Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng – Dương Tâm – Truyện full tác giả: Chiều Vợ

Advertisement

Chương 312: Sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay tôi!

Nghe giọng nói đó…

Có vẻ như…

Cô trở nên hứng thú ngay lập tức, và chạm vào tường để di chuyển đến vị trí phát ra âm thanh.

Khi khoảng cách càng lúc càng gần, giọng nói càng ngày càng rõ ràng.

Mẹ kiếp!

Dâng trào như vậy sao?

Chơi trận địa nơi công cộng, cả hai người đều rất tàn nhẫn.

Ngay khi cô định tiến lại gần, một bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, cô trong vô thức phòng bị, nhưng bên kia đã siết chặt nắm đấm của cô ngay khi cô vung tay ra.

Một giây tiếp theo, cô bị kéo vào một cái phòng rộng.

“Suyt, là anh.”

Dương Tâm suýt nữa khóc.

Chính vì anh mà cô cảm thầy nguy hiểm, não cô căng thẳng.

Nếu như để người đàn ông biết được cô đang ở đây để xem bộ phim người đóng, còn không…

“Ừm, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Cô hạ giọng.

Lục Gia Bách nhướng mày và thì thầm bên tai cô “Xem trận chiến trên thực địa của người khác thật thích thú, nếu không phải anh lôi em lại, em định lên trên đó xem đúng không, sao nào, không nhẫn nại được nữa à?” Dương Tâm trợn mắt, nghiến răng nghiền lợi nói: “Hoàn toàn là trùng hợp. Em chỉ vô tình đụng phải bọn họ, ặc, chúng ta vẫn là rút lui thôi.”

Cô thực sự sợ nghe nhiều âm thanh râm ran quá, bọn chó má đó phía sau không thể kiểm soát được bản thân.

Lục Gia Bách dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trầm mặc cười: “Rút cái gì, phương diện này chúng ta đều không thạo, vừa hay chúng ta vừa có thể học hỏi kinh nghiệm, vừa có thể phát huy hết mức.”

…” Mẹ kiếp, đây là những từ ngữ gì vậy?

Dương Tâm dựa vào cánh tay Lục Gia Bách, có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong hơi thở của anh, thậm chí còn nhận thấy dường như anh có phản ứng sinh lý.

Khỉ thật, con dã thú này đừng có thể hiện ra, nếu không càng hưng phần sẽ càng tệ hơn.

Đến lúc đó, không phải là họ quan sát người khác, mà là vô số khách mời đang theo dõi họ trong bữa tiệc.

“Đi, chúng ta đi thôi.”

Có một sự run rẫy trong giọng nói của cô.

Lục Gia Bách mím chặt đôi môi mỏng, sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn, những giọt mồ hôi dày rơi đầy trên trán.

“Được rồi đi thôi.”

Nói xong, anh vòng qua tay cô và đi ra ngoài, rồi nhanh chóng đi vào một trong những phòng chờ.

Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng sầm lại, những nụ hôn ập đến như một cơn bão dữ dội, bao trùm lấy Dương Tâm.

Sau khi vật lộn hai lần mà không có kết quả, cô từ từ gục xuống trong vòng tay của anh và để anh dẫn dắt.

Lục Diệp Bạch có chút không kiên nhẫn, vươn tay bắt đầu kéo cúc quần cúc áo của cô.

Dương Tâm kinh ngạc.

Người đàn ông này vẫn mắt kiểm soát, cho dù cô thuận theo anh, không vùng vẫy hay phản kháng, cô vẫn không thể lấy lại sự tỉnh táo cho anh.

“Lục Gia Bách, đây là quảng trường Thế Kỷ, và tất cả khách mời đang bên ngoài. Nếu chúng ta bị ai phát hiện ra, chúng ta sẽ bị hủy hoại không sao, nhưng những đứa trẻ thì sao?”

Lời nói của cô như một gáo nước lạnh dội xuống, lập tức dập tắt mọi điên cuồng của anh.

“Chết tiệt, ông đây sớm muộn gì cũng sẽ chết trong loại tuyệt vọng dày vò, em thật sự là một con quỷ biết dày vò người khác, anh…”

Anh chưa kịp nói xong, Dương Tâm đã kiễng chân lên hôn anh.

Vào lúc đó, một cái nhìn dữ dội về cái chết lóe lên trong mắt cô.

Nếu thực sự chỉ có số phận ngắn ngủi, và nếu cơ thể của cô có thể xoa dịu những cảm xúc hưng phần của anh, thì cô có thể cố gắng trao nó cho anh.

Mối quan hệ có nông có sâu và họ sẽ sớm chia tay nhau, và một tình yêu hạnh phúc có thể coi là dấu chấm hết cho mối quan hệ này.

Lục Gia Bách dường như nhìn thấu tâm tư của cô, đưa tay ra ôm lấy vai cô, đẩy cô ra.

Đầu ngón tay thô ráp xoa xoa gò má thanh tú của cô, hỏi: “Em có thể ở bên anh mãi mãi được không?”

Dương Tâm khẽ cúi đầu, im lặng.

Cô ấy không thể!

Lục Gia Bách lườm cô một cái, tức giận nói: “Không thể ở bên anh vĩnh viễn vẫn muốn ngủ với anh, không có cửa đâu.”

“…” Dương Tâm bị hắn chọc cười.

Đồ chó này…

Vừa rồi rõ ràng là ai phạm quy trước vậy?

“Thôi, anh Lục, nếu không có việc gì nữa, thì em đi ra ngoài trước.”

Nói xong, cô đi về phía cánh cửa.

“Dương Tâm à.” Lục Gia Bách vươn tay bắt lấy cô, đẩy vào tường, nói: “Anh không dám muốn có em.

Anh sợ em quá xinh đẹp. Một khi nếm thử sẽ nghiện, khi nào e đồng ý ở bên cạnh anh cả đời thì lúc đó anh sẽ để em trở thành người phụ nữ của anh.”

Dương Tâm vốn dĩ đang đấu tranh tư tưởng, nhưng sau khi nghe được lời của anh, đột nhiên mềm lòng.

Đôi khi cô ấy cảm thấy rằng quá lý trí không phải là một điều tốt.

Giống như bây giờ.

Nếu Lục Gia Bách hồ đồ hơn một chút, không cần vì cái gì mà lấy cô, thì liệu có phải không cần day dứt như vậy không?

Nếu cô ấy hồ đồ một chút, không quan tâm đến thân phận của bọn họ, thì liệu có phải cô bớt phiền não đi hay không?

Lục Gia Bách vươn tay ôm cô vào lòng, thở dài nói: “Một người giỏi giang như em, anh không biết bản thân có thể có em được hay không, Dương Tâm, năng lực của anh có hạn, sợ không cho em được một cuộc sống tốt hơn.”

Dương Tâm lắc đầu cười khổ, cô xuất sắc sao?

Không, so với người đàn ông này, cô cảm thấy mình như bùn trong nước.

“Tại sao anh cần phải coi thường bản thân như thế? Ở một góc vô hình trên thế giới, danh tính của anh có thể còn bí ẩn hơn cả em. Xem đi, em không có nơi nào để che giấu trước mặt anh. Danh tính của em đã bị từng người một vạch trần, nhưng anh thì vẫn như núi bát động, có thể thấy được em so với anh còn kém xa.”

Lục Gia Bách cúi đầu nhìn cô, cố gắng hỏi: “Nếu giữa chúng ta không có cái thân phận khó xử kia, thì em có ở bên anh mãi mãi không?”

Dương Tâm mím môi, đưa tay vuốt ve đường nét trên khuôn mặt cứng ngắc của anh, lạnh lùng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh từ bỏ trách nhiệm gia đình vì em, Lục Gia Bách, anh là chim ưng bay tận trên trời cao, không nên bị đánh gấy đôi cánh.”

Một cô gái thông minh như vậy, tại sao cô ấy luôn bối rối vào những thời điểm quan trọng?

Ngày hôm sau.

Biệt thự của gia đình nhà họ Triệu.

Triệu An đi tới phòng khách, liếc nhìn Phó Linh Ngọc đang ngồi trước bàn trang điểm đang trang điểm,nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian đến cục dân vụ lầy giấy đăng ký kết hôn đi.”

Phó Linh Ngọc cong môi cười.

Nếu là ngày trước, nhát định cô ta sẽ rất vui.

Nhưng bây giờ…trong lòng cô ta chỉ có sự mỉa mai.

Để cứu đứa con riêng, người đàn ông này đã rất cố gắng.

Trong khi vẽ lông mày, cô ta chậm rãi nói: “Không vội, anh vẫn chưa đến Kyoto để cầu hôn. Hãy đợi đến khi anh gặp bố mẹ em và lấy giấy chứng nhận kết hôn sau lúc đó nhé. Gia đình em có nhiều quy định, và phải mắt một hoặc hai tháng đề tất cả các thủ tục được giải quyết.”

Trong mắt Triệu An hiện lên một màu đen tối, anh ta có thể đợi được, nhưng Tiểu Tân không thể đợi được.

“Linh Ngọc à, đứa bé đang gặp nguy hiểm, chờ em lấy tủy cứu sống, em có thể hiến tủy trước, sau đó chúng ta mới có thể lo liệu hôn sự. Nếu như em không yên tâm, chúng ta có thể đi lấy giấy kết hôn trước.”

Phó Linh Ngọc vừa định từ chối, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cô ta chợt nở nụ cười:: “Được rồi, hôm nay cũng được, hay là hôm nay chúng ta đi lấy giấy kết hôn.”

Dù sao, anh hai đã nói chuyện xong xuôi với mẹ con nhà họ Lê rồi, cô ta không cần hiến tủy.

Vậy thì cô ta có trì hoãn cũng vô ích.

Tốt hơn hết nên lấy giấy kết hôn và giữ chặt người đàn ông này.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement