Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở - La Mẫn Tuyên

Advertisement

Tại La gia.

Tiếng giày cao gót vang lộc cộc trên hành lang vắng lặng, Châu Sơ Ly vô cảm nhìn quanh, mùi nhan khói lượn khắp không khí khiến cô ta nhăn mũi.

La gia bây giờ chẳng khác nào một cái động âm u, ai nấy cũng không dám đến gần.

Châu Sơ Ly đi đến một gian phòng, tự nhiên xoay nắm cửa. Bên trong phát ra tiếng cười kiều mị của Châu Ngọc Mai, cùng giọng nói của một người đàn ông.

Không phải La Bình.

Châu Sơ Ly phát phiền dựa vào cửa nhìn cảnh tượng hớ hênh trước mắt cũng không tỏ ra bất ngờ gì cô ta đã sớm quen thuộc rồi.

“Mẹ à, đừng tưởng bây giờ cả La gia đều là người của chúng ta thì có thể tùy tiện dẫn ông ta đến đây.”

Châu Ngọc Mai xoay đầu nhìn con gái, cười cười gạt tay Võ Kiến Sinh đang đặt trên đùi mình. Sau đó nói với ông ta: “Anh mau trở về phòng đi em và Sơ Ly cần nói chuyện.”

Võ Kiến Sinh không nói gì, khoan thai đứng lên đi ra khỏi phòng lúc bước ra tới cửa còn nhìn Châu Sơ Ly vài lần khiến cô ta cả người như kiến bò không hề thoải mái.

Đợi ông ta đi mất, Châu Sơ Ly liền ngồi xuống sô pha, quơ tay phủi phủi mùi hương kì quặc trong phòng: “Mẹ tưởng bản thân là pháp sư thật đấy à mà biến căn nhà trở thành cái hình dạng như cái lư hương này, khó chịu chết mất.” Cô ta vắt chéo chân: “Còn Võ Kiến Sinh là sao? Sao mẹ lại đưa ông ta đến đây? Không sợ La Bình phát hiện?”

Châu Ngọc Mai cầm Phật châu ngồi xuống đối diện cô ta, nhướng mày không để ý nói: “Lão già đó làm sao mà biết được chuyện gì? Chính ông ta yêu cầu Võ Kiến Sinh đến đây ở để điều chỉnh phong thủy cho ông ta mà. Mẹ có thể làm gì chứ?”

“Mẹ à, đừng tưởng con không biết mấy trò vặt vãnh của mẹ và Võ Kiến Sinh. Mẹ cũng thật là, vì muốn ở bên cạnh ông ta mà làm đến mức này.” Châu Sơ Ly cười lạnh. Trước đây La Bình thường xuyên lui tới một vị cao nhân nào đó, nói cái gì mà La Mẫn Tuyên có mệnh phú quý, hưng thịnh cũng bởi vì ông ta mà La Bình có ý định muốn nối lại tình cha con với La Mẫn Tuyên.

Châu Ngọc Mai biết được tức giận không thôi liền sai Võ Kiến Sinh thôi miên La Bình khiến ông ta thần trí không rõ tin tưởng vào khả năng của Võ Kiến Sinh từ bỏ việc lui tới với vị cao nhân nhiều chuyện kia. Bây giờ còn lừa La Bình để được sống trong La gia. Võ Kiến Sinh này lừa đảo quen rồi, càng lừa càng tham.

Châu Ngọc Mai cũng không phủ nhận, vân vê Phật châu trong tay lơ đãng lên tiếng: “Con nhỏ La Mẫn Tuyên đó thế nào rồi?”

Châu Sơ Ly tựa người vào sô pha, cười khúc khích: “Hơi, sống chết không rõ nhưng mà chắc là sảy thai rồi. Thật là đáng tiếc.”

“La Mẫn Tuyên mang thai?” Châu Ngọc Mai có hơi bất ngờ.

“Đúng vậy, bụng không lớn lắm hình như mang thai chưa lâu. Con nhỏ Hứa Diệu Hàm đó cũng thật vô dụng, cơ hội tốt như vậy cũng không đâm cho La Mẫn Tuyên chết tại chỗ uổng công con đóng kịch phối hợp với cô ta như vậy.”

Từ đầu tới cuối nhìn như Hứa Diệu Hàm đang lợi dụng Châu Sơ Ly nhưng Châu Sơ Ly cùng Châu Ngọc Mai mới là người giật dây tạo nên tất cả mọi chuyện. Châu Sơ Ly sớm đã nhìn ra tâm lý Hứa Diệu Hàm không bình thường, lại thêm hận thù cô ta đối với La Mẫn Tuyên cũng không thua gì Châu Sơ Ly. Đêm hôm đó bị La Mẫn Tuyên đẩy vào cái bẩy mình giăng ra Châu Sơ Ly đã hận càng thêm hận.

Phải, là cô ta ghen tỵ cô ta không muốn La Mẫn Tuyên được sống tốt ngày nào.

Võ Kiến Sinh chẳng có tài cán gì chỉ được mỗi trò thôi miên là tài giỏi hơn người, để thôi miên một đứa tâm thần bất định như Hứa Diệu Hàm làm theo ý mình chẳng phải chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao?

Châu Sơ Ly chống cằm nghiền ngẫm quan sát khuôn mặt trẻ hơn tuổi thật của Châu Ngọc Mai, nghi ngờ hỏi: “Thuật thôi miên đó của ông ta có thể khiến cho Hứa Diệu Hàm khai gian sự thật sao?”

“Con cứ yên tâm cho dù Hứa Diệu Hàm có lấy lại ý thức cũng sẽ không thể khai ra cái gì. Thần kinh cô ta vốn dĩ không bình thường vả lại con nghĩ loại người như Tô Hữu Duy sẽ tha cho cô ta hả?” Châu Ngọc Mai thoải mái đốt một điếu thuốc hút, tâm tình thư thái. Con gái yêu của Lâm Phi Linh sảy thai, xém mất mạng không biết trái tim yếu đuối của bà ta có chịu nổi không đây. Chậc, nếu nhân chuyện này mà chết luôn thì hay rồi.

“Thế thì tốt!” Châu Sơ Ly hài lòng cũng không ở lại La gia lâu, nói dăm ba câu với Châu Ngọc Mai liền đi mất. Cô ta không thích không khí ở căn nhà này, cho dù chỗ này sớm đã không còn thứ gì liên quan đến La Mẫn Tuyên nhưng chung quy vẫn là nơi con nhỏ đó sống mười mấy năm trời ít nhiều gì Châu Sơ Ly cũng cảm thấy không thoải mái.

***

Sau hai giờ, phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Bên ngoài đã tối muộn, bệnh viện cũng không có mấy người qua lại đa số là các y tá bác sĩ. Lâm gia sớm đã có mặt, khuôn mặt ai nấy đều nghiêm trọng chỉ có mỗi Lâm Phi Linh là không có ở đây, bà bị bệnh tim bẩm sinh bọn họ sợ chuyện này sẽ đả kích đến Lâm Phi Linh cho nên tạm thời giấu chuyện này đi.

Nhìn thấy bác sĩ đi ra Tô Hữu Duy vội vã đứng dậy, khắp người anh toàn là máu ngay cả trên mặt cũng có vết máu khô nhìn có chút rợn người. Vị bác sĩ trung niên cố không chú ý vào người anh, chất giọng trầm ổn: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, chỉ có thể giữ lại tính mạng cho người mẹ, mong người nhà nén đau thương.”

Mắt anh chớp một cái, gật gật đầu lại lẩm bẩm: “Cô ấy không sao là tốt, không sao là tốt.” Dứt lời, anh liền đẩy bác sĩ qua một bên chạy vào phòng.

Lâm lão gia ngẩng đầu nhìn trần nhà, dọng gậy xuống đất: “Đúng là tạo nghiệt mà.” Có phải ông trời muốn trách ông năm xưa quá vô tình với con gái ruột của mình cho nên bây giờ mới đổ tai ương xuống cháu gái ông hay không? Con bé còn trẻ như vậy làm sao có thể vượt qua nỗi đau này đây?

Lâm phu nhân đau buồn lén rơi nước mắt, giữ chặt tay ông lão nhà mình mà trấn an.

“Là tôi không cho người bảo vệ con bé tốt…”

“Ông à, chuyện đã xảy ra rồi ai trong chúng ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.”

“Ba, đừng tự trách. Cho dù ban đầu ba có muốn huy động cả quân đội bảo vệ con bé thì La Mẫn Tuyên cũng không đồng ý đâu. Trước giờ con bé là người thích tự do, nó không muốn được người khác bao bọc quá mức. Vả lại đã có người trăm phương nghìn kế muốn hại con bé thì chúng ta có gắng lòng bảo vệ cũng vô ích.” Lâm Thục Linh cẩn thận khuyên giải, ánh mắt tinh anh lóe lên thứ ánh sáng không rõ ràng. A Sơn vì bảo vệ tất trách mà hiện giờ còn đang nhận hình phạt, bất quá cậu ta cũng bị hãm hại trên người A Sơn có một mùi hương kì lạ làm bọn mèo hoang bệnh dại phát điên lao vào cắn xé, bản thân cậu ta vẫn có thể bắn trúng Hứa Diệu Hàm cũng đã là may mắn rồi.

Lâm lão gia bước lên vài bước, tấm lưng thẳng tắp giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Đứa con gái đó hiện giờ đang ở đâu?”

Lâm Thục Linh: “Còn đang hôn mê ở bệnh viện đang bị cảnh sát canh giữ.”

Mắt Lâm lão gia nheo lại: “Nghe nói cô ta có giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần?”

“Vâng.”

“Đúng là hao tâm tổn sức. Vậy cứ cho cô ta vào viện như ý muốn đi mãi mãi cũng không bao giờ ra ngoài được nữa. Bên phía Hứa gia cũng đừng hòng cứu cô ta.” Từng câu từng chữ đều phát lạnh, Lâm lão gia nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên lợi dụng quyền lực của mình để làm việc tư.

Lâm Thục Linh im lặng một lát, sau cùng nói: “Con sẽ xử lý.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement