Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lệ.
Tống Viện và Lệ Chính Đình vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã vội vàng chạy tới mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy khuôn mặt hối lỗi của Phó Hồng Tín và Trịnh Lâm ở cửa ra vào, còn có Phó Vi Trữ với đôi mắt đỏ hoe đứng ở đằng sau họ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn thấy bộ dạng của ba người bọn họ, Tống Viện nghi ngờ hỏi.
Trịnh Lâm quay người lại trừng mắt nhìn Phó Vi Trữ.
Đôi mắt Phó Vi Trữ đỏ hoe, trên mặt tràn đầy hối hận, giọng nói có chút khàn khàn: "Dì, con là đến xin lỗi."
Nghe vậy, Tống Viện cảm thấy càng khó hiểu hơn, kế tiếp liền dẫn ba người tới ngồi xuống bên ghế sofa, bảo giúp việc rót trà cho họ, sau đó nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con phải đến xin lỗi?”
Phó Vi Trữ cúi đầu không dám nhìn bà: "Sáng hôm qua, lúc dì đưa Tinh Tinh lên xe con, con còn cho rằng Tiểu Tinh Tinh sẽ ngoan ngoãn để con đưa đến trường mẫu giáo nhưng không ngờ, trên đường đi, Tinh Tinh lại làm ầm ĩ đòi xuống xe, thậm chí còn muốn mở cửa xe mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, con đã cố gắng thuyết phục con bé nhiều lần nhưng con bé vẫn không chịu nghe, cuối cùng, con thực sự có chút nóng nảy nên đã dừng xe lại và đánh con bé vài cái."
Sau khi nghe thấy cô ta đã ra tay với Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt của Tống Viện và Lệ Chính Đình lập tức tối sầm lại.
Kế tiếp, Phó Vi Trữ lại bày vẻ khóc lóc giải thích: “Con thực sự không cố ý làm như vậy, ngàn sai vạn sai đều là con sai, lẽ ra con không nên làm vậy với con bé. Tiểu Tinh Tinh đáng yêu như vậy mà con lại nhất thời nóng giận ra tay với con bé, bây giờ nghĩ lại con chỉ hận không thể tự tát mình hai cái. Ước gì lúc đó bản thân con kiên nhẫn hơn một chút nữa là tốt rồi."
Nhìn thấy cô ta hối hận như vậy, vẻ mặt Tống Viện có vẻ dịu đi một chút: “Nếu con đã biết sai rồi thì tới tìm chúng ta cũng vô dụng thôi, con nên đi xin lỗi Tiểu Tinh Tinh. Sau này tuyệt đối đừng tái phạm nữa!"
Trên mặt Phó Vi Trữ hiện lên một vẻ khó xử: "Dì, con cũng nghĩ vậy, nhưng Bạc Thâm đã phát hiện ra chuyện này và Bạc Thâm rất tức giận...…”
“Bạc Thâm tức giận là đúng. Con nên nói chuyện đàng hoàng nó.” Tống Viện khẽ cau mày và cảm thấy Phó Vi Trữ làm như vậy là đã đi quá xa.
Lời vừa dứt, bà lại nhìn thấy vẻ mặt Phó Vi Trữ càng thống khổ hơn trước.
“Nếu Bạc Thâm có thể tha thứ cho con, anh ấy muốn con làm gì cũng được, thế nhưng mà…” Phó Vi Trữ ngập ngừng nói.
Ở bên cạnh, Trịnh Lâm đau lòng mở miệng nói: "Tống Viện, bà không biết đâu Bạc Thâm thực sự rất tức giận. Đêm qua Bạc Thâm giống như phát điên vậy, thậm chí còn động tay động chân với Vi Trữ, bà nhìn xem."
Sau đó, bà ta đưa tay vén mái tóc dài của Phó Vi Trữ ra sau lưng, để lộ ra vết hằn trên cổ cô ta.
Nhìn thấy vết bầm trên cổ cô ta, Tống Viện và Lệ Chính Đình đều giật mình, không ngờ Lệ Bạc Thâm lại đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy!
Tống Viện hoàn hồn lại lập tức quan tâm hỏi: "Vết thương này…....là thế nào? Con có sao không?"
Phó Vi Trữ mím môi lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ cần Bạc Thâm có thể tha thứ cho con, vết thương này không đáng là gì cả."
Nhìn thấy Phó Vi Trữ hối lỗi, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy, phần lớn bất mãn trong lòng Tống Viện đối với cô ta đã bị đánh tan mất phân nửa.
Dù sao thì mấy năm qua bọn họ đã quan sát hết những việc làm của Phó Vi Trữ.
Quả thật Tiểu Tinh Tinh có chút quái gở, tính tình cũng bướng bỉnh, người ngoài chăm sóc cô bé sẽ rất đau đầu.
Cho nên nghĩ đến nguyên nhân Phó Vi Trữ ra tay với Tinh Tinh, Tống Viện cũng cảm thấy có thể hiểu được.
"Cũng do Bạc Thâm quá tức giận. Chú và dì thay mặt nó gửi lời xin lỗi đến con. Con đừng để trong lòng nha." Tống Viện xin lỗi Phó Vi Trữ.
Tuy nhiên Phó Vi Trữ vẫn rơi nước mắt: “Con không sao, chẳng qua là… con có thể không thể ở bên Bạc Thâm được nữa. Ngay cả việc chăm sóc Tiểu Tinh Tinh mà con cũng không làm được, là con đã phụ lòng tín nhiệm của dì dành cho con rồi. Nếu như, nếu như Bạc Thâm vẫn chọn Giang Nguyễn Nguyễn, con đây nhất định sẽ chúc phúc cho hai người họ.”
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |