Dưới Trăng Vắng Bóng Người - Dẫn Dục

Advertisement
"Sau này lúc phát hiện ra mình thích em ấy, tôi gần như là vứt mặt đi mà theo đuổi luôn! Em ấy thù dai kinh khủng! Nhưng mà bây giờ tôi chỉ cảm thấy càng yêu em ấy hơn, em ấy có vô lý giận dỗi thế nào cũng được! Tôi đều sẽ dỗ em ấy!"

Tần Vân cười cười: "Thật ra còn muốn kể cho cậu nhiều chuyện hơn, nhưng mà đã đến khách sạn mất rồi."

Hứa Nhiên tháo dây an toàn, cười nói: "Vậy cậu cũng nên để dành cho mấy ngày tới rồi kể đi."

Tần Vân cười ha hả: "Được, được. Tạm biệt. Ngủ ngon nhé Hứa Nhiên."

"Cậu cũng vậy."

-

Mấy ngày sau đó, Tần Vân đã hẹn được nhà thiết kế nổi tiếng Andy Nguyễn, tất nhiên không thể thiếu Tần Miên đi cùng, bốn người dành một ngày trò chuyện, tham quan các di tích và thắng cảnh nổi tiếng ở Hải Châu.

Hứa Nhiên từ thời đi học đã hâm mộ Andy Nguyễn rồi. Rõ ràng người ta chỉ hơn anh có mấy tuổi, tài năng lại sớm nở rộ hơn người. Những bản thiết kế của Andy, vừa không cầu kỳ, không quá hoa mỹ, nhưng mặc lên người luôn khiến cho người ta có cảm giác rất độc đáo, đơn giản nhưng lại làm nổi bật cá tính riêng. Andy Nguyễn cũng chính là người truyền cho anh cảm hứng theo đuổi ngành thiết kế này.

Ban đầu, Hứa Nhiên muốn học là ngành thiết kế thời trang, không phải thiết kế nội thất.

Nhưng mà sau này anh phát hiện ra, anh không có năng khiếu liên quan tới trang phục, khả năng vẽ của anh khá tốt, nhưng ý tưởng lại không quá nhiều, rất rập khuôn, anh cũng không am hiểu phối đồ, rất dễ bị đào thải trong cái ngành này.

Nhưng theo đuổi thiết kế lâu như vậy, anh cũng không cam lòng từ bỏ. Sau này khi tìm hiểu thiết kế nội thất, anh cảm thấy khá thú vị, rồi dần dần có hứng thú, yêu thích lúc nào không hay. Đây cũng xem như là một cơ duyên hiếm có.

Mong ước của Hứa Nhiên, chính là có một ngày được thiết kế một ngôi nhà độc nhất vô nhị trên thế giới riêng cho anh và Cung Thời An.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, sáng thứ hai Andy theo đúng lịch trình rời khỏi Hải Châu.

Hứa Nhiên cũng tựa như mất đi niềm vui thú, đặt một chuyến bay vào tầm giờ trưa ngay ngày hôm đó.

Khi Tần Vân biết được tin vô cùng bất ngờ: "Sao lại gấp gáp như vậy? Không phải nói mai mới về sao?"

Hứa Nhiên nghĩ đến Cung Thời An mấy ngày nay liên tục hỏi anh ngày nào về, còn nói rất nhớ anh, cười nói: "Có chút việc ấy mà, hơn nữa hôm nay hay ngài mai cũng không có khác biệt lắm mà."

"Tất nhiên là có khác rồi. Miên Miên vốn định tặng quà cho cậu, còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ cậu nói sẽ về ngay lập tức, em ấy biết được sẽ rất buồn!"

"Nhờ cậu gửi lời xin lỗi đến cậu ấy giúp tôi nhé! Tôi quả thật có việc gấp không thể không về."

Dù sao cũng đặt vé mất rồi.

Tần Vân hết cách nhìn anh, có vẻ oán trách, sau đành thở dài, nói: "Được rồi, cậu đúng là đồ vô tâm mà!"

Hứa Nhiên ngượng cười.

"Thế cũng để tôi làm tròn đạo tiếp khách, đưa cậu ra sân bay chứ nhỉ?"

"Được thôi!"

Hai người hào sảng nhìn nhau cười.

Hành lí của Hứa Nhiên vốn cũng không có nhiều, chỉ chiếm một cái vali nhỏ. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tần Vân đưa anh ra sân bay.

Tần Miên là blogger nổi tiếng về làm điệp, sáng nay còn có buổi chụp hình quảng cáo cho nhãn hàng, không thể đến tiễn anh được. Lúc cậu kết thúc công việc xong mới biết Hứa Nhiên đã sớm lên máy bay rời đi, suýt thì làm loạn cả lên, Tần Vân tốn rất nhiều công sức mới dỗ được cậu.

Lúc này vẫn còn khá sớm, Hứa Nhiên đã thuận lợi lên máy bay. Một chuyến bay kéo dài gần năm tiếng thì anh ngủ hết ba tiếng, hai tiếng còn lại tỉnh dậy chuẩn bị xếp đồ xuống máy bay, vừa kịp tỉnh ngủ.

Hứa Nhiên vừa đáp xuống sân bay, mới lên taxi ngồi chưa bao lâu, Tần Vân đã gọi đến, anh lập tức nghe máy.

"Cậu xuống máy bay rồi à?"

"Ừ, vừa mới xuống."

"Tần Miên có món quà muốn tặng quà, khi nào về lại Bắc Kinh tôi sẽ đưa cho cậu nhé."

"Được!"

"Vậy thôi nhé, tôi nói vậy thôi, cậu nghỉ ngơi đi."

"Ừm, giúp tôi xin lỗi Tần Miên nhé."

Hứa Nhiên cúp máy, yên lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nghĩ đến sắp được gặp lại Cung Thời An anh lại không nhịn được mà hơi nhếch khoé môi lên.

Nếu tính cả thời gian Cung Thời An không về nhà thì hai người đã hơn ba tuần không gặp nhau rồi.

Thú thật, anh rất nhớ hắn. Anh thích Cung Thời An như vậy, người vừa nắm chưa ấm tay, vậy mà cứ cãi nhau liên miên. Anh cũng không muốn cứ chiến tranh lạnh với Cung Thời An, cũng ghét cái kiểu cứ hễ tức giận là im lặng rồi đùng đùng bò đi như hắn, điều đó làm anh rất khó chịu, cũng rất buồn. Giống như anh đã làm ra điều gì đó khiến hắn rất khó chấp nhận được vậy. Nhưng anh rõ ràng không làm gì cả, mỗi lần đều là Cung Thời An tự mình hiểu lầm, tự mình tức giận, anh cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào.

Có lẽ lần này trở về, anh nên nghiêm túc nói chuyện lại với Cung Thời An, bày tỏ thẳng thắn anh thật sự không thích hành động đó của hắn. Nếu hắn có thể bỏ đi thì tốt, không thì cũng có thể từ từ cải thiện, đừng mỗi lần giận dỗi là khiến người ta tìm không thấy tăm hơi. Anh thật sự rất lo lắng.

Chẳng mấy chốc mà xe đã đến khu nhà của hai người. Ở đây có quy định taxi không thể vào, vậy nên Hứa Nhiên chỉ có thể xách theo một chiếc vali từ từ đi bộ vào bên trong.

Trời vừa tối, rất mát, đi bộ như thế này còn có thể khiến tâm tình thư thái hơn.

Nhìn từ xa đã có thể căn nhà của bọn họ đã sáng đèn, Hứa Nhiên bước nhanh mấy bước đến trước cửa, nhẹ nhàng vặn cửa đi vào trong nhà.

Bên trong nhà đèn điện rất sáng, trong nhà tắm vang lên tiếng nước xối. Nghĩ đến Cung Thời An bên trong không một miếng vải, nước từ vòi sen xôi lên đỉnh đầu, trượt xuống cần cổ, bờ vai rộng eo.. Hẳn là một cảnh tượng rất đẹp.

Hứa Nhiên nghĩ một lúc, bỗng thấy đầu nóng ran miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc, ánh mắt anh hơi tối lại.

Hình như hai người cũng đã rất lâu chưa làm tình thì phải? À không, phải nói là từ lần đầu tiên thì vẫn chưa có lần thứ hai, hay là nhân cơ hội này..

Dẫu sau Hứa Nhiên cũng là một người đàn ông chân chính, tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, lâu lâu cũng nên làm tình để giải quyết nhu cầu sinh lý. Mặc dù cảm giác bị đâm nhất thời vẫn chưa thể quen được, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây đối phương là Cung Thời An thì anh lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả! Ai nằm trên nằm dưới có quan trọng gì chứ, cứ tiến tới thôi!

Tiếng nước bỗng nhiên ngừng xả, đoán chừng Cung Thời An đã quấn khăn ra ngoài. Hứa Nhiên liếm môi, kéo kéo cà vạt, gấp gáp muốn đi tới mở cửa phòng của hắn ra.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng reng lên, dọa Hứa Nhiên sợ mất hồn, nhưng nghe kĩ lại thì không phải tiếng chuông của anh.

"Ây, Thời An, mày đang đâu đấy?"

Là tiếng loa ngoài rất to.

"Ở nhà." Giọng Cung Thời An từ tốn vang lên, nghe rất quyến rũ.

Hứa Nhiên nhướn mày, anh nhận ra giọng nói kia, là của Mục Hạo Nam, cái người bạn luôn không rủ Cung Thời An đến mấy chỗ không đứng đắn. Đêm hôm thế này, không phải lại muốn rủ hắn đi ăn chơi chứ?

"Mày rảnh không? Đến chơi chút đi, có mấy em mới tới xinh lắm này!"

Quả nhiên mà! Hứa Nhiên nắm chặt tay, nhíu chặt mày, định đẩy cửa bước vào, lời nói của Cung Thời An lập tức làm cho anh dừng lại.

"Để đi khác đi, hôm nay tao không có tâm trạng."

* * *

Ha!

Vậy thì khi khác có tâm trạng thì sẽ tới đúng không? Được lắm Cung Thời An!

"Sao mày lại nhàm chán thế nhỉ?" Bên kia, Mục Hạo Nam than nhẹ một tiếng. Sau đó như nhớ tới chuyện gì, cậu ta chợt hỏi: "Hứa Nhiên vẫn chưa về à?"

Nghe nhắc đến tên mình Hứa Nhiên bỗng hứng thú dỏng tai lắng nghe.

"Chưa, ngày mai anh ấy mới về."

"Anh ta cũng chơi lâu đấy nhỉ?" Không hiểu sao Hứa Nhiên lại nghe ra mấy phần châm biếm trong giọng nói này.

"Ừ."

"Đúng rồi, bữa trước mày hỏi tao chỗ đặt nhẫn, không phải là đặt cho anh ta đấy chứ? Tao còn bảo sao quái lạ, mày phải đi đặt nhẫn cặp, là cho anh ta đúng không?"

Nhẫn? Hứa Nhiên giật mình.

Cung Thời An vậy mà muốn tặng nhẫn cho mình..

Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác vành tai hơi nóng lên. Có gì đó trong lòng không ngừng xao động, tim đập càng lúc càng nhanh. Thật muốn xông vào đè hắn xuống mà hung hăng hôn..

Anh nghe thấy tiếng Cung Thời An từ từ trả lời: "Ừ, cũng phải dỗ dành một chút chứ."

"Mày quan tâm anh ta quá nhỉ?"

Cung Thời An thoáng cười một tiếng, nụ cười trầm thấp quyến rũ này khiến tim Hứa Nhiên đập mạnh một cái, hắn nói: "Phải quan tâm người yêu của mình chứ."

"Eo! Tởm lợm!" Mục Hạo Nam gần như hô lên một tiếng: "Mày không phải thật lòng đấy chứ An?"

"Sao có thể? Chỉ là chơi đùa chút thôi mà."

Lời nói này giống như một tiếng búa vang chấn động, gõ thẳng vào nền trời u tối của Hứa Nhiên. Anh đứng bất động tại chỗ, gần như nín thở, cánh tay sắp đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nắm lại.

"Có phải là trêu đùa hay không cũng không biết được nha.." Mục Hạo Nam giễu cợt cười một tiếng: "À, người yêu nhỏ giận dỗi đi lâu như vậy, mày vì người ta mà thủ tiết, nên mới không muốn đến chỗ tao đúng không?"

Cung Thời An lúc này cầm lấy cái khăn quàng trên cổ, xoa sạch bọt nước còn đọng bên cổ, quay lại rút một điếu thuốc, châm bật lửa. Thật lâu sau, hắn mới khẽ cất lời, như để đáp lại câu hỏi vừa nãy: "Mày cho rằng Hứa Nhiên là cái quái gì mà tao phải thủ tiết? Bọn tao đến người yêu còn không phải.. Chỉ là nói chơi cho anh ấy an tâm mà thôi."

"Giờ mới nghe được lời lọt tai từ mày đấy. Ây, Cung thiếu gia của chúng ta không sợ anh người yêu nghe được buồn sao? Lại phải tốn công đi chuẩn bị quà dỗ dành cho người ta?"

Cung Thời An mím môi, đột nhiên bật cười: "Anh ấy thì làm sao nghe được, đang ở cách đây mấy ngàn ki lô mét cơ." Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi dường như tan biến hết.

"Mày cũng đủ ác, thanh mai trúc mã mà mày cũng 'chơi'! Trâu bò! Nói ra thì cũng cảm động phết đấy, mày biết Tần Vân đúng không? Anh ta hình như có quen biết với hắn, còn giúp mày móc nối quan hệ nữa, xem ra cũng thâm tình lắm."

Vừa nhắc đến chuyện này, Cung Thời An lại cảm thấy tức.

Cũng mới dạo gần đây thôi hắn mới biết người vừa đầu tư một khoản lớn vào công ty mình là bạn của Hứa Nhiên. Dáng vẻ của anh ta lại còn trông rất được. Không biết chừng lần trước anh ấy ăn diện bảo là đi gặp bạn cũng là gặp người đó!

Hứa Nhiên có ý gì chứ? Chính mình năng lực kém đến nỗi phải nhờ anh ấy giúp sao? Lo chuyện bao đồng!

Nếu như không phải hợp đồng đã kí rồi, hắn mới không muốn nhận cái sự giúp đỡ vớ vẩn đó từ Hứa Nhiên! Ai bảo anh chạy đôn chạy đáo đi tìm người đàn ông khác giúp đỡ cho hắn chứ?

"Ai mắc anh ta quản nhiều chuyện như vậy đâu!" Cung Thời An không nhận ra giọng nói của mình đã trở nên có chút cáu kính. Hắn dập điếu thuốc trên tay, ném vào sọt rác, sau đó lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Hứa Nhiên ở bên ngoài vẫn đang nghe không sót một chữ nào, lòng bàn tay anh lúc này đã đổ đầy mồ hôi, các đầu ngón tay thì đang phát run lên.

Bình tĩnh, mày phải bình tĩnh, Hứa Nhiên! Hít sâu, bình tĩnh! Có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi, mày nên tin tưởng Cung Thời An.. Có điều gì chứng minh những lời Mục Hạo Nam kia nói là đúng đâu chứ? Mày nên tin tưởng.. người yêu mày!

Nhưng những lời nói tiếp theo đã trực tiếp đánh vỡ những ảo tưởng của Hứa Nhiên.

"Công ty của mày cũng ổn định rồi, mày định bao giờ thì đá Hứa Nhiên đây? Bây giờ còn chuẩn bị những thứ này.. Trước đây tao không thấy mày như vậy, hình như mày thật lòng rồi."

Bên trong thực im ắng. Mục Hạo Nam bên kia đầu dây chỉ tùy tiện bỡn cợt một câu, thật không ngờ lại nhận được sự im lặng thế này. Sẽ không làm hắn giận rồi đấy chứ?

Nhưng cậu cũng đâu có nói sai a!

Mục Hạo Nam âm thầm nín thở chờ đợi câu trả lời, mà Hứa Nhiên ở bên ngoài đây cũng vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tựa như nửa thế kỷ cũng đang lặng lẽ trôi.

Giây lát sau, tiếng máy sấy đột nhiên dừng lại. Giọng nói của Cung Thời An vang lên rõ ràng, vừa ngoan độc vừa ác liệt: "Mày nghĩ cũng xa quá rồi, sao tao có thể thật lòng với một thằng đàn ông? Chẳng qua là chơi đùa với anh ta thôi, mày cũng đừng coi là thật."

"Nhưng mà người đó là Hứa Nhiên đấy, tao không tin được lời mày! Dù sao anh ta cũng là thanh mai trúc mã của mày, tình cảm ắt hẳn.."

"Thanh mai trúc mã.. cũng không có gì đặc biệt." Cung Thời An nhẹ cười: "À, có hơi dễ dụ một chút. Tao mới chỉ dụ dỗ một chút thôi, anh ta đã muốn bán mạng cho tao luôn rồi, đúng là ngu ngốc."

"Nếu chỉ như vậy tại sao đến bây giờ mày vẫn còn chưa tách ra? Anh ta đã hết giá trị lợi dụng rồi." Mục Hạo Nam nghi ngờ, khẽ nhắc nhở: "Mày nên nhớ, là mày đã nói sẽ lừa anh ta, chơi chán rồi đá. Ván bài này đã đi rồi không thể rút lại được đâu đấy."

"Tao biết, nhưng mà anh ấy vẫn còn giá trị lợi dụng. Mày yên tâm, đợi tao làm xong hết tất cả mọi chuyện rồi, sẽ tự khắc tách ra, sẽ không lún quá sâu đâu."

Mặt Hứa Nhiên trắng bệch lại, lồng ngực phập phồng dữ dội lúc này lại bình tĩnh lạ thường.

Hóa ra là như vậy.

Từ ban đầu anh chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Cung Thời An mà thôi. Còn giá trị lợi dụng thì sẽ đối xử thật tốt, hết rồi thì sẽ đá đi không thương tiếc. Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có anh tự mình lún sâu, trầm mê mãi không chịu tỉnh. Đáng ra anh nên biết rõ ràng từ đầu, anh không nên ôm hy vọng.

Cung Thời An trước giờ chưa từng thích đàn ông, thì anh dựa vào đâu mà cho rằng anh đặc biệt đáng để hắn đặt vào mắt?

Đến tận bây giờ, người lún sâu, là anh, không phải Cung Thời An. Người trầm mê cũng là anh, không phải Cung Thời An. Người giờ phút này đau đớn nhận ra sự thật cũng là anh, không phải Cung Thời An.

Từ đầu đến cuối Cung Thời An vẫn luôn đứng ngoài ánh sáng, nhìn nhận rất rõ những thứ này đều là giả dối. Dù là tình cảm hay sự yêu thương thời gian qua, không có một thứ nào là thật. Cung Thời An vẫn luôn biết, hắn chẳng qua chỉ là một diễn viên trong vở kịch mà hắn đạo diễn. Số phận của hắn ra sao, do hắn quyết định. Số phận của anh ra sao, cũng do hắn quyết định.

Haha, thật nực cười..

Giờ phút này anh vậy mà cảm thấy mình quá nực cười! Một đời của anh, luôn ngẩng cao đầu mà sống, trước giờ chưa vì bất kỳ ai mà nhún nhường. Chỉ riênh có một người, vậy mà người đó lại xem anh như trò hề, tùy ý ăn lộn, giẫm đạp. Ha..

Mục Hạo Nam không muốn nói nhiều lời, nhưng cậu vẫn phải hảo tâm nhắc nhở Cung Thời An, tránh cho hắn sau này lại hối hận: "Mày nghĩ như vậy thì tốt. Nhưng mà An, mày không sợ khi anh ta phát hiện ra sự thật này sẽ phản ứng như thế nào sao? Dù sao tụi mày là thanh mai trúc mã, anh ta cũng thích mày như vậy, mày thực sự chưa từng động lòng sao?"

Cung Thời An nhíu mày, tưởng tượng đến viễn cảnh Mục Hạo Nam vừa nói, mày vô thức nhíu lại.

Một cơn đau nhói không rõ nguồn cơn chợt làm âm ỉ trái tim hắn. Cảm giác này rất khó chịu, nó như muốn chi phối cả con người hắn. Mà Cung Thời An hắn trước nay vẫn ghét nhất là bị ai kiểm soát. Vậy nên mặc dù loại cảm xúc này có bất thường, hắn cũng tự trấn an mình không có gì to tát, sau đó lờ đi nó.

Giống như hắn chỉ cần không để tâm, thì sự khó chịu này sẽ không tồn tại. Giống như việc nếu như hắn có thể đối tốt với Hứa Nhiên cả đời, diễn cùng anh vở kịch yêu đương này cả đời, thì anh cũng sẽ không biết được sự thật này, cũng sẽ không đau lòng như lời Mục Hạo Nam nói.

Cung Thời An hắng giọng, không muốn đề cập quá nhiều những chuyện hắn sẽ làm sau này với Mục Hạo Nam, chỉ vu vơ nói: "Tổn thương thì sao? Thích phải tao là tự anh ấy ngu ngốc. Tao cũng đâu cưỡng ép bắt anh ấy thích tao? Sao có thể là lỗi của tao được?" Cung Thời An càng nói càng hăng, không để ý đến giọng nói của mình đã dần trở nên mất khống chế: "Còn về phần động lòng hay không, mày chơi với tao bao nhiêu năm chả lẽ không biết? Từ đầu tao đã cảm thấy ghê tởm rồi, sao con trai có thể thích con trai được chứ? Mày không cảm thấy như vậy sao?"

Mục Hạo Nam hơi dừng lại, có hơi suy nghĩ, sau đó lại cười: "Đúng vậy, đàn ông sao có thể thích nhau được? Mày nghĩ đúng đó An. Mà tao không ngờ mày còn khốn nạn hơn tao nghĩ luôn đó! Nuôi chó còn có tình cảm, đằng này còn là trúc mã của mày, mày vừa lừa tình anh ta, vừa vét sạch tiền của anh ta, đúng là đủ ác!" Đoạn, cậu ta lại cười phá lên: "Nhưng mà rất tốt, rất thẳng thắn. Anh em, tao chính là thích điểm này của mày!"

"Ai cần mày thích những cái vớ vẩn đó?" Cung Thời An nghiêm túc nói: "Tạm thời cứ như vậy đã, Hứa Nhiên vẫn còn tác dụng. Tao sẽ kêu anh ta lấy ra một khoản tiền nữa, làm thêm dự án ở phía tây.."

Những lời sau đó, Hứa Nhiên không nghe lọt nữa.

Bởi vì anh đã lảo đảo lao ra khỏi nhà. Anh không biết nên đi đâu, về đâu nên cứ như vậy chạy thật lâu, thật lâu.

Bảo vệ thấy anh vừa vào lại đi ra, kỳ quái ngước đầu nhìn, lại không nhận ra trạng thái khác lạ của anh.

Tới đầu đường, Hứa Nhiên rốt cuộc cũng dừng lại, vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh kỳ lạ. Trong bóng đêm, thân mình anh giống như một cây đào mảnh mai, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi mất.

Hứa Nhiên vẫy tay gọi một chiếc taxi ngang qua.

Sự việc sau đó anh không còn nhớ rõ nữa.

Hình như tài xế đã hỏi anh muốn đi đâu, anh bảo.. đâu cũng được, tốt nhất là một nơi có gió, có biển, yên tĩnh một chút. Anh đang cần điều chỉnh lại tâm trạng.

Đến lúc Hứa Nhiên định thần lại, anh đã được chở đến một bến cảng.

Tài xế còn rất tự nhiên nói với anh, ban đầu nghe những yêu cầu của anh, ông vốn muốn chở anh đến bãi biển. Nhưng giờ này trời đã tối, ông cũng phải tan làm rồi, mà bờ biển cách đây rất xa. Nghĩ đến anh đang cần một nơi có gió, có biển, lại yên tĩnh, ông mới chở anh đến bến cảng, giờ này đã đến giờ neo tàu.

Bến cảng buổi đêm không có người, bốn bề yên bình, quả thực là nơi rất thích hợp để điều chỉnh tâm trạng. Tài xế nói rằng khi cần không gian thư thái ông ấy cũng đến đây hút một điếu thuốc rồi trở về, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

"Chàng trai, dù không biết cậu gặp phải chuyện gì, nhưng hay cố gắng lên! Đàn ông nam nhi đại trượng phu, có gì mà còn không vượt qua được? Cậu cứ xuống xe đi dạo một vòng đi, mười phút sau quay lại đây rồi chúng ta về!"

Lần đầu tiên Hứa Nhiên cảm thấy cảm động trước một người xa lạ, cũng lần đầu tiên biết được hóa ra ngoài kia vẫn còn những người rất ấm áp.

Con người ta có thể trao đi yêu thương dù cho có là hai người xa lạ, vậy tại sao.. Cung Thời An lại lừa dối anh?

Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, gật đầu cảm ơn rồi bước xuống xe.

Biển đêm yên tĩnh như vậy, còn không thể nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhưng nội tâm của anh thì vẫn điên cuồng gào thét.

Anh rốt cuộc đã làm sai điều gì? Anh thật sự nghĩ không ra.

Mười mấy năm qua Hứa Nhiên luôn dùng chân thành đối xử với Cung Thời An, chưa từng làm điều gì có lỗi với hắn, cũng luôn tin tưởng con người hắn. Nhưng anh không ngờ được, có một ngày anh sẽ biết được sự thật khiến cho anh đau lòng đến như vậy. Rốt cuộc anh đã làm sai ở đâu? Vì sao Cung Thời An phải ở trước mặt người khác, giẫm nát lòng tự tôn của anh như vậy?

Hay là đúng như hắn nói, từ đầu thích phải hắn chính là sai lầm của anh?.

Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Là anh chấp mê bất ngộ, là anh trong lòng đã rõ ràng nhưng vẫn cố chấp, là anh chìm đắm trong những mộng tưởng hoang đường, đều là anh.. Vì anh yêu một người đàn ông, nên đáng phải trả cái giá như vậy sao?

Hắn không thích anh, từ đầu đến cuối có rất nhiều cơ hội vì sao không nói rõ ràng? Lại hết lần này đến lần khác cùng anh mập mờ không rõ, khiến anh mơ hồ, khiến anh ảo tưởng, khiến anh chìm đắm trong hạnh phúc! Vì sao cứ phải gieo cho anh hy vọng, rồi nhẫn tâm dập tắt nó?

Hứa Nhiên ngồi ở bên bến cảng, nhìn dòng nước phía xa, chỉ muốn lập tức thả mình vào.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu đau đớn hiện ra hình ảnh của Cung Thời An lúc nói những lời tổn thương anh.. Có bao nhiêu phần đắc ý, có bao nhiêu phần ác liệt, lại có bao nhiêu phần khinh miệt, anh đều ghi nhớ toàn bộ.

Cung Thời An từng cứu anh khỏi cái chết, hiện tại lại đẩy anh vào một địa ngục khác. Càng đáng sợ hơn, càng ác mộng hơn, càng khiến anh đau gấp ngàn lần. Thà rằng.. lúc đó hắn cứ bỏ mặc anh đi, cũng đừng đối xử tốt với anh như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không đau đến mức này.

Ở một nơi khác, Cung Thời An vừa sấy xong tóc, nói với Mục Hạo Nam: "Thôi nhé, cúp đây."

"Ây tao còn chưa.."

Cung Thời An vươn tay tắt điện thoại. Hắn cởi khăn tắm, lấy quần áo mặc lên người, xong xuôi định ra ngoài lấy bữa tối.

Phòng khách hắn vừa dọn buổi chiều, chắc chắn không thể có đồ vật gì, nhưng lúc này một cái vali màu xám trắng lẳng lặng nằm trong góc đập vào mắt hắn.

Cung Thời An khựng lại, như nhớ đến cái gì đó, mặt hắn bỗng tái mét lại.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement