Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi (full 333 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Đại Dương

Advertisement

Chương 329: Gặp lại Diệp Khinh Tuyết

Sáng sớm, Vương Hi đã đứng trước cổng nhà họ Diệp, nhưng trớ trêu thay trên cổng dán một tờ áp phích rao bán biệt thự. Không biết nhà họ Diệp chuyển đi từ bao giờ, nhưng rất nhanh anh đã nhận được thông tin từ tình báo của mình.

Thì ra địa chỉ mới của nhà họ Diệp nằm ở một vùng ngoại ô hẻo lánh. Vương Hi lái xe nhanh như bay, vượt hàng trăm cây số, vì Diệp Khinh Tuyết anh chẳng ngại đường xa.

Ngôi nhà trước mặt anh không khác gì nhà ở của một hộ gia đình bình thường, nhưng bố trí cây vườn rất tinh tế. Trên đường đi, Vương Hi nóng lòng gặp Diệp Khinh Tuyết, nhưng khi đến nơi anh bắt đầu căng thẳng, thậm chí là do dự.

Vương Hi giơ tay ra định gõ cửa, nhưng tay anh chỉ vừa mới chạm đến tay nắm, cánh cửa bỗng mở ra.

Không ngờ người mở cửa chính là Diệp Khinh Tuyết.

Diệp Khinh Tuyết nhìn Vương Hi, đôi mắt tĩnh lặng không một chút gợn sóng tạo cảm giác lạnh lùng, xa cách.

“Anh đến đây làm gì?”.

“Khinh Tuyết, em vẫn khỏe chứ?”, Vương Hi nói hơi run.

“Anh đi đi”, Diệp Khinh Tuyết nói rồi đóng cửa lại.

Vương Hi đưa tay cản cánh cửa đóng lại.

Diệp Khinh Tuyết nhíu mày nói: “Anh còn muốn nói gì nữa?”.

“Anh nợ em một lời xin lỗi”, Vương Hi nói.

“Tôi không cần”, Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói.

“Giữa hai chúng ta không có gì để nói”.

Vương Hi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của Diệp Khinh Tuyết. Trước đây cô là một người ấm áp, ân cần nhưng giờ ánh mắt cô nhìn Vương Hi chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng chán ghét.

“Anh biết anh đã từng tổn thương em, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp được không?”, Vương Hi nói.

Đúng như Phùng Uyển nói, cho dù Diệp Khinh Tuyết trở nên như thế nào, vị trí của cô trong lòng anh không ai có thể thay thế được.

“Tôi sẽ không đi cùng anh”, Diệp Khinh Tuyết cắn môi.

Hoa có nở lại nhưng thời gian của con người không thể quay trở lại. Mặc dù Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đều trân trọng hồi ức khi hai người còn ở bên nhau, nhưng đã từng tổn thương, vết thương này sẽ ngày càng sâu theo sự dịch chuyển của thời gian. Cho đến hiện tại, muốn bù đắp quá khức là điều rất khó.

“Bây giờ cuộc sống của em có khó khăn không?”, Vương Hi hỏi.

“Hai chúng ta đã ly hôn rồi, tình hình hiện tại của tôi không liên quan gì đến anh”, Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói.

“Vậy Lưu Ly thì sao? Em không muốn theo anh về thăm nó ư?”, Vương Hi hỏi.

Diệp Khinh Tuyết nắm chặt tay, cô quay người lại để khỏi nhìn thấy Vương Hi.

“Chúng ta hãy bình tĩnh suy xét vì Lưu Ly. Em bán biệt thự cũ anh sẽ lại mua nhà mới cho em, anh không hy vọng xa vời em sẽ đi theo anh, chỉ là bây giờ cuộc sống của em quá khổ cực. Nếu có thể, anh sẽ chuyển về ở với em”, Vương Hi tiếp tục nói.

“Anh đã cướp Lưu Ly khỏi tôi, còn nhắc đến nó làm gì!?”, Diệp Khinh Tuyết nghẹn ngào.

“Khinh Tuyết, em khóc?”, Vương Hi đưa sờ lên mặt Diệp Khinh Tuyết thì bị cô gạt ra.

“Tôi không hối hận vì đã ly hôn với anh. Sau này anh đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp anh”, Diệp Khinh Tuyết đẩy Vương Hi ra, lạnh lùng nói.

Nói xong, cô vào trong nhà và đóng cửa lại.

Vương Hi thở dài một hơi, những gì Diệp Khinh Tuyết nói thật tuyệt tình.

Diệp Khinh Tuyết là một người rất nghiêm túc và quật cường, Vương Hi biết cô nói được là làm được, có lẽ lần sau sẽ rất khó để gặp lại Diệp Khinh Tuyết. Dù Vương Hi và cô hàn gắn lại thì anh cũng phải về trở về Alok vì còn rất nhiều việc phải xử lý.

“Rồi sẽ có ngày Lưu Ly trở về bên tôi”, Diệp Khinh Tuyết đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Vương Hi dần xa.

1 năm sau, Vương Hi nhận được một tin vui từ Hoa Hạ. Đám người Long Minh, Ninh thiếu gia và Tần Trữ bị đội điều tra đặc biệt tìm thấy bằng chứng phạm tội và vây bắt ở Hoa Hạ. Hiện tại, bọn chúng đã bị tống vào tù để chờ ngày xét xử, khả năng cao là nhận án phạt tử hình.

Vương Hi vừa trải qua thời gian dài bận rộn rồi đột nhiên trở nên an nhàn nên cảm thấy rất không quen.

Anh quyết định chấp nhận lời mời đến diễn thuyết kinh tế của hiệu trưởng trường đại học Cambridge ở Anh Quốc.

Mới đến Cambridge hai ngày, Vương Hi cứ ngỡ như đang nằm mơ khi trông thấy một hình bóng quen thuộc trong khuôn viên trường đại học.

Thật không thể tin nổi duyên phận đã buộc chặt hai người lại với nhau, người con gái phản chiếu trong đôi mắt anh chính là Diệp Khinh Tuyết.

Cuối cùng anh cũng gặp lại người con gái mình hằng thương nhớ. Kể từ lần cuối cùng gặp nhau ở nhà họ Diệp đến nay đã tròn 1 năm, rất nhiều lần anh đã định đi tìm Diệp Khinh Tuyết nhưng công việc không cho phép. Nhưng anh không đi gặp cô phần nhiều là vì hai người cần thời gian để bình tĩnh lại.

Diệp Khinh Tuyết trông thấy Vương Hi, cơ thể cô không khỏi run lên: “Sao anh lại xuất hiện ở đây, chuyển đối tượng sang sinh viên đại học à?”.

Vương Hi định lên tiếng phủ nhận nhưng anh khá sốc khi Diệp Khinh Tuyết lại mở miệng nói: “Anh ở đây làm gì? Hay là chăn gái chán rồi chuyển sang chăn trai?”.

Vương Hi cạn lời nhưng giờ anh nhớ Diệp Khinh Tuyết đến nỗi có thể nghe và nhìn cô chửi cả ngày.

Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nhìn anh, hừ một tiếng: “Anh tưởng dân có học trong trường ai cũng đưa đẩy với anh à? Tôi và họ đến đây là để học cao học”.

“Thật ra, anh tới đây để diễn thuyết kinh tế cho sinh viên”, Vương Hi nhàn nhạt nói.

Diệp Khinh Tuyết không để ý đến Vương Hi nữa, cô nhanh chóng đi lướt qua vai anh.

Vương Hi có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô. Mùi hương này vẫn giống như trong trí nhớ của anh.

Vương Hi mỉm cười, thực tế anh không vội, anh có 1 tháng làm khách ở đây để tận hưởng cuộc sống trong khuôn viên trường đại học Cambridge với Diệp Khinh Tuyết.

Có những lúc Vương Hi trông thấy Diệp Khinh Tuyết đứng trên cầu, mái tóc đen dài tung bay theo chiều gió kết hợp với cảnh thiên nhiên xung quanh tạo nên một bức tranh phong cảnh hài hòa và tinh tế.

Vương Hi rất quan tâm đến Diệp Khinh Tuyết, anh muốn hiểu kỹ hơn về cuộc sống của cô ở Cambridge, vì vậy luôn đứng từ xa dõi theo cô.

Hôm nay là một trời nắng đẹp, Diệp Khinh Tuyết chưa đi được bao xa thì một gã đàn ông chặn trước mặt cô.

Hắn là người bản địa, tóc vàng mắt xanh trông cũng khá đẹp trai.

Hắn nhìn Diệp Khinh Tuyết bằng con mắt như hổ đói: “Khinh Tuyết, tôi thấy chúng ta rất hợp nhau nhưng cô không bao giờ để ý đến tôi”.

“John, xin đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không thân nhau”, Diệp Khinh Tuyết nhíu mày nói tiếng Anh trôi chảy.

John là một tên công tử nhà giàu, từ lúc Diệp Khinh Tuyết vào đại học Cambridge hắn đã để mắt tới cô. Hắn đã theo đuổi cô 1 tháng nay nhưng Diệp Khinh Tuyết vẫn không đồng ý hẹn hò với hắn.

“Chúng ta biết nhau cũng lâu rồi mà, sao lại không thân? Ít nhất bây giờ chúng ta cũng phải quan hệ bạn bè chứ?”, John cười thô bỉ.

“Tùy cậu”, Diệp Khinh Tuyết lười tranh luận với hắn.

“Thật ra cô không cần kiêng dè tôi như vậy, người ở đây rất cởi mở. Nếu có cảm xúc thì nói hẳn ra là được”, John nói.

John rất tự tin vào khả năng sát gái của mình, đến bạn của John cũng nói hắn và Diệp Khinh Tuyết trông rất hợp đôi.

“Cô đến từ Hoa Hạ đúng không? Tôi nghĩ hai chúng ta rất có duyên, tôi cũng rất thích Hoa Hạ, luôn hy vọng có cơ hội đến Hoa Hạ du lịch”, John tiếp tục nói.

“Cậu nói xong chưa? Tôi còn có tiết học, đi trước đâ”", Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói.

Vương Hi đi theo Diệp Khinh Tuyết, trông thấy cảnh này không khỏi khó chịu, cũng may anh chưa nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ, nếu không anh sẽ tức điên mất.

Vương Hi bước tới chỗ Diệp Khinh Tuyết thì nghe thấy John nói: “Khinh Tuyết, lên giảng đường với tôi nhé, đúng lúc tôi không có việc gì làm”.

Nghe câu này xong, Vương Hi nhíu mày.

“Thôi, tôi không cần”, Diệp Khinh Tuyết tiếp tục đi về phía trước.

John lập tức chạy theo bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.

Diệp Khinh Tuyết dừng bước chân lại, nhìn John với ánh mắt hình viên đạn: “Cậu đừng đi theo tôi nữa, tôi không có bất kỳ cảm giác nào với cậu”.

“Cô sẽ có cảm giác, tình cảm sẽ bồi đắp theo từng ngày. Ở bên tôi có gì không tốt chứ? Học lực của chúng ta cũng ngang nhau, hơn nữa nhà tôi giàu, đi theo tôi thì nửa đời sau cô không cần phải lo áo cơm gạo tiền”.

John đưa tay ra định kéo tay Diệp Khinh Tuyết nhưng cô đã kịp tránh và nhìn hắn với ánh mắt chán ghét.

“Cậu đối xử với phái nữ đều bất lịch sự như vậy sao? Không thấy cô ấy không thích cậu hả?”, Vương Hi bước ra, trầm giọng nói.

“Anh là ai? Tôi theo đuổi người tôi thích thì liên quan gì đến anh?”, John bực mình.

Không nói nhiều, Vương Hi gọi thủ hạ ra tung mấy chiếc va li tiền tổng cộng 30 triệu bảng về phía John.

“Chỉ cần ngừng theo đuổi Diệp Khinh Tuyết, tôi sẽ cho cậu tất cả số tiền này”, Vương Hi nhàn nhạt nói.

Tuy John sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng bản thân hắn cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Hắn nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Cũng được…tuy tôi không biết anh là ai…”.

“Giờ thì cậu đi được rồi”, Vương Hi trực tiếp đuổi người.

John gọi bạn cùng ra ôm tiền rồi biến đi ngay lập tức.

Giải quyết một tên nhóc sinh viên đại học vắt mũi chưa sạch đối với Vương Hi mà nói quá đơn giản. Bây giờ anh chỉ một lòng quan tâm Diệp Khinh Tuyết, cho dù phải trả bất cứ giá nào.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement