Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở - La Mẫn Tuyên

Advertisement

Tại nhà tang lễ.

Hứa Nhất Vĩ ôm di ảnh ngồi cạnh quan tài, một lát nữa sẽ đưa quan tài đi nhập liệm. Anh muốn ở bên cạnh Hứa Diệu Hàm thêm một lát.

Người dự tang lễ tới lui không ngớt, dâng hoa thấp hương không ngừng. Nhưng chẳng có mấy ai là thân quen. Hứa Nhất Vĩ lạnh nhạt tiếp đón từng người, một mình anh lo liệu đám tang cho em gái. Hứa Toàn vì tức giận chuyện anh đánh ông ta nên chẳng thèm tham dự tang lễ, buổi đầu tiên đến thắp nhan than thở đôi câu cho báo chí thấy rồi thôi.

Mà Hứa Nhất Vĩ cũng chẳng đoái hoài đến ai, từ nhỏ đến giờ anh đã xem như mình không có cha mẹ.

Mà hình như sự thật vốn dĩ là vậy.

Thư Ánh Lam lững thững đi đến, chuyện con gái mất cũng chỉ làm quầng thâm bà ta đậm màu chứ không hề ảnh hưởng đến khí chất quý phu nhân trên người. Hứa Nhất Vĩ ngẩng đầu nhìn bà ta một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu, vuốt ve di ảnh trong tay.

Hai mắt anh đã hằn đầy tơ máu, cả người gầy gò trông thấy giống như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể quật anh té ngã.

Thư Ánh Lam bực dọc lên tiếng: “Có thôi ngay cái bộ dạng sống không bằng chết này không? Bây giờ Hứa gia chỉ còn mỗi anh là người thừa kế, liệu mà vực dậy tinh thần đi.”

“Thừa kế?” Hứa Nhất Vĩ cười khẩy: “Lừa gạt quá lâu cho nên bà cũng cho rằng tôi là người của Hứa gia hay sao?”

Thư Ánh Lam cả kinh vội trừng mắt Hứa Nhất Vĩ. Bà ta láo liên nhìn xung quanh cũng may bây giờ không có ai nếu không thì bà ta xong đời. Thư Ánh Lam xông đến kéo Hứa Nhất Vĩ vào một góc vắng vẻ, Hứa Nhất Vĩ cũng mặc kệ để bà ta kéo đi chỉ là vẫn không buông di ảnh dù chỉ một giây.

“Con điên rồi sao? Nói nhăng nói cuội gì vậy. Cả đời này con chính là đại thiếu gia nhà họ Hứa, người thừa kế Hứa thị chỉ có thể là con.” Thư Ánh Lam cố chấp nói, thanh âm cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Nhất Vĩ thở ra một hơi: “Bà muốn tôi thừa kế Hứa thị cũng được nhưng làm ơn nói cho tôi biết tôi và Diệu Hàm có phải là anh em ruột không?”

Thư Ánh Lam né tránh: “Chuyện này quan trọng sao? Con bé đã chết rồi.”

“Quan trọng!” Hứa Nhất Vĩ đinh ninh không cho phép Thư Ánh Lam cự tuyệt.

Bà ta quay đầu sang một bên, khoanh tay: “Không phải!”

Đồng tử Hứa Nhất Vĩ ngay lập tức co rút. Anh cứ tưởng cùng lắm anh và Hứa Diệu Hàm là anh em cùng mẹ khác cha nhưng không ngờ giữa anh và cô không hề có quan hệ máu mủ. Ông trời thật sự giỏi trêu ngươi. Vậy thời gian qua anh kìm nén tình cảm của mình vì điều gì, thời gian qua anh không ngừng tự giày vò bản thân vì điều gì chứ? Nếu anh biết được sự thật này sớm hơn có phải bi kịch của ngày hôm nay đã không diễn ra hay không?

Giọng Hứa Nhất Vĩ run run, kìm chế phẫn nộ: “Chuyện này là sao?”

Thư Ánh Lam bất đắc dĩ đáp: “Năm xưa, lúc mẹ sinh đứa con trai đầu lòng thằng bé không may vừa ra đời đã chết. Nhưng thời điểm đó để có thể đứng vững ở Hứa gia mẹ bắt buộc phải có một đứa con trai. Trùng hợp khi đó mẹ ruột của con lại vứt bỏ con cho nên mẹ chỉ có thể cắn răng làm liều.”

Bà ta tiến lên nắm lấy tay Hứa Nhất Vĩ, thanh âm nghẹn ngào: “Nhất Vĩ, con nghĩ xem nhờ có mẹ con mới có cuộc sống giàu sang phú quý. Nếu năm đó mẹ ruột con không bỏ con thì giờ không chừng con đã vất vả sinh tồn ở đầu đường xó chợ nào rồi.” Thư Ánh Lam lau những giọt nước mắt không tồn tại: “Nói thế nào con cũng nợ mẹ một ân tình. Nhất Vĩ con nhất định phải thay mẹ thừa kế Hứa thị không thể để Hứa thị rơi vào tay người khác được. Hiện giờ con chính là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận ai cũng không thay thế được vị trí của con, có nghe không?”

Hứa Nhất Vĩ quả thật muốn cười, ân tình sao? Anh cần cái ân tình này của bà ta sao? Nếu chẳng phải cái danh đại thiếu gia Hứa gia này, anh trai của Hứa Diệu Hàm thì anh cần gì phải che giấu tình cảm của mình. Cần gì phải đi điều trị tâm lý vì nghĩ tâm lý mình vặn vẹo, yêu cả em gái ruột của mình?

Cả cuộc đời này của anh đều đã bị bà ta hại tan tành. Hứa Diệu Hàm chết rồi, niềm hi vọng cả đời này của anh biến mất rồi. Anh thậm chí còn không muốn sống thì nói gì tới thừa kế Hứa thị?

Hứa Nhất Vĩ gạt tay bà ta ra, vẻ mặt hoảng hốt: “Tôi cần thời gian suy nghĩ.” Dứt lời, anh liền trở lại bên cạnh quan tài ngồi xuống, thẫn thờ đốt giấy tiền vàng mã cho cô. Thư Ánh Lam nhíu mày khó chịu, chẳng hiểu nổi trong khi bà ta là mẹ ruột còn bình thản như vậy thì cớ gì một người không có quan hệ huyết thống với Hứa Diệu Hàm như anh lại làm ra bộ dạng sống không bằng chết đó. Тhử đọc tr𝓊𝒚ệ𝑛 khô𝑛g q𝓊ả𝑛g cáo tại ~ Т rU𝗆tr𝓊𝒚ệ𝑛.𝘝𝑛 ~

Thư Ánh Lam cả đời này cũng không hiểu Hứa Nhất Vĩ yêu Hứa Diệu Hàm nhiều như thế nào.

Bên ngoài không khí lạnh lẽo, gió hiu hiu thổi mang theo hương vị cuối thu. La Mẫn Tuyên ngước nhìn từng chiếc lá đỏ rời cành, lại nhìn những vòng hoa trắng đặt trước cửa nhà tang lễ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nhân sinh nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Chỉ cần một cái nhắm mắt vạn vật đều đổi thay.

La Mẫn Tuyên bước vào nhà tang lễ, hôm nay cô mặc một chiếc quần dài ống suông kết hợp với áo blazer đỏ đen. Tóc búi gọn gàng còn kèm thêm một cái mũ công nương đen có mạng che mặt. Từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở quý cô sang trọng, không giống một người đi dự tang lễ là mấy.

Đối mặt với di ảnh Hứa Diệu Hàm, La Mẫn Tuyên có cảm giác như tham dự tang lễ của chính mình. Hứa Diệu Hàm quả thật giống cô vô cùng.

Hứa Nhất Vĩ mở to mắt nhìn La Mẫn Tuyên bước vào. Trong một khắc nào đó, anh đã tưởng Hứa Diệu Hàm trở về.

Miệng lưỡi anh khô khốc gọi tên cô: “Hàm… Mẫn Tuyên!”

La Mẫn Tuyên quay đầu nhìn anh, thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Hứa Nhất Vĩ cô cũng không hề tỏ ra bất ngờ, cô hướng anh gật đầu không mặn không nhạt nói: “Cảm ơn anh vì đã gửi những thứ đó cho em.”

Hứa Nhất Vĩ cúi đầu: “Là chuyện anh nên làm.”

“Hứa Nhất Vĩ, em chưa từng trách anh, cũng không hề vì anh là anh trai của Hứa Diệu Hàm mà chán ghét anh. Em biết anh là người hiểu rõ lí lẽ, nhưng hình như Hứa Diệu Hàm đối với anh đã là một sự ngoại lệ đặc biệt khiến anh cả đời này đều phải nhượng bộ. Những lời em sắp nói ra rất có thể khiến anh không vui. Nhưng em nhất định phải nói.” La Mẫn Tuyên nhìn anh rồi lại nhìn di ảnh Hứa Diệu Hàm, ánh mắt lạnh lẽo: “Cái chết của cô ta làm anh suy sụp nhưng với em đó là nhân quả báo ứng. Cho dù anh thay cô ta làm gì, cho dù cô ta đã chết em có thể không truy cứu nhưng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ta. Còn Châu Sơ Ly, em cũng sẽ tiễn cô ta về địa ngục.”

Hứa Nhất Vĩ bật cười: “Nhân quả báo ứng?” Anh ngẩng phắc đầu dậy, hai mắt đỏ lừ: “Em có biết Hứa Diệu Hàm chết như thế nào không? Là Tô Hữu Duy hại chết em ấy! Cái gì mà nhân quả tuần hoàn chứ, tất cả đều là anh ta thay em đòi lại công bằng mà thôi.”

La Mẫn Tuyên chấn kinh, đồng tử lay động. Tuy Tô Hữu Duy tính tình khó đoán nhưng cô không nghĩ Tô Hữu Duy có thể mất kiểm soát cùng cực đoan như thế?

“Làm sao anh biết là Tô Hữu Duy làm?” La Mẫn Tuyên gặn hỏi.

“Ha, chính mắt anh nhìn thấy Diệu Hàm từ trên xe Tô Hữu Duy rơi xuống.” Hứa Nhất Vĩ mơ hồ nói: “La Mẫn Tuyên, sao em có thể lấy một người tàn nhẫn máu lạnh như vậy? Anh ta không phải là con người.”

La Mẫn Tuyên cong nhẹ khóe môi, khuôn mặt không lộ rõ biểu tình: “Hứa Nhất Vĩ anh cũng yêu một con quỷ đấy thôi!”

“Em…” Hứa Nhất Vĩ không ngờ La Mẫn Tuyên sẽ biết bí mật này.

“Tô Hữu Duy là chồng em, cho dù anh ấy có làm điều gì tồi tệ hơn thì cũng là vì em, em không trách anh ấy. Hứa Nhất Vĩ, có lẽ em thật sự giống anh em đã đem lòng yêu một con quỷ, một con quỷ vì em bất chấp mọi giá.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement