cung, ta chưa từng thấy Tề Thiên Đại Thánh hung ác như thế, lại càng không cần nói đến Trư Bát Giới người luôn tươi cười với người khác toàn thân cũng là sát khí, giống như Ma Thần giáng thế… Nếu không có Quan Âm Bồ Tát kịp thời đuổi tới, chỉ sợ bọn họ đã đại khai sát giới.” Hoa Hồ Điêu tiếp tục nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, lại thấy trong mắt Hoa Hồ Điêu tràn đầy hối hận, cũng không muốn trách cứ thêm điều gì.

“Sau đó, Địa Tạng Bồ Tát cũng vội vàng chạy tới, hứa hẹn với mấy người Tôn Ngộ Không sẽ dùng toàn lực để cứu chữa tàn hồn của Kim Thiền Tử, cam đoan ngài ấy sẽ thuận lợi chuyển thế.. sư huynh đệ Tôn Ngộ Không tạm thời buông tha bọn người chủ nhân. Nhưng lửa giận của họ lại hướng về phía Cửu Minh và Ma tộc, mấy người quyết định suất lĩnh bộ tộc của mình khai chiến với Ma tộc bac h ngọc sa ch, thề phải diệt sạch chúng. Chiến sự mở ra, nhất định liên luỵ Tam Giới, dẫn đến thương sinh gặp nạn, sinh linh đồ thán, Quan Âm Bồ Tát tự nhiên không đồng ý. Nhưng Quan Âm Bồ Tát đối mặt với sự bi phẫn của mấy sư huynh đệ họ cũng không biết nói gì, chỉ có thể cố gắng khuyên bảo bọn họ vì thương sinh đại kế, tạm thời ẩn nhẫn." Hoa Hồ Điêu nói.

"Gần trăm năm nay, Tam Giới coi như bình an vô sự, xem ra là nhờ có Bồ Tát khuyên nhủ bọn họ." Bạch Tiêu Thiên nói.

"Dưới tình huống này, bốn sư huynh đệ Đại Thánh đâu phải là người chịu nghe khuyên bảo? Có điều sau khi nổi giận, Tôn Ngộ Không nhớ tới lời căn dặn của Huyền Trang pháp sư trước khi lâm chung, rốt cục vẫn đáp ứng, dùng trăm năm làm thời hạn, tạm thời án binh bất động."

"Về sau thế nào?" Lần này lại là Thiền nhi vội vàng hỏi.

"Về sau, bốn người bọn họ tự mình mang theo một khối mảnh vỡ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đi Phong Tẫn sơn, từ đó cắt đứt liên lạc với Thiên Đình, không còn ai biết tung tích của họ. Có điều trước khi bọn họ đi đã từng nói, trừ phi chờ đến một ngày sư phụ lại xuất hiện, bằng không bọn họ sẽ không hiện thân, đến hết kì hạn trăm năm, thì sẽ biết được uy lực của sự giận dữ tích lũy trong bấy lâu nay là như thế nào?" Hoa Hồ Điêu nói tới chỗ này, thì ngừng lại.

"Lời này là ý gì? Nếu là sau trăm năm Huyền Trang pháp sư không có cách nào luân hồi trùng sinh, bọn họ liền muốn chủ động tuyên chiến với Ma tộc ư?" Lông mày Thẩm Lạc nhíu chặt, mở miệng hỏi.

"Lấy tính tình của Đại Thánh, hơn phân nửa là như vậy." Hoa Hồ Điêu gật đầu nói.



"Vậy ngươi lại vì sao còn muốn chờ ở nơi đây?" Thẩm Lạc hỏi.

"Năm đó bọn người chủ nhân bởi vì trấn thủ thất bại khiến Huyền Trang pháp sư bị chết, cho nên phải nhận trọng phạt từ Thiên Đình. Chủ nhân không muốn ta và bọn họ cùng nhau tiếp nhận lôi hình, liền giải trừ khế ước, thả ta tự do. Nhưng ta tin tưởng, Kim Thiền Tử nếu có thể chuyển thế, không chừng sẽ lại đến nơi đây, ta muốn cầm vật ngài ấy lưu lại, trả lại." Hoa Hồ Điêu đáp.

Lời này lập tức hấp dẫn sự chú ý của ba người Thẩm Lạc

Trước khi Thiền Nhi tới đây, cũng đã nói là vì tìm kiếm một kiện đồ vật quan trọng, chắc có lẽ là vật trong tay Hoa Hồ Điêu.

Hoa Hồ Điêu bắt gặp ánh mắt ba người đều tập trung ở trên người mình, cổ tay liền chuyển một cái, trong lòng bàn tay lập tức có một đoàn thất thải quang mang sáng lên, từ đó lộ ra một hạt châu lưu ly lớn chừng trái nhãn.

Hạt châu lưu ly châu có vẻ ngoài hơi mờ, hình dạng cũng không có quy tắc nhất định. Phía trên nó như có một cỗ hương khí lạnh nhạt tràn ra, mặt ngoài hơi lõm, lại chiết xạ ra từng đạo thất thải lưu quang, biểu hiện ra điềm lành.

Mấy người Thẩm Lạc chỉ nhìn lên một cái, liền cảm giác tâm cảnh bình thản hơn nhiều, cả người thần thanh khí sảng.

"Đây là. . . Thất Bảo Lưu Ly Xá Lợi!" Hai mắt Bạch Tiêu Thiên trợn tròn, kinh ngạc vô cùng.

Bình thường trong Phật môn đại cao tăng và cư sĩ có đại công đức, sau khi viên tịch hoả táng, thỉnh thoảng sẽ lưu lại một hai viên xá lợi, đã là mười phần hiếm thấy. Trong đó Thất Bảo Lưu Ly Xá Lợi càng là tuyệt phẩm trăm vạn không có một.

"Đây cũng là Huyền Trang pháp sư sau khi viên tịch, lưu lại Xá Lợi Tử. Nếu Thiền Nhi có thể hiểu thấu đáo vật huyền bí này, chắc liền có thể đốn ngộ thức tỉnh, tìm về trí nhớ của kiếp trước." Hoa Hồ Điêu nói.

Gã nói xong, hai tay nâng viên Lưu Ly Xá Lợi kia, đưa cho Thiền nhi.

Thiền nhi tiếp nhận Xá Lợi Tử, cẩn thận nâng trên tay, thần sắc chuyên chú quan sát tỉ mỉ cả nửa ngày, nhưng vẫn không nói gì.



"Thế nào? Nhìn ra được gì không?" Thẩm Lạc hỏi.

"Không có gì cả." Thiền nhi lắc đầu, nói.

"Ngươi cầm Lưu Ly Xá Lợi đặt trước mi tâm, thử lại lần nữa." Bạch Tiêu Thiên khuyên.

Thiền nhi nghe vậy, nhẹ gật đầu, mang Xá Lợi Tử dán tại mi tâm, hai mắt nhẹ nhàng hợp lại, dụng tâm cảm thụ.

Qua một hồi lâu, nó chậm rãi mở hai mắt ra, đối với ánh mắt chờ đợi của đám người lại bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thôi, dù sao đã là chuyển thế chi thân, muốn nhớ lại kiếp trước nào có dễ dàng như vậy? Bây giờ Xá Lợi Tử đã lấy được ba ch ng oc sach, cũng đừng quá nóng lòng làm gì." Thẩm Lạc thấy thần sắc Thiền nhi có chút mất mát, mở miệng trấn an nói.

"Không sai, đồ vật đã về tay, chúng ta lần này tới Tây Vực coi như không uổng công, việc khôi phục ký ức không cần phải gấp, thực sự không được thì chờ về Trường An thành, lại tìm quốc sư hỗ trợ cũng không phải không được." Bạch Tiêu Thiên cũng nói.

Thiền nhi nghe vậy, nhẹ gật đầu, không còn xoắn xuýt việc này, lập tức thu Lưu Ly Xá Lợi vào.

"Hoa lão bản, ngươi cũng thật là, chỉ vì muốn gặp Thiền nhi, làm gì phải hưng sư động chúng như vậy, trong Xích Cốc thành còn thi triển pháp thuật, khiến cho chúng ta còn tưởng rằng là yêu vật gì tấn công thành." Thẩm Lạc thấy sự tình đều rõ ràng, mới nhịn không được nói.

"Lúc ấy tình huống nguy hiểm, ta không thể không ra hạ sách này, trước hết để Kim Thiền Tử rời khỏi Xích Cốc thành, bằng không sẽ hại tính mạng của ngài ấy." Hoa Hồ Điêu nghe vậy, mặt ngưng trọng nói ra.

Thiền Nhi nghe vậy, thần sắc hơi đổi.

"Lo lắng tính mạng, lời này của ngươi là có ý gì?" Thẩm Lạc kinh ngạc nói ra.

Bạch Tiêu Thiên cũng không hiểu, bọn hắn lúc ấy ngay tại bên người Thiền Nhi, cũng không phát giác được có nguy hiểm nào.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement