Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ

Advertisement
Buổi tối ngày thu ở Nam Thành, trời rét lạnh không có chút gió, trên con đường bị sương mù dày đặc bao phủ bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, sau đó thì lập tức yên tĩnh trở lại.

Chỉ cần một tiếng này Lục Tư Ngữ đã ngay tức khắc phán đoán được âm thanh kia cách anh không xa, anh đứng dậy chạy nhanh qua, cấp tốc xuyên vào giữa mảng sương mù dày đặc.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa. Bước chân Lục Tư Ngữ không ngừng, tiếng thét không tiếp tục nữa, có thể người bị hại đã bị khống chế, anh phải thừa lúc ngắn ngủi này tìm được nạn nhân, nếu không người bị hại mới sẽ gặp bất trắc.

Trên người anh có gắn cameras mini, lúc chạy khiến cho màn hình triệt để rung lắc.

Ngã tư đường, sương mù trắng khiến cho cả thành phố như biến thành một toà mê cung bằng thép, thời gian tốt nhất để cứu người chỉ là một khoảnh khắc lướt qua.

Lục Tư Ngữ lao nhanh qua, tìm kiếm vị trí của người bị hại, sau đó nói với Tống Văn qua kênh liên lạc: "Tôi ở hướng đông, hiện giờ đã lệch khỏi quy đạo nói ban đầu."

"Đã hiểu, tôi qua tìm anh." Tống Văn vừa nói vừa xoay người chạy vào đường tắt. Đây là con đường gần nhất giữa cậu và Lục Tư Ngữ.

"Đường bên đó đang sữa chửa, cẩn thận một chút." Lục Tư Ngữ dặn dò.

"Đã biết." Tống Văn nói, "Chu Hiểu lái xe đi đón Từ Du Du, sau đó cùng đến đây tiếp ứng chúng tôi."

Chu Hiểu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân đi tới ghế lái, khỏi động ô tô.

Hơn mười giây này, Lục Tư Ngữ theo âm thanh kia mà đi tới, thanh âm kia chỉ kêu lên một tiếng rồi biến mất trong chớp mắt, thành phố lại trở về sự yên tĩnh ban đầu, tựa như vừa nãy chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Giữa bóng đêm tối đen không một chút ánh sáng, xung quanh đều là sương mù, nơi này lại không có đèn đường, Lục Tư Ngữ dừng bước chân, mở đèn pin của điện thoại lên, nhưng cũng chỉ có thể chiếu được thêm mấy mét phía trước.

Ven đường vô cùng im lặng, anh vẻn vẹn chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của chính mình.

Tất cả manh mối bỗng chốc biến mất, Lục Tư Ngữ do dự chớp chớp mắt, rồi nhắm hai mắt lại cúi đầu xuống, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Nếu anh là hung thủ cực kì tàn bạo kia...... Muốn tập kích một cô gái, vậy thì anh sẽ lựa chọn xuống tay ở nơi nào? Tội ác sẽ tiếp tục xảy ra ở đâu?

Anh nỗ lực kết nối với hung thủ.

Tất cả giác quan dường như được phóng đại lên nhiều lần giữa đêm khuya lạnh lẽo này.

Tiếp đó Lục Tư Ngữ mở to hai mắt, xoay người nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng đưa ra phán đoán, giết người, bạo lực...... Làm sao vừa đủ an toàn, lại đủ bí ẩn?

Anh dựa vào bản năng mà chuyển tầm nhìn về công trường bên cạnh, đó là một chỗ rất tốt để ra tay.

Nơi này gần đây đang được sửa chữa, trên mặt đất là những hố đất được đào lên, treo đầy những tấm biển cảnh báo, chỉ để lên đó vài tấm ván làm lối đi cho công nhân. Dưới tấm ván gỗ mỏng manh là một cái hố sâu hai mét, anh không quan tâm đến nó, dẫm giày cao gót bước lên, tấm ván gỗ phát ra từng tiếng kẽo kẹt, Lục Tư Ngữ ba bước thành hai đi qua đó.

Quẹo vào khu vực công trường, rốt cục Lục Tư Ngữ cũng nghe được một vài âm thanh giãy dụa cùng tiếng đánh nhau đứt quãng, trái tim đang treo lên cuối cùng cũng hạ xuống, nhanh chóng nói: "Tống đội, tôi tìm được rồi, ở công trường theo đường chéo trước cửa hàng thiết bị liên lạc Thường Châu."

Lục Tư Ngữ xuyên qua một mớ lộn xộn đi đến hiện trường, lúc này cô gái trẻ tuổi đang bị một người đàn ông mặc đen toàn thân mang khẩu trang đè kín miệng. Cô gái kia vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, hai chân vừa đá vừa đạp, đáng tiếc thể lực của hai người thật sự cách quá xa.

Lục Tư Ngữ vọt tới gần đó, phản ứng đầu tiên là muốn tách người đàn ông ra khỏi cô gái, anh đưa tay nhấc váy lên, không để ý đến hình tượng nữa nâng chân lên đá vào người nọ, gót giày cao gót đạp thẳng vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông mang khẩu trang đội mũ vội vàng nghiêng người né tránh, buông tay cô gái ra.

Lục Tư Ngữ đưa tay trái ra chặn nắm đấm của người đàn ông, thuận thế giữ chặt tay hắn ta đè xuống, cùng lúc đó chuyển động eo qua phải, đôi chân dài tách ra, sử dụng đòn cắt chân ném qua vai thường dùng trong Tán Thủ thực chiến, người đàn ông trong nháy mắt ngã xuống đất, làm nổi lên một trận bụi mịt mù.

Người đàn ông kia ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay nhặt lấy một cây gỗ lớn trên đất, một tay vịn rào chắn bên cạnh, tay kia thì vung cây gỗ lên.

Lục Tư Ngữ mới vừa đỡ cô gái đứng dậy đưa ra bảo vệ sau lưng thì đùi phải đã bị dính đòn, đinh trên đầu cây gỗ khiến cho đùi anh bị xước, nhíu mày lui về sau.

Ở phía sau, may mà Tống Văn lúc này đã đuổi đến, cậu theo rào chắn bật người vào, lợi dụng cái lắc mình tránh né của người đàn ông mà đưa tay túm cổ áo phía sau của hắn, người đàn ông lập tức mất đi trọng tâm. Hắn muốn dùng gậy gỗ đánh về phía Tống Văn nhưng trong nháy mắt đã bị Tống Văn đoạt lấy, Tống Văn cầm ngón tay hắn bẻ một cái, phát ra âm thanh gãy xương trong trẻo.

Người đàn ông ý thức được mình không phải là đối thủ của hai người trước mặt, bưng ngón tay đứng dậy muốn chạy, vừa định nhấc chân thì đã bị Tống Văn dùng sức ném xuống đất, tiếp đó còn bị cậu đạp một đạp thật mạnh vào xương sườn. Cánh tay hắn bị Tống Văn ngoặt ra phía sau, có cái gì đó lạnh như băng chọc vào đầu hắn, là một khẩu súng.

Tống Văn dùng họng súng chỉa vào hắn nói: "Cảnh sát!"

Người đàn ông dừng động tác trong chớp mắt, không hề giãy dụa, Tống Văn vươn tay ra sau lưng lấy còng tay bắt hắn lại.

Cả quá trình gọn gàng sạch sẽ, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất hơn một phút đồng hồ.

Lục Tư Ngữ trấn an cô gái vài câu, giúp cô sửa sang tóc cùng quần áo bị xé hỏng, sau đó anh cúi đầu nhìn xuống chân cô gái, không có tất chân. Lục Tư Ngữ nhíu mày, thở dài, quay đầu hướng Tống Văn lắc lắc đầu.

Tống Văn nhìn người đàn ông trước mặt, tuy rằng có mang khẩu trang nhưng nhìn hình dáng cũng không giống với hung thủ mà bọn họ đang truy tìm.

Hung thủ giết người liên hoàn mà bọn họ vẫn luôn truy tìm không phải người đàn ông này. Người này nhiều nhất cũng chỉ là một tên tội phạm bắt chước, thậm chí còn không so được với Lý Quỷ*.

Tống Văn thu súng lại nói: "Chúng ta ra ngoài thôi, ở đây xe không vào được."

Lục Tư Ngữ gật đầu, kéo cô gái ra khỏi công trường rồi đi thêm một đoạn nữa đến chỗ an toàn, Tống Văn theo sát phía sau, người đàn ông bị bắt cũng thành thật đi theo trầm mặc không lên tiếng.

Hiện giờ bọn họ đang đứng dưới đèn đường, bốn phía không còn tối đen u ám nữa.

Bọn họ chạy theo đường nhỏ, xe thì phải chạy trên đường lớn nên lúc này vẫn chưa lái đến. Tống Văn dùng bộ đàm thông báo vị trí cụ thể cho Chu Hiểu, bảo hai người họ từ từ đến, lúc này mới quay đầu hỏi một nam một nữ kia: "Vừa nãy là sao thế?"

"Một mình tôi...... Đi trên đường, bỗng nhiên hắn từ phía sau nhảy ra rồi dùng sức bóp cổ tôi." Trên cái cổ trắng nõn tinh tế của cô gái vẫn còn hồng hồng, trong đôi mắt to toàn là sợ hãi, hoảng hốt miêu tả lại tình huống vừa nãy.

"Hiểu lầm...... Đều, đều là hiểu lầm......" Người đàn ông kia lắp bắp mở miệng, dùng tay đã bị còng kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang gầy mà dài, rõ ràng không giống với bức phác hoạ nghi phạm.

Lần này ngoài ý muốn chính là cô gái lại kinh ngạc hô lên: "Làm sao lại là anh?" Cô còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Người đàn ông tiếp tục: "Anh cảnh sát, các anh nghĩ sai rồi, tôi không phải là người xấu. À thì, chúng tôi quen có quen biết nhau, tôi là đồng nghiệp của cô ấy."

Tống Văn không dám tin hắn, quay đầu lại hỏi cô gái: "Hai người quen biết sao?"

Cô gái do dự một chút rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh ta là nhân viên bán hàng bên cạnh bộ phận của tôi ở trung tâm thương mại lớn...... Hôm nay tôi cùng mười mấy người đồng nghiệp tụ tập liên hoan, sau khi kết thúc tôi gọi xe trở về, lúc đến đường đang sửa chữa thì tài xế đã bỏ tôi xuống giữa chừng. Nhà tôi ở ngay ngã tư tiếp theo, mới vừa xuống xe không lâu đã gặp phải anh ta." Cô mím môi, có phần sợ hãi nhìn về phía người đàn ông, "Hôm nay lúc tụ họp rõ ràng anh ta cũng có mặt."

Nhìn qua là sau khi kết thúc liên hoan, người đàn ông lập tức gọi xe đi theo phía sau. Tống Văn hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục gặng hỏi người đàn ông: "Quen biết là có thể tấn công?"

Người đàn ông sợ hãi nói: "Tôi...... Tôi không có tấn công cô ấy, chỉ là muốn chào hỏi cô ấy thôi, chỉ đùa một chút, hù doạ cô ấy một chút thôi."

Lục Tư Ngữ đâm thủng lời nói dối của hắn: "Hù doạ? Những gì tôi thấy hoàn toàn không phải là như thế."

Vừa nãy người đàn ông này muốn khống chế cô gái, lực tay không hề nhỏ, dáng người cô gái nhỏ nhắn, rõ ràng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa sau khi anh chạy tới người đàn ông này còn dùng gậy gỗ phản kích.

Người đàn ông lúc này mới phát hiện cô gái xinh đẹp trước mắt hoá ra là đàn ông, hắn cố gắng nâng khoé miệng, mượn cảm giác say cười nói: "Cảnh sát mỹ nhân à, tôi...... Tôi nghĩ hôm nay trở về trễ thế này, gần đây lại đang có chuyện sát thủ biến thái nên muốn âm thầm bảo vệ cô ấy, vạn nhất có chuyện gì còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân hay gì gì đó......"

Người đàn ông tiếp tục càn quấy giải thích: "Tôi mang khẩu trang chính là vì sợ cô ấy nhận ra tôi, lỡ như không đụng phải kẻ xấu thì xấu hổ lắm...... Tôi chỉ là đang làm việc tốt không để lại tên."

Tống Văn nhìn cô gái, cô đang vô cùng tủi thân, nước mắt gần như tràn mi, lại kiêng nể là đồng nghiệp nên không dám nói thêm gì. Cô cũng không hề ngờ rằng, nguy hiểm không chỉ đến từ sát thủ liên hoàn xa lạ mà còn có thể đến từ người bên cạnh mình.

Lửa giận trong lòng Tống Văn dâng lên, đến lúc này rồi mà người đàn ông vẫn còn nguỵ biện, cậu hỏi vặn lại: "Anh hùng cứu mỹ nhân mà anh ăn mặc kín mít vậy sao? Anh hùng cứu mỹ nhân mà anh bóp cổ người ta? Anh hùng cứu mỹ nhân mà cảnh sát đến anh còn dám đánh cả cảnh sát? Anh là đang làm chuyện xấu sợ bị nhận ra thì đúng hơn."

Tống Văn nói xong thì dùng sức đạp người nọ một cú, cậu chỉ cảm thấy vừa nãy đánh nhẹ quá rồi, hơi tiếc vì không đánh kẻ cặn bã này thêm vài cái nữa.

Trong lúc hỏi chuyện, Chu Hiểu đã lái xe đến đây. Tống Văn áp giải người đàn ông vào xe nói, "Mặc kệ là thế nào, trước cứ cùng tôi đến Cảnh cục đem mọi chuyện nói cho rõ ràng."

Tống Văn áp giải người đàn ông lên xe, cô gái cũng ngồi lên theo, chuẩn bị về Cảnh cục tiến hành ghi chép khẩu cung.

Lục Tư Ngữ vẫn đứng nơi ngã tư đường chưa lên xe, bỗng nhiên anh mở to mắt quay đầu lại nhìn về phía ven đường.

Bên trong sương mù là một mảng yên tĩnh.

Trên ngã tư đường tối om, thân hình cao gầy của Lục Tư Ngữ lặng lặng đứng thẳng đó, dường như đang chờ đợi gì đó.

"Sao vậy anh?" Tống Văn thấy anh không nhúc nhích thì nghi hoặc, thò người ra khỏi xe hỏi.

Lục Tư Ngữ quay đầu lại nhìn Tống Văn, muốn nói rồi lại thôi, dưới đèn đường đôi mắt đẹp đẽ của anh bị nhuộm thành loại ánh sáng màu da cam, mang theo tia sáng màu cà phê.

"Có phát hiện gì sao?" Tống Văn lại hỏi.

"Không có gì......" Lục Tư Ngữ mím môi lắc đầu, trong nháy mắt vừa nãy anh hình như cảm nhận được thứ gì đó, ngực hẫng đi, nhịp tim tăng tốc, sau lưng rét run, như là trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, như là một con dã thú bên trong rừng rậm đang nhìn chòng chọc vào thợ săn.

Nhưng cảm giác này cũng chỉ là trong nháy mắt, anh quay đầu lại tìm nhưng cái gì cũng không tìm được.

Có lẽ là giác quan của anh có lỗi?

Tên tội phạm tàn ác kia, bây giờ đang ở đâu?

Hắn như một con dã thú hung mãnh, tựa như sẽ há to cái miệng đầy máu ra bất cứ lúc nào.

Cảnh sát tuần tra đang giăng lưới trong thành phố, thế nhưng thành phố này quá lớn, bốn phía thông nhau, sẽ khởi phát bất thình lình, tội ác hoà vào bóng tối, nơi nơi đều có thể giấu kín, đôi khi chỉ cách nhau một trăm mét thôi đã không biết gần đó xảy ra chuyện gì......

"Về Cảnh cục trước đi." Tống Văn xuống xe dỗ dành Lục Tư Ngữ, cậu đưa tay giúp anh quấn chặt cổ áo nói, "Đêm nay cũng coi như không phải không có thu hoạch."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement