Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ

Advertisement
"Hôm nay, đô thị dưỡng lão Long Duyệt chính thức khánh thành. Đô thị dưỡng lão Long Duyệt là một cộng đồng hưu trí toàn diện khổng lồ, bao gồm 5 khu vực: khu nhà ở, khu y tế, khu ăn uống, khu mua sắm và khu giải trí. Đây là một trung tâm chăm sóc người lớn tuổi quy mô lớn có thể tiếp nhận 100.000 người cao tuổi, cũng có thể cung cấp hàng chục nghìn cơ hội việc làm cho những người trẻ tuổi......"

"Toàn bộ dự án đô thị dưỡng lão Long Duyệt từ khi chuẩn bị đến khi hoàn thành xây dựng mất tổng cộng bốn năm. Một dự án mạnh bạo như thế là sự hợp tác của Tập đoàn Long Duyệt cùng chính quyền thành phố Nam Thành. Nam Thành luôn đi đầu trong vấn đề dưỡng lão, một khi mô hình đô thị dưỡng lão tiên phong này thành công thì nó sẽ thúc đẩy mở rộng vấn đề dưỡng lão trong nước......"

Hôm nay là một ngày trọng đại, đương nhiên không thể thiếu các phương tiện thông tin truyền thông khác nhau. Chưa đến chín giờ sáng, bên ngoài sảnh lớn của đô thị dưỡng lão Long Duyệt đã chật ních các nhà báo đến từ các công ty truyền thông lớn.

Một toà thành hoang vắng như đột nhiên sống lại, nơi nơi đều là người.

Trong phòng nghỉ VIP, Bạch Lạc Nhuế vẫn luôn vội trước vội sau, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô ta đều bị nhồi nhét đủ các loại hoạt động, chỉ như vậy cô ta mới không sụp đổ, không để lộ ra sơ hở. Hiện giờ chỉ cách lúc bắt đầu hoạt động không đến một tiếng, theo lý thuyết thì Đỗ Nhược Hinh đã sớm tới, thế nhưng cô lại chậm chạp không xuất hiện.

Trong lòng Bạch Lạc Nhuế dâng lên một dự cảm xấu: "Đỗ Nhược Hinh đâu? Sao cô ấy còn chưa đến, các người đã liên hệ chưa?"

Trợ lý cô ta nói: "Đã gọi vài cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy."

Bạch Lạc Nhuế xoay chiếc vòng trên cổ tay: "Các cô tiếp tục liên hệ với cô ấy, thật sự không được thì dùng phương án khác." Cô ta nói xong định xoay người trở lại thì đụng trúng văn kiện trên bàn, bộp một tiếng mà rơi xuống đất. Bạch Lạc Nhuế và trợ lý cuống quít ngồi xổm xuống nhặt tài liệu.

"Cô Bạch, có người tìm cô......" Một nhân viên công tác đi tới nói.

"Đã là lúc nào rồi chứ, tôi làm gì có thời gian rảnh......" Lời Bạch Lạc Nhuế còn chưa nói xong thì có một bàn tay duỗi tới giúp cô ta nhặt một phần tài liệu dưới đất lên. Bạch Lạc Nhuế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người nhặt tài liệu giúp cô ta cũng có biết, là cảnh sát Tống mấy ngày trước vừa đến gặp cô mấy ngày trước.

Bạch Lạc Nhuế đột nhiên ngắt lời, cúi đầu tiếp tục vội vàng nhặt tài liệu.

"Cảnh sát phá án, những ai không liên quan xin mời ra ngoài trước." Vài cảnh sát đứng giữ cửa, mấy nhân viên công tác vội vã xoay người ra cửa, trợ lý tâm trạng không yên quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhuế, trong nháy mắt, phòng VIP chỉ còn lại Tống Văn, Lục Tư Ngữ còn có Bạch Lạc Nhuế.

Tống Văn nhìn phần tài liệu trên tay, có lẽ là bản thảo của Bạch Lạc Nhuế lên sân khấu phát biểu. Cậu cầm ra một tờ, là văn bản đạt được hợp tác toàn diện về phương diện chăm sóc y tế giữa Viện dưỡng lão Lạc Hân và đô thị dưỡng lão Long Duyệt.

Bạch Lạc Nhuế duỗi tay đặt văn kiện lại trên bàn, lui về sau hai bước dựa vào bàn trang điểm, đưa tay xoay chiếc vòng trên cổ tay, ánh mắt đề phòng nhìn Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ.

Tống Văn nói: "Bạch nữ sĩ, cô đang đợi Đỗ Nhược Hinh sao? Cô ấy sẽ không thể đến đâu. Sáng nay chúng tôi đã bắt giữ cô ấy rồi."

"Thế sao, vậy thì phải chúc mừng các anh đã tìm ra được hung thủ của vụ án rồi." Bạch Lạc Nhuế như đã sớm linh cảm được, mọi chuyện sẽ bị phá hỏng ở chỗ Đỗ Nhược Hinh, may mà hôm qua các cô đã chuẩn bị tốt lời khai, hiện tại có lẽ Đỗ Nhược Hinh sẽ khai ra Nguỵ Hồng, chỉ là không biết có liên luỵ đến cô ta hay không.

Nghĩ như vậy, Bạch Lạc Nhuế bình tĩnh nói: "Tôi có thể phối hợp với việc điều tra của các anh."

"Chỉ là phối hợp điều tra?" Tống Văn hơi nhướng mày, "Thật xin lỗi Bạch nữ sĩ, làm phiền cô theo chúng tôi đi một chuyến."

"Tôi nơi này còn có hoạt động rất quan trọng cần phải lập tức làm ngay." Bạch Lạc Nhuế nhìn thẳng Tống Văn, "Các anh là cảnh sát thì có thể tuỳ tiện bắt người sao?"

"Cô cho là chúng tôi không có chứng cứ sao? Cô không tò mò, một người từng làm phóng viên điều tra như Trương Bồi Tài sẽ để lại tin tức gì sao?" Tống Văn bước lên từng bước, "Buổi chiều ngày hôm qua, chúng tôi đã đem chứng cứ liên quan cùng tài liệu trình lên Viện Kiểm sát, sự thật phạm tội của cô đã được chúng tôi điều tra rõ ràng. Cho nên hôm nay là trực tiếp đến bắt cô."

"Không...... Không thể nào. Chiều hôm qua? Các người không có khả năng......" Gương mặt luôn thản nhiên của Bạch Lạc Nhuế rốt cục cũng xuất hiện một tia bối rối.

Tống Văn nói: "Trong cái túi Trương Bồi Tài tặng cho cô đã được bố trí một cái camera mini. Trong đó ghi lại nhiều cuộc nói chuyện của cô và người nhà người bệnh......" Dưới sự khuyên bảo của cô ta, những người đó đã tự giơ lên một con dao đâm vào chính người thân của mình.

Nghe xong lời Tống Văn, Bạch Lạc Nhuế ngẩn người đứng tại chỗ, cô ta nhớ lại ngày đó sau khi mua cái túi về, là Trương Bồi Tài theo cô ta về văn phòng, cô ta còn để anh ta ngồi đó một lát. Cái túi giá cả xa xỉ nhưng không phải cái mà cô ta thích kia đã được chính anh ta tự tay trực tiếp đặt lên kệ.

Bạch Lạc Nhuế nghĩ đến những chuyện bản thân đã làm, những lời đã nói trong văn phòng thì như bị một chậu nước đá dội từ trên xuống dưới, cả người đều lạnh toát. Nội dung nói chuyện đều là ám chỉ nếu người nhà bằng lòng chi tiền thì cô ta có thể để cho người thân họ có một cái chết không đau.

Trương Bồi Tài chết tiệt, cô ta ngàn tính vạn tính, lại không tính được bước này.

"Cái đó...... Cái đó là thu thập chứng cứ bất hợp pháp...... Các anh không thể dùng nó để tố cáo tôi." Bạch Lạc Nhuế run giọng nói.

Tống Văn lạnh lùng nói: "Nhưng những tư liệu đó đã đủ để cạy miệng những người nhà kia. Hơn nữa, hiện tại Đỗ Nhược Hinh cũng đã khai ra chuyện cô và Nguỵ Hồng cùng nhau sát hại Trương Bồi Tài."

Chứng cứ này đã đủ trực tiếp, phân lượng cũng nặng đủ để có thể đem người phụ nữ biến thái này ra trước pháp luật, bây giờ cô ta đã bị cô lập hoàn toàn.

Sửng sốt vài giây Bạch Lạc Nhuế mới tỉnh táo lại, cô ta biết cảnh sát đến lúc này thì cô ta sẽ không còn đường sống nữa. Hiện tại cô ta đã bị nhìn chằm chằm, ngay cả tìm người cứu hay xoay ngược tình thế đều không thể.

Thời điểm bình thường cô ta sẽ có nhóm người hợp tác, có cấp dưới, có người thân, có bạn bè. Nhưng hiện giờ Bạch Lạc Nhuế bỗng nhận ra rằng, cô ta cái gì cũng không có......

Người kia...... Người kia sẽ giúp cô ta sao? Nhưng từ sau cái chết của Trương Bồi Tài thì người kia liền đối xử với cô ta lạnh như băng, giống như cô ta đã bị vứt bỏ. Nhưng mà rõ ràng cô ta đã dựa theo lời của y......

Hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại thì tất cả đều là lựa chọn của cô ta, người kia chỉ là giúp cô ta đưa ra một số chủ ý. Bạch Lạc Nhuế bỗng có hơi nhớ không rõ, rốt cục thì ban đầu đó là ý tưởng của chính cô ta hay là chủ ý của y, bắt đầu từ khi nào thì bản thân đã bị ý kiến này chi phối? Lại bắt đầu từ lúc nào mà cô ta cho rằng đây chính là ý tưởng của cô ta?

Tống Văn lấy ra còng tay, cắt ngang suy nghĩ của cô ta: "Cô Bạch, mời cô phối hợp với công việc của cảnh sát chúng tôi."

Đến lúc này mà Bạch Lạc Nhuế vẫn không chịu nhận tội, cô ta ngẩng đầu lên hỏi: "Các anh sẽ không nghĩ rằng chỉ bằng mấy thứ đó là có thể định tội được tôi chứ? Trong lúc người già bệnh tình nguy kịch đang hấp hối, có thể giảm bớt đau đớn của bọn họ, đây không phải là điều chúng ta nên làm sao?"

"Hiện giờ cảnh sát đã cho một đội đến Viện dưỡng lão Lạc Hân tiến hành khám xét, cô nghĩ xem cô có để lại chứng cứ gì khác ở đó không? Cô cho là đến giờ phút này rồi mà người nhà người bệnh còn có thể giúp cô bảo vệ bí mật sao?" Tống Văn không hề lay động trước lời nguỵ biện của cô ta: "Trương Bồi Tài, bởi vì tiếp cận đến bí mật của cô nên mới bị giết đúng không?"

Bạch Lạc Nhuế lắc đầu phủ nhận: "Tôi không giết anh ta."

"Là cô giam cầm, tra hỏi khiến cho anh ta tử vong. Nguỵ Hồng đã thú nhận chuyện giết người nhưng anh ta không đủ động cơ giết người. Chỉ có cô là người muốn anh ta chết nhất." Tống Văn từng bước ép sát, "Hạ Vị Tri là giáo viên của cô đúng không? Thủ pháp giết người này của các người đều học được từ bà ta đi?"

Hai mắt Bạch Lạc Nhuế đỏ lên: "Cho dù tôi từng ở trong viện dưỡng lão, nhưng các anh cũng không có chứng cứ có thể chứng minh tôi có liên hệ trực tiếp với Hạ Vị Tri."

Tống Văn hừ một tiếng: "Nghiệp chướng trên người cô vô cùng nặng nề, bây giờ cố gạt đi có ích lợi gì không? Trong khi cô khinh thường hành vi của bà ta, thì những gì cô đã làm không khác gì với tội ác mà bà ta gây ra."

Câu nói này vừa lúc chọc đúng nơi mềm mại nhất của Bạch Lạc Nhuế, cô ta bỗng tủi thân nói: "Người phụ nữ kia, tôi và bà ta hoàn toàn khác nhau. Tôi là thật tình muốn tốt cho những ông cụ bà cụ này, mà bà ta chỉ là tìm niềm vui từ trong đó. Bà ta là người tôi căm hận nhất, làm sao có thể nhầm lẫn chúng tôi với nhau được chứ?!"

"Cô một bên căm hận bà ta, một bên lại dùng chính phương thức giết người của bà ta?" Tống Văn vừa nói vừa tra còng tay vào cổ tay cô ta. Cậu nhìn vào chiếc vòng trên tay Bạch Lạc Nhuế, vòng tay kia đối với cô ta thật sự quá nhỏ, thậm chí nó còn khiến cho một cổ tay của cô ta trông nhỏ hơn bên còn lại.

Bạch Lạc Nhuế ngẩng đầu nhìn Tống Văn, tuỳ ý để cậu dùng còng tay lạnh như băng giữ tay cô ta, cô ta thấy mình như một dã thú đã bị thợ săn tóm chặt: "Những người già này, thời điểm họ còn sống cũng không có bao nhiêu người liếc nhìn họ một cái, bọn họ chính là một gánh nặng, tựa như họ không nên sống trên đời này, rất nhiều người coi họ là phiền toái, ngay cả ăn uống hay thở thôi cũng là tội lỗi của bọn họ. Khi còn sống bọn họ vô cùng đau đớn, gắng sức kêu gào cũng không có ai đáp lại, tình huống cơ thể của bọn họ ngày một xấu đi, mọi người đều phải chịu bất hạnh vì tuổi già của bọn họ. Tôi chỉ muốn thay đổi nó mà thôi."

Cô ta từng hãm sâu vào vũng bùn, cho nên cô ta mới quyết tâm thay đổi tất cả. Bạch Lạc Nhuế cúi đầu cười khổ một tiếng: "Bây giờ...... Bọn họ đã chết thì các anh lại thay bọn họ tìm đến tôi, à, vậy lúc bọn họ còn sống thì các anh đang làm gì? Giải quyết vấn đề gì?!"

Tống Văn yên lặng nhìn vẻ mặt không cam lòng của Bạch Lạc Nhuế như đang nhìn một kẻ điên: "Cô Bạch, cần tôi nhắc nhở một chút không, cô không phải là một vị cứu tinh, cô là người buôn bán cái chết, dùng cái chết của bọn họ để kiếm tiền."

Bạch Lạc Nhuế đã đến đây cũng không còn bối rồi lúc nãy, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh nhạt như chỉ là một hạt bụi rơi xuống, giọng cô ta càng lạnh lùng hơn: "Các người, chúng ta...... Mỗi người đều sẽ có ngày già đi, tôi chỉ đang làm việc phải làm. Tiền này, còn không phải được dùng trên những ông cụ bà cụ khác sao? Tôi cũng không phải vì chính bản thân tôi."

Tống Văn phản bác lại: "Tôi cảm thấy, cho dù đến ngày đó thì mỗi người đều có quyền tự do quyết định sinh tử của mình, cũng có thể tự quyết định mình thuộc về ai. Mạng người còn trên cả tiền tài cùng tín ngưỡng, cô cũng được, người thân của họ cũng được, không một ai có quyền quyết định sinh tử của những ông lão bà lão này."

"Anh không hiểu tôi bởi vì anh chưa từng tự mình trải qua quá trình này. Tôi đã nhìn qua rất nhiều lần sống không bằng chết." Bạch Lạc Nhuế nhìn cậu, bỗng nở nụ cười: "Nếu ngày đó đến, tôi sẽ tự tay chấm dứt sạch sẽ gọn gàng sinh mệnh mình, tuyệt đối không để liên luỵ đến người khác."

"Ở đây nói với tôi cũng không có ý nghĩa." Tống Văn không muốn dài dòng cùng cô ta nữa, "Những lời này cô vẫn nên để lại nói cùng quan toà đi."

Khi Bạch Lạc Nhuế bị áp giải ra truyền thông lại một mảng ồn ào, mọi người đều nghị luận không biết Bạch Lạc Nhuế đã xảy ra chuyện gì, dù sao cô ta cũng là khách quý quan trọng của hoạt động hôm nay. Bạch Lạc Nhuế cố gắng kéo tay vào trong tay áo nhưng thế nào cũng không giấu được, dù sao cũng đang đứng ở nơi đông người, đã có phóng viên nhanh tay giơ camera lên muốn chụp ảnh, mọi người ai cũng đang bàn tán xôn xao.

"Cô ấy đã làm gì thế?"

"Chẳng lẽ hành động lần này có liên quan đến việc cảnh sát điều tra Viện dưỡng lão Vu Sơn lúc trước sao?"

"Đó là cảnh sát hình sự đấy, cô ta bị bắt đi, chứng minh là cô ta là nghi phạm của vụ án giết người, đây chính là tin tức lớn của hôm nay!"

"Các người biết chuyện phóng viên điều tra Trương Bồi Tài đã chết không? Nói không chừng có dính dáng đến chuyện đó......"

Đèn flash bắt đầu loé lên, càng ngày càng có nhiều người xúm qua đây, hiện trường có chút lộn xộn, Tống Văn dùng thân che người đặn dò Phó Lâm Giang: "Nhanh mang người ra ngoài."

Phó Lâm Giang thuận theo, cởi áo khoác che trên đầu Bạch Lạc Nhuế, mang người đi qua một lối đi an toàn. Thẳng đến khi xác nhận Bạch Lạc Nhuế an toàn ngồi vào trong xe, Tống Văn chợt qua đầu lại thì phát hiện Lục Tư Ngữ luôn đi theo phía sau không thấy đâu nữa.

Tống Văn sửng sốt một chút, vừa rồi rõ ràng trong gian phòng kia là Lục Tư Ngữ và cậu cùng nhau bắt Bạch Lạc Nhuế, mặc dù trong cả quá trình anh chỉ đứng bên cạnh nhìn không nói lời nào.

Vậy thì bây giờ, người đâu rồi?

Cách một hành lang gấp khúc, Cố Tri Bạch đứng trước phòng nghỉ chuyên dụng, lạnh lùng theo dõi hết thảy. Từ góc nhìn của anh ta thì vừa lúc có thể thông qua bức tường thuỷ tinh nhìn thấy tất cả bên ngoài.

Cố Tri Bạch nhìn Bạch Lạc Nhuế bị cảnh sát mang đi, đang nghĩ nên ứng phó thế nào trong cuộc họp báo sắp diễn ra thì chợt nghe thấy phía sau có người gọi anh ta: "Cố tiên sinh."

Cố Tri Bạch quay đầu lại thì thấy một người đàn ông thanh tú xa lạ đứng sau lưng anh ta. Người trẻ tuổi kia nhìn có phần quen mắt, anh ta hơi nhíu mày: "Cậu là......"

Cố Tri Bạch vừa nãy đã dặn dò nhân viên công tác anh ta cần phải yên tĩnh một lát, có chuyện gì cũng đừng làm phiền anh ta. Hiện giờ lại có người tới, hơn nữa xem ra là vừa chạy đến.

"Cảnh sát." Người này đúng là Lục Tư Ngữ nửa đường quay trở lại, anh đưa lên thẻ cảnh sát trong tay. Nhân viên công tác đứng ở cửa do dự, dường như đang cân nhắc xem có nên mời Lục Tư Ngữ ra ngoài hay không.

Cố Tri Bạch làm động tác xin lỗi với nhân viên công tác, người nọ liền đóng lại cửa từ bên ngoài.

"Cố tiên sinh thấy cấp dưới của mình bị bắt đi nhưng lại vô cùng bình tĩnh nhỉ." Lục Tư Ngữ lạnh lùng mở miệng.

Cố Tri Bạch đánh giá cảnh sát trắng nõn này trước mắt, anh ta nhớ kỹ tên trên thẻ cảnh sát, Lục Tư Ngữ. Người thanh niên này thoạt nhìn còn hơi non nớt, như một sinh viên chỉ vừa tốt nghiệp, hoàn toàn không giống với một cảnh sát hình sự: "Cái này là hành vi bất chính, tôi đã sớm nhắc nhở Bạch Lạc Nhuế viện dưỡng lão phải được kinh doanh đúng quy tắc, lần này cô ta gặp chuyện không may, tôi cũng rất lấy làm tiếc."

Cố Tri Bạch trả lời, suy đoán vì sao Lục Tư Ngữ lại xuất hiện ở đây, làm sao lại biết anh ta đang ở đây. Cảnh sát cũng đang theo dõi mình sao? Không, có lẽ sẽ không. Cảnh sát phá án nhất định phải có hai người ở đây, hơn nữa nếu là hỏi mình thì hẳn phải tìm mình trước khi bắt Bạch Lạc Nhuế, không lý do gì mà đợi lúc này.

Lục Tư Ngữ bước từng bước về phía trước nhìn Cố Tri Bạch. Việc mua thuốc, xử lý thi thể, tiền trong tổ chức nội bộ ở nước ngoài, chỉ với một mình Bạch Lạc Nhuế thì không thể làm được nhiều việc như vậy, anh đoán sau lưng cô ta chắc chắn có người hỗ trợ cung cấp. Mà người sau lưng kia, rất có thể có dính líu đến Hạ Vị Tri và người đàn ông thần bí nọ.

Sau khi tập hợp tất cả manh mối, Lục Tư Ngữ liền tập trung vào người đàn ông tên Cố Tri Bạch này. Anh ta là ông chủ của tập đoàn Long Duyệt, người này như trồi lên từ mặt đất vậy, hồ sơ liên quan đến anh ta rất ít, chỉ có thể tra được dưới danh nghĩa anh ta có vô số tài sản, anh ta đã sớm quen biết Bạch Lạc Nhuế, quan hệ mật thiết.

Vừa rồi lúc Tống Văn bắt Bạch Lạc Nhuế. Lục Tư Ngữ vẫn luôn tìm kiếm xem Cố Tri Bạch ở nơi nào.

Kiến trúc của nơi này được quy hoạch giống với Viện dưỡng lão Vu Sơn lúc ấy nhưng lớn hơn, cũng xa hoa hơn. Tường thuỷ tinh bên trong đa số đều là kính cường lực màu nâu, tương đối thông thấu, chỉ có chỗ này là người từ bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài, người bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong. Hơn nữa tương ứng với nơi này thì chính là văn phòng viện trưởng của Viện dưỡng lão Vu Sơn.

Lục Tư Ngữ bởi vậy mà đoán Cố Tri Bạch có thể đang ở đây, phán đoán của anh quả nhiên không sai, một chuyến này thật không uổng công.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement