Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ

Advertisement
Hơn mười hai giờ đêm, Cục cảnh sát Nam Thành vẫn đèn đuốc sáng rực, ngoại trừ cảnh sát hình sự trực ban thì còn có những cảnh sát vừa đi tuần tra về.

Trong Cảnh cục mặt ai nấy đều nghiêm túc, cảnh tượng vội vàng bận rộn. Trước khi bắt được sát thủ liên hoàn tàn bạo thì không ai dám thả lỏng.

Điền Minh nghe đội một trở về, trong lòng anh ta vẫn đang lo lắng vụ án, nghe nói Tống Văn bắt được người liền vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình.

Tống Văn đơn giản đưa vụ án cho anh ta cùng Phó Lâm Giang thẩm vấn, chính mình thì đi đến bàn làm việc cầm mấy thứ này nọ rồi kéo Lục Tư Ngữ vào phòng lưu trữ.

Lục Tư Ngữ sững sờ không biết Tống Văn muốn làm gì.

Tống Văn nói: "Không phải lúc nãy anh bị thương sao? Để tôi nhìn chút nào."

Lục Tư Ngữ lúc này mới nhớ đến thời điểm đánh nhau với người đàn ông kia mình đã bị đinh sắt trên cây gỗ làm bị thương, miệng vết thương nằm ở đùi phải, phía trên đầu gối một chút. Lục Tư Ngữ cúi đầu nói: "Chỉ là cắt qua da thôi, đã qua nửa ngày rồi, không còn đau nữa đâu."

Tống Văn trả lời: "Để tôi nhìn xem."

Lục Tư Ngữ đành phải vén váy lên, vết thương là một vết xước tổng cộng dài năm centimet, chỗ sâu nhất đại khái khoảng nửa centimet, chảy một ít máu, tất chân cũng bị cắt qua.

Tống Văn cầm cồn iot nói: "Anh cởi tất ra trước đi." Sau đó cậu nhìn nhìn rồi nói: "Ngồi trên bàn đi, tiện bôi thuốc cho anh."

Lục Tư Ngữ nghe theo ngồi lên cái bàn trong phòng lưu trữ, cởi tất chân ra, cởi đến vết thương mới phát hiện tất chân đã dính chặt vào miệng vết thương, anh nhẹ nhíu mày, cúi đầu "shh..." một tiếng. Vừa nãy anh hành động nên không biết đau, lúc này cởi đến chỗ dính vào vết thương mới thấy đau ghê.

"Để tôi." Tống Văn nói xong thì giúp anh bôi một ít cồn iot vào vết thương, sau đó cẩn thận một bên thổi, một bên giúp anh từ từ cởi chiếc tất chân màu đen ra.

Rốt cục cũng qua khỏi miệng vết thương, tay Lục Tư Ngữ vịn bàn, vừa định nói để anh cởi tiếp thì Tống Văn đã cởi giày anh ra, thuận thế cởi tất chân xuống dưới.

Cái váy vướng víu bị vén lên đến thắt lưng, Lục Tư Ngữ chợt phát hiện từ chân đến thắt lưng mình cứ như vậy mà trần trụi hiện ra. Anh nhất thời thẹn thùng, mấy ngón chân trắng nõn cong lên trong vô thức, anh đành đưa tay lấy cái áo bên cạnh choàng lên đùi.

Tống Văn nghĩ anh lạnh, cúi đầu nói: "Lập tức xong đây, buổi tối có thể có mưa, tôi thoa thuốc cho anh trước, rồi sẽ dán miếng dán chống nước nhé."

Vết máu trên đùi được lau sạch, miệng vết thương cũng được thoa thuốc, trong phòng lưu trữ nhất thời yên tĩnh. Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn Tống Văn, từ góc độ này nhìn qua thì mắt cậu đang rũ xuống, lông mi khẽ run, môi mím chặt, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.

Hai người dựa vào rất gần, thậm chí Lục Tư Ngữ còn cảm nhận được hơi thở của Tống Văn, khiến cho chân anh có hơi ngứa ngáy.

Tim Lục Tư Ngữ nhất thời rung động, lần trước Tống Văn lau vết thương cho anh hình như là hồi vụ án chocolate kia, tính toán thì cũng đã qua khá lâu......

Tống Văn dán kín vết thương cho Lục Tư Ngữ rồi nói: "Trước cứ như vậy đi, vết thương này tốt nhất là phải đến bệnh viện xem thử, tốt nhất là đừng để lại sẹo......" Sau đó cậu nhẹ nhàng thở ra, thu dọn đồ đạc này nọ, ngẩng đầu lên mới phát hiện trên người Lục Tư Ngữ thật sự mặc quá ít, mà đôi chân trước mặt này vừa dài vừa thon lại vừa thẳng, hiện tại nhớ lại thì vừa nãy lúc cậu băng bó vết thương, nhiệt độ cơ thể của Lục Tư Ngữ hình như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay......

Còn tệ hơn chính là Lục Tư Ngữ đang mặc một thân trang phục nữ, tóc giả vẫn chưa lấy xuống, mái tóc dài của anh mang theo một loại hấp dẫn mà ngày xưa không hề có.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tống Văn bỗng cảm thấy ngọn đèn trong phòng quá chói mắt rồi, trên mặt như bị thiêu đốt, cậu không dám nhìn thẳng Lục Tư Ngữ, vội vàng dời tầm mắt đi: "Anh thay quần áo đi, phỏng chừng bên kia cũng thẩm vấn gần xong rồi, tôi đi nhìn thử xem."

Năm phút sau, cuối cùng Lục Tư Ngữ cũng thay trở về trang phục nam ngày thường rồi đi đến phòng thẩm vấn.

Điền Minh cùng Phó Lâm Giang đang nói tình hình với Tống Văn.

Điền Minh nói: "Đã nhận tội, không phải là hung thủ kia, nhiều nhất chỉ được xem là kẻ bắt chước phạm tội thôi, nghi phạm cùng nạn nhân quen biết nhau, hắn nói gì mà muốn bảo vệ cô gái thật ra đều không phải. Trong túi của hắn có một sợi dây thừng, vừa nãy muốn ném đi, kết quả là bị chúng ta phát hiện. Hắn nhìn thấy trên bản tin nói gần đây có người giết hại các cô gái, là siết cổ nên đã động tâm."

Phó Lâm Giang gật đầu bổ sung: "Người đàn ông này thích cô gái đã lâu, cô gái đã từ chối hắn hai lần. Hôm nay tụ họp bọn họ có uống rượu, đầu nóng lên liền làm ra hành động. Nếu không đụng các cậu thì đoán chừng cô gái kia rất nguy hiểm." Anh thở dài, "Tuy rằng không bắt được chính chủ, nhưng có thể cứu một người thì cứ cứu đi."

Điền Minh cau mày: "Tuyên truyền của chúng ta đã đăng lâu vậy rồi, vì sao vẫn có người buổi tối ra ngoài một mình vậy chứ."

Tống Văn nói: "Hiện tại rất nhiều nơi đều là 996*, càng đừng nói tới phải làm việc ca đêm, vì tình huống đột ngột này mà anh muốn cấm tất cả phụ nữ trong độ tuổi này đi lại ban đêm sao? Đó là không có khả năng, cũng không hợp với hiện thực."

Điền Minh nhún vui: "Haizzz, dù sao những thứ chúng ta có thể làm đều đã làm."

Tống Văn cúi đầu, chuyển đề tài về kẻ bắt chước phạm tội: "Nếu có dây thừng vậy là có động cơ giết người, hắn ra tay với chúng tôi vậy tính là tập kích cảnh sát, cố gắng phán quyết anh ta nặng một chút. Ít nhất có thể để công ty kia sa thải hắn, nói cô gái tốt nhất hãy đổi nơi làm việc, cách xa hắn ra."

Nói đoạn Tống Văn nhìn thời gian, đúng một giờ, cậu quay đầu nói với mọi người: "Tan tầm đi, Lục Tư Ngữ vừa nãy bị đinh làm bị thương, tôi dẫn anh ấy đi tiêm ngừa uốn ván đã, chúng ta ngày mai tiếp tục."

Điền Minh nói: "À đúng rồi, lúc chiều Cố cục có nói, ông ấy đồng cảm vì gần đây chúng ta phải tăng ca nên ngoại trừ những người trực ban thì người đi tuần tra ban đêm nếu đến trước mười giờ sáng thì sẽ không bị chấm công muộn."

Tống Văn nói: "Lần này ông ấy vậy mà khó có khi khai ân."

Mấy người đang thu dọn đồ đạc thì bên ngoài có một người gấp gáp đi vào, người nọ một thân âu phục, dáng người thẳng tắp, nhìn qua chưa biết có phải là chuyên gia hay không nhưng cũng đã có đủ tư thế của chuyên gia.

Người đi vào chính là Trang Dịch đã vài ngày không thấy mặt, Tống Văn từng nghĩ rằng người này đến đây lấy được một vòng lưu lượng, cọ nhiệt độ rồi chuẩn bị trốn mất, không ngờ anh ta vậy mà bỗng nhiên xuất hiện ở Cảnh cục lúc nửa đêm.

Điền Minh chào hỏi: "Yooo, giáo sư Trang, trễ vầy anh đến có chuyện gì thế?"

Trang Dịch nới lỏng cà vạt, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là vội vã chạy đến: "Hôm nay tôi vừa thu xong một chương trình tiện đường nên ghé Cảnh cục nhìn thử, thăm hỏi cảnh sát tăng ca ấy mà, các cậu hôm nay có thu hoạch được gì không?"

Hiện tại Cố cục không ở đây, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Tống Văn nói: "Chỉ bắt được một tên bắt chước."

Trang Dịch nhẹ nhàng thở ra, ngồi lên cái bàn bên cạnh tiêu hoá tin tức: "Vậy là tốt rồi, không biết vì sao mà mí mắt của tôi cứ giật mãi."

Điền Minh nghe thì ngạc nhiên, trêu ghẹo nói: "Anh là chuyên gia tâm lý học mà cũng tin cái này sao? Mắt trái là tiền tài mắt phải là tai hoạ. Anh bị giật mắt nào thế?"

Trang Dịch nhìn Điền Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cả hai." Sau đó anh ta đứng dậy nói: "Cậu nói ở đây không có chuyện gì, vậy......"

Đang nói đến đây thì điện thoại kiểu cũ của Điền Minh trên bàn bỗng reo lên, reng reng từng tiếng, giữ nơi đêm khuya này thì có phần đột ngột.

Mọi người quay đầu nhìn điện thoại, Điền Minh lại nhìn sang Trang Dịch, trong lòng phun tào nói miệng quạ đen, anh ta do dự có nên nhận cuộc gọi này hay không, nghiêng đầu nhìn mọi người: "Đã hơn nửa đêm, một giờ sáng rồi, bất chợt xảy ra chuyện gì thì sẽ gọi 110 chứ cũng không phải gọi đến chúng ta báo manh mối, sẽ không phải...... Là trò đùa dai đúng không?"

Phó Lâm Giang nhíu mày nói: "Đùa dai chắc cũng không gọi số này chứ?"

Điền Minh nói: "Ai nói, lúc trước tôi đã nhận được tận mấy cuộc, còn có quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ nữa kìa. Hơn phân nữa là người kỳ quái vào ban đêm."

Đang nói thì điện thoại lại kêu thêm vài tiếng, Tống Văn đứng bên cạnh nói: "Nhận đi, chờ gì thế, nói không chừng sẽ có manh mối liên quan đấy."

Điền Minh lúc này mới miễn cưỡng cầm điện thoại lên nhấn nghe, ấn mở loa ngoài: "Alo, đây là đường dây nóng của Cục cảnh sát Nam Thành."

Trương Tử Tề không dám sơ suất, mở ra hệ thống ghi âm cuộc gọi.

Cả phòng là một mảng yên lặng, mọi người đều đang chờ phản ứng của đầu dây bên kia.

Không ai nói chuyện.

Điền Minh lại hỏi một tiếng: "Ai đó?!"

Đối diện vẫn không có ai lên tiếng.

Điền Minh mất đi kiên nhẫn: "Đang đùa đúng không? Là đùa thì tôi cúp máy?"

Phó Lâm Giang cúi đầu nhìn thiết bị giám sát đang ghi âm cuộc gọi, kí hiệu âm thanh phía đối diện là một đường thẳng tắp, chỉ có một chút ít dao động nhỏ, là một ít tạp âm, chứng tỏ điện thoại quả thật đang trong cuộc trò chuyện.

Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn

Trang Dịch chợt nhíu mày: "Xuỵt." một tiếng, làm động tác ý bảo Điền Minh đừng ngắt điện thoại, anh ta cầm bút trên bàn vội vã viết lên giấy: Có lẽ là người đồng loã bị cưỡng ép kia.

Tiếp đó anh ta tự hỏi rồi lại viết: Để tôi.

Điền Minh nhường điện thoại lại.

Trang Dịch bước tới trước điện thoại: "Alo, xin chào, tôi là Trang Dịch." Sau đó anh ta thử hỏi, "Là anh sao?"

Đối diện vẫn yên lặng nhưng mọi người đều cảm nhận được sự khác biệt của cuộc gọi này. Ngay lúc này bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng sấm, cả mặt đất đều như chấn động, ai nấy trong phòng đều bị tiếng sấm này làm cho giật mình, ngay cả ngọn đèn trên đầu cũng nhấp nháy theo.

Sau tiếng sấm, Lục Tư Ngữ tập trung nhìn chằm chằm vào phần mềm ghi âm, bên trên thiết bị không còn trống rỗng nữa mà đã có một ít dao động nhỏ, như là tiếng hít thở truyền đến......

Tống Văn làm một động tác tay bảo Trương Tử Tề nhanh chóng lấy số điện thoại, tra chủ máy cùng vị trí cuộc gọi đến của người nọ.

"Tôi hiểu anh, tôi biết trong lòng anh đang vô cùng áy náy, chính cảm giác này đã thúc giục anh gọi cuộc điện thoại này, mọi chuyện vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu hiện tại anh hợp tác với cảnh sát là có thể ngăn cản......" Trang Dịch tiếp tục nói.

"Mày sai rồi......" Đối phương rốt cục cũng lên tiếng, âm thanh hắn vô cùng khàn, Trang Dịch trước điện thoại chợt biến sắc.

Đường cong dao động kia bất thình lình dao động mãnh liệt, cuối cùng thông qua loa ngoài mọi người nghe được một âm thanh, là tiếng thở nặng nề, giữa đêm khuya, âm thanh này như là tiếng thở của một con dã thú đang ngủ đông khiến cho mọi người đều rùng mình. Tiếp đó là âm thanh vù vù truyền đến, âm thanh kia vang lên liên tục trong vài giây rồi điện thoại bị cắt đứt, âm báo điện thoại bận vang lên.

Lục Tư Ngữ ở một bên đang cúi đầu cắn móng tay đột nhiên ngẩng đầu lên: "Vừa nãy hắn đang cười!"

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement