Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi có sợ không? Tôi nói không sợ, vì có chị ấy ở đây. Kết quả là tôi nói xong, ông Nhĩ tức giận trợn mắt lên và nói: “Sến sẩm quá đi mất, hai người ăn xong thì mau cút đi, đừng làm bẩn mắt của tôi.”

Sau khi chúng tôi ăn cơm xong, có một chiếc xe đột nhiên lái về phía cổng. Tôi nhìn ông Nhĩ, ông ấy sờ râu và nói: “Tôi không thể để hai người chạy xuống núi được? Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi cút đi, đừng làm chướng mắt tôi.”

Tuy ông Nhĩ tỏ vẻ không quan tâm, nhưng tôi lại nhìn ra sự quyến luyến của ông ấy, tôi nói: “Ông ơi, ông đã nói hai lần giống nhau rồi, không lẽ ông quá đau lòng nên không nói ra được lời nào khác?”

Ông Nhĩ tức giận đá tôi một cái, lần này tôi không tránh, sức lực ở chân của ông ấy rất lớn, tôi đau đến mức kêu lên, ông ấy tức giận hỏi tại sao tôi không tránh? Tôi cười hì hì nói là không bị ông ấy đá, tôi sợ sau này nghĩ lại sẽ hối hận, nói xong tôi liền đi dọn hành lý.

Chúng tôi thu dọn hành lý rất nhanh, trước khi đi tôi quỳ trước ông Nhĩ. Ông ấy cười nhìn tôi, tôi nói: “Ông Nhĩ, cảm ơn ông đã chăm sóc cháu trong suốt thời gian vừa qua, ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe đấy!”

Ông Nhĩ vui mừng nói: “Ranh con, chỉ biết dỗ dành người khác. Mau đi đi, lần này rời khỏi đây, trước mắt cậu sẽ đầy rẫy nguy hiểm, cậu phải cẩn thận đấy.”

Nói xong, lần đầu tiên ông ấy để lộ biểu cảm nghiêm túc và nói: “Ranh con, tôi vất vả khổ sở bao nhiêu mới kéo được cái mạng của cậu trở về từ chỗ của Diêm vương, cậu đừng có chết đấy.”

Tôi cười nói: “Vâng, cháu không chết đâu, cháu còn phải giữ lại cái mạng để ăn nói với ông, cháu còn phải chơi cờ với ông, phải đi săn với ông nữa.”

Ông Nhĩ cười ha ha, nói đợi đến khi tôi lại đến đây, ông ấy vẫn muốn tìm chó hoang trong núi đuổi tôi, tìm lợn rừng quyết đấu với tôi để xem rốt cuộc tôi có tiến bộ không. Nếu tôi thụt lùi, ông ấy sẽ để mặc cho chó hoang, lợn rừng ăn thịt tôi.

Tôi nghĩ đến việc trong một năm này, vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng của tôi, ông Nhĩ hết lần này đến lần khác làm ra chuyện lừa tôi. Lúc đó tôi thấy ông lão này vừa nham hiểm vừa xấu xa. Bây giờ nghĩ lại tôi lại rất cảm kích ông ấy, vì không có ông ấy sẽ không có tôi của bây giờ, ông ấy giống thầy của tôi hơn là Đoàn Thanh Hồ.

……

Nghĩ đến chuyện trong quá khứ, tôi và Đoàn Thanh Hồ cùng lên chiếc xe jeep cũ kỹ, lái xe là một người đàn ông trông có vẻ hướng nội nghiêm túc, trên đường đi tôi năm lần bảy lượt muốn bắt chuyện với anh ta, nhưng anh ta còn chẳng thèm để ý đến tôi, tôi thấy chán nên cũng không nói gì nữa mà chỉ nhìn phong cảnh không ngừng lùi về phía sau, có sự kích động trào dâng trong lòng tôi.

Nam Kinh, tôi về rồi đây!

Lái xe khoảng hai ngày hai đêm, tài xế thả tôi và Đoàn Thành Hổ xuống cổng một khách sạn tên là “khách sạn Giai Giai” sau đó đưa cho tôi một cái vali xách tay và nói: “Đây là đồ ông Nhĩ đưa cho cậu, ông ấy nói cậu có thể dùng được.”

Tôi nhận cái vali với vẻ kỳ lạ, ông Nhĩ đưa cho tôi cái này sao? Nhưng tại sao ông ấy không đưa cho tôi mà phải đưa cho tài xế giao cho tôi.

Lúc này tài xế đã lái xe rời đi rồi, tôi và Đoàn Thanh Hồ nhìn nhau. Sau khi mở cái vali ra, tôi nhìn thấy bên trong là hai cái mặt nạ tử thần. Dưới mặt nạ để mấy cuốn sách, trong đó có hai cuốn sách về y học, hai cuốn sách võ công Trung Quốc, một cuốn là Thái Cực Quyền, một cuốn là Bát Cực Quyền. Hai bộ quyền pháp này chính là quyền pháp tôi luyện tập hơn nửa năm nay. Sách y học ông Nhĩ chuẩn bị cho Đoàn Thanh Hồ, khi còn nhỏ chị ấy đã học một vài cách chữa bệnh đơn giản, ông Nhĩ coi trọng tính cách trầm lặng và năng khiếu về mặt này của chị ấy nên ông ấy quyết định bồi dưỡng Đoàn Thanh Hồ.

Tôi suy nghĩ, với tính cách của ông Nhĩ, ông ấy không thể chỉ vì đưa cho tôi vài thứ này mà tỏ vẻ bí ẩn với tôi được. Nên tôi lập tức mở bốn cuốn sách ra, quả nhiên trong mỗi cuốn đều kẹp một cái thiệp, bên trên viết: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, phải nhớ che giấu thân phận của mình, tôi chuẩn bị mặt nạ cho cậu.
Nhóc con, cậu không còn là thằng hề trước kia nữa, cậu phải là thần chết, từ nay về sau, thần chắn gϊếŧ thần, phật chắn gϊếŧ phật!”

Vốn dĩ sau khi xuống xe, tâm trạng kích động của tôi đã vơi đi không ít, thay vào đó là cảm giác mịt mờ. Nhưng khi nhìn thấy lời nhắn này của ông Nhĩ, tôi thấy mình giống như uống phải chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ý chí chiến đấu lại một lần nữa trào dâng trong tôi.

Tôi cầm tấm thiệp thứ hai lên, chỉ thấy bên trong viết: “Khách sạn Giai Giai là do bạn cũ của tôi mở, tôi đã nói với cậu ấy rồi, cậu vào trong đó ở, tin tức về chỗ ở của cậu sẽ không bị truyền ra bên ngoài.”

Tôi ấm lòng, tôi vốn dĩ đang đau đầu với việc phải làm như thế nào mới có thể che giấu tin tức mình đang ở Nam Kinh. Vì dù sao thì tôi cũng vừa mới đến Nam Kinh, chắc chắn phải nắm được tình hình ở chỗ này rồi mới ra ngoài được. Nếu không rơi vào bẫy của người khác thì nguy. Bây giờ thì hay rồi, có khách sạn này che chắn, tôi không cần lo lắng đến việc thông tin trên chứng minh thư bị lộ nữa.
Khi cầm tấm thiệp thứ ba lên, tôi chỉ nhìn thấy bên trên viết một dãy số, bên dưới dãy số có viết một câu: “Chưa đến lúc bất đắc dĩ thì đừng gọi điện thoại cho người này, nhưng nếu cậu gọi thì bà ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức mình giúp cậu.”

Tôi nhìn dãy số này, tôi hơi nghi ngờ chủ nhân của dãy số này là ai. Có thể thấy, ông Nhĩ trời không sợ đất không sợ này gần như cực kỳ nể nang người phụ nữ này.

Tôi vừa nghĩ vừa mở tấm thiệp thứ tư ra, kết quả trên tấm thϊếp này chỉ viết một câu cực kỳ khó hiểu: “Thật sự hi vọng thời gian có thể quay ngược lại.”

Ý của ông Nhĩ là nhớ chúng tôi? Nhưng tôi luôn cảm thấy đây không giống phong cách của ông ấy, vậy thì, rốt cuộc câu này của ông ấy có nghĩa là gì?

Đoàn Thanh Hồ ở một bên nói: “Ông Nhĩ là người từng trải.”
Tôi gật đầu, điểm này tôi đã biết từ lần đầu tiên gặp ông ấy rồi, chỉ đáng tiếc là chúng tôi không thể biết được câu chuyện của ông ấy.

Tôi chặn chiếc xe lại và nói: “Chúng ta vào trong khách sạn đã rồi tính tiếp.”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, hai người chúng tôi đều đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, lúc này mới gọi một chiếc xe chạy đến khách sạn Giai Giai.

Sau khi chúng tôi đi vào, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây đến đón chúng tôi và hỏi: “Trần Danh? Đoàn Thanh Hồ?”

Tôi và Đoàn Thanh Hồ cảnh giác nhìn anh ta, anh ấy thấy vậy liền cười nói: “Xem ra thật sự là hai người, tôi là cháu của ông Nhĩ, ông ấy bảo tôi đến đón hai người, đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi.”

Tuy người này có vẻ chân thành nhưng tôi vẫn hơi không yên tâm, tôi nhỏ giọng hỏi: “Phải như thế nào thì tôi mới có thể tin lời của anh?”
Anh ấy lấy điện thoại ra, nhấp vào một tin nhắn, khi nhìn thấy đoạn tin nhắn ông Nhĩ gửi cho anh ta tôi mới yên tâm, tôi nói: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào?”

Người đàn ông vừa đưa chúng tôi vào thang máy vừa nói: “Tôi là Chu Dung, Dung trong dung dị, cậu có thể gọi tôi là ‘anh Chu’.”

Tôi gọi một tiếng anh Chu và hỏi về chuyện ở Nam Kinh, hình như anh Chu cũng biết tôi đang thăm dò tin tức, anh ấy cười nói với tôi tất cả tin tức tôi muốn biết. Tôi vừa nghe vừa thấy sợ hãi trong lòng. Bởi vì Nam Kinh trong lời anh ấy không còn là Nam Kinh tôi biết nữa. Nơi này đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là cuộc thay máu tổ chức của thế lực ngầm.

Từ trong lời nói của anh Chu, tôi biết được rằng dưới sự hỗ trợ của Lý Cô Tiếu, Bào Văn đã trở thành nữ vương của thế giới ngầm ở Nam Kinh. Bây giờ cô ta đã nắm được hơn một nửa thế lực dưới tay chú Lôi, có thể nói cô ta là nhân vật hô mưa gọi gió, một tay che trời ở Nam Kinh. Còn Tôn Nam Bắc đã thống lĩnh một nửa thế lực nhỏ của chú Lôi. Kể từ sau khi Bào Văn thăng tiến, việc đầu tiên cô ta làm là bắt tay với nhà họ Dương thôn tính nhà họ Cao, chia chác sản nghiệp của nhà họ Cao, sau đó đó lại bắt tay với nhà họ Dương tạo áp lực với nhà họ Vân, tung tin đồn nếu nhà họ Vân không đuổi Tam gia ra khỏi nhà thì họ sẽ hợp tác đối phó với Tam gia.
Nhà họ Vân vì tự bảo vệ mình mà đuổi Tam gia ra khỏi nhà.

Không chỉ như vậy, họ còn thu hồi quán bar và tài sản của Tam gia, trong đó bao gồm Bản Sắc.

Mặc dù mất đi chỗ dựa là nhà họ Vân nhưng Tam gia cũng không chán nản, mà bắt tay với Tôn Nam Bắc, thành công giành lại một vài địa bàn của mình ở Nam Kinh. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, anh ấy muốn mở rộng thêm là việc không thể. Còn về Diệp Phong, anh ta đổ lỗi cho Tam gia về chuyện Đoàn Thanh Hồ gặp phải, trách anh ấy không ngăn cản Diệp Thanh Hồ đào hôn, mới tạo thành cục diện ngày hôm này, Diệp Phong trở thành kẻ thù của Tam gia, thế lực cực kỳ hưng thịnh, nhưng anh ta không nghiêng về phía thế lực của bên nào cả.

Sau khi nghe xong, tôi thấy rất thổn thức, tôi hỏi: “Còn anh Đậu thì sao?”

Sắc mặt anh Chu phức tạp, tôi lập tức thấy lo lắng, tôi hỏi: “Có phải anh Đậu xảy ra chuyện rồi phải không?”
Anh Chu nói: “Cũng không tính là xảy ra chuyện, nhưng cuộc sống của cậu ta đúng là khó khăn. Vì ai cũng nghĩ là cậu “chết” rồi, tất cả kẻ thù của cậu đều đến gây rắc rối cho cậu ta. Cậu ta bị người ta đánh què một chân, trở thành kẻ tàn phế, lại mất đi người anh em tốt là cậu, làm cậu ta chán nản trong một thời gian rất dài. Đám anh em của cậu ta khi khó khăn thì mỗi người mỗi ngả, bây giờ cậu ta đang làm quét dọn cho một quán bar nhỏ.”

Nghe đến đây, tôi giật mình, tôi đau lòng và tự trách, không ngờ anh Đậu lại bị đánh đến tàn phế vì tôi! Đáng ghét, rốt cuộc là ai làm? Tôi phải làm cho hắn ta tàn phế!

Tôi hỏi anh Chu: “Anh Chu, anh ấy làm việc ở quán bar nào?”

Tôi biết anh Chu đã hiểu về từng người quan tâm tôi như vậy, chắc chắn là đã đặc biệt điều tra kỹ lưỡng rồi, anh ấy không thể không biết anh Đậu đang ở đâu được.
Anh Chu nhìn tôi với vẻ cực kỳ khó xử và hỏi: “Cậu muốn đi cứu cậu ta? Theo tôi được biết, cậu ta bị giám sát 24/24, nếu cậu đi qua đó, rất có thể để lộ thân phận của mình.”

Tôi cau mày sau đó trầm giọng nói: “Tôi biết chừng mực.”

Vốn dĩ tôi còn muốn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ tôi đã biết được điều cần phải biết rồi, tôi không muốn tiếp tục đợi nữa.

Lúc này anh Chu đã đưa tôi đến cửa phòng tôi, thấy tôi vẫn không từ bỏ, anh ấy cau mày nói: “Được thôi, cậu ta ở trong một quán bar nhỏ tên là ‘Bốn Mùa’ không xa chỗ chúng ta, để tôi lái xe đưa cậu qua đó.”

Tôi lắc đầu nói không cần, tôi tự đi qua đó, sau đó tôi để hành lý ở trong phòng và nói với Đoàn Thanh Hồ: “Đi thôi chị ơi.”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, rời khỏi khách sạn với tôi, sau đó hai chúng tôi đến quán bar Bốn Mùa.
Quán bar này thật sự không lớn, nằm trong một con hẻm nhỏ bên cạnh trường Đại học sư phạm Nam Kinh. Tôi và Đoàn Thanh Hồ đi vào, chúng tôi vừa chuẩn bị tìm chỗ ngồi ngồi xuống đã nghe thấy một tràng cười. Tôi nhìn theo hướng phát ra tràng cười đó, một người đàn ông đang bị ép phải quỳ ở đó, một người đàn ông miệng nhọn má hóp đang đánh anh ấy, mỗi khi người kia đánh, những người xung quanh đều hoan hô đếm số.

Mắt tôi đỏ lên, tuy người đàn ông quỳ ở đó tóc vừa dài vừa rối, nhưng vừa nhìn tôi đã nhận ra người bị ép quỳ ở đó không phải ai khác mà là anh Đậu!

Nhìn thấy anh Đậu từng luôn đứng thẳng lưng, nhiệt tình cởi mở lúc này quỳ ở đó với vẻ nhếch nhác thê thảm, để mặc cho người khác ức hϊếp. Một cơn phẫn nộ dâng lên trong lòng tôi, tôi đeo mặt nạ tử thần xông về phía sân khấu giống như một con sói hoang, tất cả những người cản đường tôi đều bị tôi hạ gục. Tiếng mắng chửi vang lên ở xung quanh, khi tôi nhảy lên sân khấu cao một mét, tất cả đều sửng sốt, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.
Người đàn ông miệng nhọn má hóp quay mặt lại, bất mãn hét lên: “Đệch, đâu ra thằng ngu này thế! Cút xuống dưới cho ông!”

Tôi cố ý gằn giọng đi rồi hét lên: “Cút? Tao chưa biết cút bao giờ? Hay là mày dạy tao đi?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement