Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ

Advertisement
Nghe anh ta nói xong, trong phòng riêng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng ù ù của máy điều hoà.

Tống Văn ngẩng đầu nhìn Tiền Giang: "Cho nên, anh thừa nhận những chuyện các anh chị đã làm trong videos?"

Tiền Giang nhún vai: "Nếu các anh đã thấy rồi thì tôi cũng không còn gì để giấu diếm."

Tống Văn tiếp tục hỏi tới: "Vậy cô Trương cũng là do các anh chị hại chết?"

Tiền Giang lắc đầu: "Tôi biết có người hận bà ta, hận không thể giết chết được bà ta, nhưng người đó không phải tôi, tôi cũng không tham gia vào chuyện này." Sau đó anh ta nghiêng đầu, "Các anh xem videos xong cảm thấy thế nào? Cho rằng nhóm học sinh chúng tôi đều là kẻ điên? Đạo đức của chúng tôi dần bại hoại?"

Ba người đối diện trầm mặc không nói, chỉ là Tiền Giang vẫn đọc được đáp án trong mắt bọn họ, anh ta tiếp tục nói: "Mọi việc đều có nhân quả. Hôm nay chúng tôi đối đãi với bà ta thế nào, thì hãy hỏi xem trước đây bà ta đã đối xử thế nào với chúng tôi."

Tống Văn nói: "Nếu anh cho rằng chúng tôi chỉ nhìn được những thứ bề ngoài, vậy anh nói đi. Mười năm trước rốt cục đã phát sinh những chuyện gì?"

Lúc này Trình Mặc không cắt ngang.

Lục Tư Ngữ ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép, căn phòng trong phút chốc chỉ còn lại âm thanh của Tiền Giang.

Hai mắt Tiền Giang nhìn ra xa, lâm vào quá khứ: "Chúng tôi sau khi tốt nghiệp tiểu học thì cùng nhau vào cấp hai, trường cấp hai số 1 Nam Thành, các anh hẳn đã từng nghe qua rồi đúng không, ngôi trường có đến 80% học sinh vào được trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, đặc biệt là trường cấp ba trực thuộc, điểm thi đại học luôn đứng đầu Nam Thành. Vô số cha mẹ ai cũng muốn nhét đứa nhỏ của mình vào, giống như vào được trường là coi như có được tấm vé vào trường đại học trọng điểm vậy. Hồi đó tôi thiếu hai điểm, nên ba tôi đã cho trường ít tiền, lúc đó những học sinh này được gọi là học sinh chọn trường."

"Tóm lại chúng tôi tự cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử, lúc đến trường thì gặp được cô giáo Trương Đông Mai này, bà ta trở thành chủ nhiệm lớp đồng thời cũng là giáo viên dạy toán của chúng tôi." Nói đoạn Tiền Giang thở dài, "Chúng tôi khi đó cũng không hề nghĩ đến sẽ gặp phải một giáo viên như vậy......"

Tiền Giang nhớ lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Trương Đông Mai của bản thân, lúc đó Trương Đông Mai không béo như hiện tại, cũng không già như hiện giờ, chỉ vừa mới ba mươi mà đã nghiêm túc nói năng thận trọng.

Trong trí nhớ của anh ta, vóc dáng của Trương Đông Mai rất cao, có hơi to con, lúc di chuyển trong lớp học nhìn tựa như một toà tháp biết đi vậy. Bà rất chú ý dáng vẻ của mình, luôn đứng thẳng người, giọng bà rất lớn, âm cuối còn mang theo cả sự sắc nhọn chói tai, vị giáo viên này hình như sẽ không cười, gương mặt mỗi ngày đều căng chặt. Thế nhưng có một ngày lúc nhìn thấy Trương Đông Mai nói chuyện với hiệu trưởng, anh ta mới biết được, không phải bà ta không cười, mà là đám học sinh bọn họ chẳng đáng để bà ta nở nụ cười.

Hôm nay gặp lại Trương Đông Mai, anh ta phát hiện, người phụ nữ kia hình như không cao to như trong trí nhớ của anh ta, cũng không còn hung ác như ngày xưa, bà ta cũng sẽ khóc, cũng sẽ cầu xin.

Có thể bởi vì hồi đó còn quá nhỏ nên trí nhớ có sai sót, cũng có thể bởi vì bọn họ đã trưởng thành nên vật tham chiếu ngày xưa đã hoàn toàn khác biệt.

Tiền Giang tiếp tục nói: "Các anh căn bản không hề biết ba năm cấp hai kia, chúng tôi đã phải trải qua như thế nào. Khi đó chúng tôi còn hay nói đùa rằng chúng tôi đến đó không phải để học mà là vào ở trong trại tập trung."

"Bề ngoài, cô Trương là một giáo vô cùng tốt, thành tích lớp do bà ta dẫn dắt luôn đứng đầu, bà ta từng lấy được các loại giải thưởng, thế nhưng trên thực tế, người phụ nữ này lại là một kẻ biến thái, cả lớp chúng tôi đều đang chịu sự thống trị của bà ta. Mỗi người chúng tôi tựa như con rối trong tay bà ta vậy, có thể tàn phá, ngược đãi theo ý muốn của mình. Hành vi này không phải là nhất thời, mà là trong một khoảng thời gian dài."

"Tôi nên nói từ đâu đây nhỉ?" Nói đến đây, Tiền Giang dừng lại một chút, sắp xếp lại suy nghĩ.

"Nói về thường ngày của chúng tôi trước nhé, thời điểm đến trường buổi sáng mỗi ngày, nếu là học sinh đến cuối cùng thì sẽ không được vào lớp mà chỉ có thể đứng ngoài hành lang nghe giảng, vì vậy mà lớp chúng tôi mỗi ngày đều đến trường từ rất sớm, sớm đến biến thái. Mà bài tập ngày nào cũng rất nặng nề, trong đó nặng nhất chính là bài tập môn toán, trước mười hai giờ đêm là không có khả năng được lên giường ngủ."

Tiền Giang vẫn nhớ rõ cảm giác đi học lúc sáu giờ sáng vào mùa đông rét buốt, may mà trong nhà anh ta có xe cùng tài xế đưa đến trường, nhưng những bạn học khác hoặc là phải đạp xe hoặc sẽ đi bộ. Thời điểm đến trường sắc trời vẫn còn tối, chỉ vừa bắt đầu tờ mờ sáng, cái lạnh trong phòng học như muốn đông cứng khiến ai cũng rét run. Trường học lúc đó vẫn chưa có điều hoà vào mùa đông.

"Chỉ cần đến tiết của bà ta thì bà ta vừa vào cửa sẽ bảo cả lớp đứng dậy, ai trả lời đúng câu hỏi thì mới được ngồi xuống, thế nhưng môn toán thì có biết bao nhiêu vấn đề chứ? Hầu hết mọi người đều phải đứng nghiêm chỉnh trong suốt tiết học. Bà ta thích dạy quá giờ, không bao giờ cho chúng tôi đi WC, đến lúc tự học thì bà ta sẽ ló đầu qua cửa sổ phía sau phòng học, dùng cặp mắt kia để nhìn cả lớp, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của bà ta lúc đó."

Trong trí nhớ của Tiền Giang, đó là một ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm, tựa như của loài động vật máu lạnh như của thằn lằn hoặc của rắn. Dường như trong cặp mắt kia luôn mang theo sự sắc nhọn, khiến cho người khác khó mà hít thở, có thể dùng ánh mắt đâm người bị thương. Mỗi lần anh ta quay đầu lại vô tình giao nhau với tầm mắt kia thì phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Nãy giờ Tống Văn vẫn yên lặng nghe, đến đây thì nhịn không được ngẩng đầu nói: "Cái này cũng chỉ là cô Trương tương đối nghiêm khắc thôi. Hơn nữa đa số giáo viên đều sẽ làm thế, cũng không phải chỉ có lớp các anh là trường hợp đặc biệt. Bà ấy yêu cầu các anh đến sớm nghĩa là chính bà ấy cũng phải đến sớm, bà ấy cho các anh bài tập thì cũng phải tự mình chấm điểm sửa bài, cũng là vì để nâng cao thành tích của lớp."

Cậu cũng từng học cấp hai, cũng từng có vài chủ nhiệm lớp làm ra hành động như thế, đối mặt với đứa nhỏ không nghe lời thì ép buộc đôi khi còn có tác dụng hơn dịu dàng khuyên nhủ.

Có câu nghiêm sư xuất cao đồ, chiến đấu với đề bài, bài tập làm mãi không xong, phương pháp này tuy rằng không được ủng hộ nhưng lại rất hữu dụng.

"Không, không giống như vậy." Tiền Giang lắc đầu tiếp tục nói, "Không chỉ có mặt bề ngoài này, bà ta còn dùng cách phạt về thể xác, nữ sinh thì bị túm tóc tát vào mặt, bà ta còn dùng giày cao gót đạp người, thước dạy học trong lớp bị bà ta đánh đến gãy hết cây này đến cây khác. Có một lần, bạn học nam bên cạnh tôi bởi vì làm sai một đề mà bị bà ta tát cho một cái, đến nỗi mà trượt từ đầu bên này đến tận bên kia của ghế ngồi, có đôi khi vừa mới ăn cơm trưa xong đã bắt chúng tôi chạy hai nghìn mét."

Sau khi Tiền Giang gặp Trương Đông Mai mới lần đầu tiên biết cảm giác bị tát là như thế nào, chát một tiếng, đầu bị đánh lệch về một bên, mặt đau rát nóng bừng, tai ù cả nửa ngày, trên mặt sẽ để lại vết ngón tay dần dần sưng lên. Nhưng khó có thể chấp nhận nhất chính là về mặt tâm lý, thật khiến cho người khác xấu hổ không thôi, mà đây chính là mức xử phạt cơ bản nhất của Trương Đông Mai lúc ấy. ngôn tình hài

Bọn họ nhìn đến tay của Trương Đông Mai, bàn tay đầy thịt, rất bằng phẳng, vài dấu vân tay như bị đứt ngang. Có bạn học nói đây là tay đứt đoạn, người có dấu vân tay này thì cả đời đều cơ cực, bàn tay này am hiểu nhất chính là đánh người.

Tiền Giang còn nhớ rõ, có một lần Trương Đông Mai ở trong lớp đánh một cô bạn hiền lành, đánh rất tàn nhẫn, cô bạn kia ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo hận ý nhìn bà ta: "Mẹ em nói, nếu cô đánh em thêm lần nữa thì sẽ báo cáo cô lên Cục giáo dục."

Trương Đông Mai tàn nhẫn đạp cô bé một đạp: "Vậy báo đi."

Bà ta không hề sợ hãi, bởi vì bà ta biết cha mẹ nữ sinh kia đã ly hôn, hơn nữa hai người đều là người lao động phổ thông, căn bản là không có quan hệ hay con đường để báo cả.

Quả nhiên, sự việc cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Nghe đến đây, Tống Văn lại trầm mặc, nhưng mà trước đây cậu cũng từng gặp qua giáo viên dùng hình phạt thể xác, đặc biệt là mười năm trước, khi mà những quy định còn không nghiêm ngặt như hiện tại, hơn nữa thời đó cameras theo dõi vẫn chưa thông dụng, rất nhiều người chưa có điện thoại.

Tiền Giang tiếp tục cười, nụ cười của anh ta đầy chua chát: "Những thứ này chẳng qua cũng chỉ là điều nhỏ thôi, chịu đựng mãi thì dày vò nhất chính là đấu tranh tâm lý. Chỉ cần ở trong lớp học thì bà ta chính là nữ hoàng của phòng học, bà ta có thể tuỳ ý định ra quy tắc, cũng như thay đổi chúng. Mỗi người chúng tôi đều phải làm theo ý của bà ta, có đôi khi giống như một con chó phe phẩy đuôi nhìn bà ta đòi ăn vậy."

"Bà ta mắng chửi người, sỉ nhục học sinh, nói ra những lời khó nghe, cậu khó mà có thể tưởng tượng những thứ thốt ra từ miệng của một người tốt nghiệp đại học, một gương giáo viên mẫu mực trong miệng người khác."

"Bà ta sẽ châm ngòi ly gián trong lớp chung tôi, còn sắp xếp cả mật thám, bà ta cổ vũ học sinh tố giác, ai tố giác thì sẽ nhận được đãi ngộ tốt của bà ta."

"Bà ta không chỉ tự mình đánh người mà còn dạy chúng tôi đánh người, bà ta nói cho chúng tôi biết làm thế nào để đánh người đau nhất nhưng không để lại dấu vết, lúc tát người khác thì ngón tay phải khép lại, vậy thì đối phương sẽ ù tai, đau đầu. Thời điểm véo người thì phải kéo thịt ra rồi hãy véo, vậy thì mới đau hơn."

"Những cuốn sách dày như sách lịch sử chính trị thì phải cuộn lại để đánh vào gáy người khác, cho dù là nữ sinh yếu đuối như Đàm San cũng có thể khiến cho nam sinh khóc lên. Còn nữa, anh nghĩ Đàm San là cục cưng ngoan ngoãn, là học trò cưng thì có thể may mắn thoát nạn sao? Bà ta có quy định tội liên quan, nếu ai không hoàn thành bài tập thì tổ trưởng phụ trách cũng phải chép phạt cùng, lớp trưởng cũng bị phạt cùng, cho nên Đàm San là người bị phạt nhiều nhất, sách toán cứ một lần lại một lần sao chép, mỗi ngày đều không thể đi ngủ sớm."

"Còn có, nếu bà ta dán mắt vào ai thì sẽ khiến cho cả lớp cô lập người đó, đánh người đó. Khi đó, trong lớp tôi có một bạn học chỉ số thông minh hơi có vấn đều, mỗi lần thi đều sẽ đứng cuối, Trương Đông Mai sẽ bắt chúng tôi đánh cô bạn đó, bắt nạt cô ấy, ném sách của cô ấy từ trên lầu xuống, đổ nước vào túi của cô ấy, thậm chí còn là phun nước miếng vào thức ăn mà cô ấy mang theo. Đây đều là những chỉ thị mà bà ta đưa ra cho học sinh của mình, nếu anh không bắt nạt cô bạn kia thì chính anh sẽ trở thành đối tượng bị bà ta bắt nạt."

"Quan hệ của Mạnh Điềm Điềm và bạn nữ kia rất tốt nên từ chối việc bắt nạt cô ấy, vì vậy mà bị bà ta một đá lại một đạp từ sau bục giảng ra đến trước mặt cả lớp, bà ta nói, tôi muốn cho các cô các cậu hiểu cái gì gọi là giết gà doạ khỉ. Thẳng đến khi ép được Mạnh Điềm Điềm đánh bạn của cậu ấy thì bà ta mới từ bỏ ý định. Chúng tôi cứ như vậy mà dồn ép cô bạn kia thôi học."

Tiền Giang tiếp tục cười nói: "Trước khi tốt nghiệp, sĩ số lớp tôi đã thiếu đi năm người so với những lớp khác, với số lượng như vậy thành tích đương nhiên sẽ tốt hơn rồi. Khi đó chúng tôi giống như là con tin trong tay thổ phỉ vậy, ngay cả phản kháng cũng quên mất, may mà...... Chúng tôi đã tốt nghiệp."

Những lời này Tiền Giang nói rất nhanh, Lục Tư Ngữ ban đầu còn nhớ được, nhưng sau đó thì cũng không nhớ hết, xem ra chỉ có thể dựa vào bản ghi âm để viết báo cáo lại sau. Anh bóp bóp ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn, từ ánh mắt cùng giọng nói, anh có thể cảm nhận được hận ý của Tiền Giang đối với vị giáo viên này. Anh cho rằng lời Tiền Giang nói là thật, đây không phải là nói dối.

Trương Đông Mai rõ ràng là một người theo đuổi thành tích, bà có dục vọng giành chiến thắng rất mạnh, chán ghét kẻ vô tích sự. Thời điểm làm giáo viên, đối với học sinh của mình, bà không hề yêu thương mà sẽ dùng đủ các loại hành vi cùng lời trách mắng nặng nề, bà đem cuộc sống, đem nhân sinh nhiều bất hạnh của bản thân đặt vào người của học sinh, bà thông qua sự sợ hãi của học sinh với mình mà làm cho bọn họ trở nên nghe lời hơn.

Trương Đông Mai khi đó nóng lòng muốn thăng chức, tăng lương, bà bất mãn với tiền lương ít ỏi của giáo viên, vợ chồng lại bất hoà, gặp phải áp lực gia đình, cuộc sống đã khiến bà sứt đầu mẻ trán, chỉ khi ở trước mặt học trò của mình bà mới là vị vua tuyệt đối.

Có lẽ bản thân bà cũng không hề nghĩ đến, hành vi này sẽ tạo thành vết thương tâm lý thế nào đối với cuộc sống của bọn nhỏ, nó có thể huỷ hoại cả một đời của đứa trẻ.

Trương Đông Mai không giết người, không phóng hoả, nhưng bà là một giáo viên, một người làm công tác giáo dục hơn hai mươi năm, số học sinh dưới tay bà ít nhất cũng là mấy trăm, bà đã dạy qua bao nhiêu người, chẳng khác nào bà đã thẳng tay giết tất cả những đứa trẻ chưa trưởng thành này qua một lần vậy.

Lục Tư Ngữ nhất thời có điểm không rõ ràng, rốt cục tội lỗi của người này nặng đến mức nào chứ?

Chỉ là anh cảm thấy, những chuyện kia, vẫn không đủ lý do để giết chết người giáo viên này.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement