Kha Kha vô cùng vui vẻ, muốn ôm Tần Hách nhưng lại không dám, chỉ có thể xoay người ôm Hạ Phương nhảy nhót.
Hạ Phương bất đắc dĩ thở dài: Có lẽ đây là sự tương liên giữa bố và con nhỉ?
Dù không biết đối phương là người thân của mình nhưng vẫn sẽ không khỏi dịu dàng với đối phương.
Cũng giống như cô lúc trước, biết rõ bố đã thay đổi từ lâu nhưng vẫn sẽ ôm tâm trạng chờ mong với ông ta, luôn nghĩ rằng người một nhà từng hoà thuận như thế không thể nào trở thành thế này được.
Hạ Phương biết Nguỵ Thung không muốn cho Tần Hách biến đến sự tồn tại của Kha Kha.
Vì tránh cho hai bố con họ tiếp xúc quá nhiều, Hạ Phương chỉ có thể nhẫn tâm bế đứa bé lên, nói tạm biệt Tần Hách: “Xin lỗi anh Tần, đứa bé này ra ngoài lâu quá rồi, em phải đưa con bé về thôi”.
Tần Hách gật đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Phương và Kha Kha, mãi đến khi thấy Hạ Phương dẫn cô bé xuống lầu, đưa lên một chiếc xe, hắn mới từ bỏ suy nghĩ của mình.
Cũng đúng, Nguỵ Thung hận hắn như thế, sao có thể lén giữ con lại được?
Là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ vì đã lớn tuổi, nên hắn chợt cảm thấy nếu mình có một đứa con cũng rất tốt.
Đặc biệt là một đứa con gái đáng yêu như Kha Kha…
Hạ Phương dẫn Kha Kha lên xe đi một vòng thành phố, cho cô bé đi ăn không ít món ăn ngon, sau đó mua đồ ăn đêm cho mẹ Nguỵ và Nguỵ Thung rồi mới về.
Còn Tư Thành đã lẻ loi về nhà từ sau khi Hạ Phương rời đi.
Khi Hạ Phương trở về biệt thự thì thấy Tư Thành sa sầm mặt ngồi trên sofa, dường như đang đợi cô.
Hạ Phương ngẫm nghĩ, hình như cô đâu làm chuyện gì có lỗi với anh?
Nét mặt này hình như hơi sai sai?
Cô thay giày tiến tới, chào hỏi anh như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Hôm nay anh Thành không bận à?”
Tư Thành vẫn ngước mắt nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Nhưng nét mặt đó…
Hạ Phương chợt có cảm giác mình như một kẻ phụ lòng người khác, cô sờ mũi, vốn định lên lầu nhưng lại phải dừng bước vì cảm giác áy náy khó hiểu kia.
Cô ngồi xuống cạnh Tư Thành, ho khan hai tiếng: “Đứa bé hôm nay là con một người bạn của em bị lạc ở bệnh viện, sau khi biết tình hình nên em tiện đưa con bé về”.
“Đến lúc lên xe mới nhớ ra anh ở bệnh viện, muốn gọi cho anh thì nhớ điện thoại của anh hết pin, nên là… không kịp nói với anh chuyện này…”
Đến khi nhận được điện thoại của Nguỵ Thung, Hạ Phương mới biết Tư Thành vẫn đang đợi cô ở bệnh viện, thấy cô bỗng dưng biến mất còn tưởng cô xảy ra chuyện nên rất lo lắng.
Có lẽ anh cũng đang giận cô vì chuyện này?
Dù một người đàn ông giận dỗi như thế có hơi lạ, nhưng Hạ Phương lại thấy rất thích.
Ít nhất lúc này cô cảm thấy rất áy náy, như kiểu Tư Thành nói muốn trăng trên trời cô cũng sẽ hái xuống cho anh.
“Em sai rồi, anh Thành, lần sau gặp chuyện này em nhất định sẽ nghĩ cách bảo anh về trước, không để anh ở đó lo lắng cho em nữa, được không?”
Từ sau khi trưởng thành, dường như Hạ Phương chưa từng sử dụng giọng nói mềm mại đến thế bao giờ.
Cô cho rằng mình sẽ không nói được, nhưng sau khi nói ra thì cảm thấy dường như cũng không quá mất tự nhiên.
“Vậy đó là con ai mà quan trọng thế? Em vì cô bé mà có thể quên mất anh luôn…”, Tư Thành cất giọng vô cùng ghen tị.
Hạ Phương vô thức rụt cổ: “Em không có ý đó, nhưng đứa bé còn nhỏ mà, một mình cô bé ở bên ngoài không an toàn, lúc đó em chỉ là lo lắng quá thôi…”
Thấy Tư Thành vẫn không nói gì, Hạ Phương không biết phải làm sao, cô dè dặt kéo tay anh: “Anh Thành…”
Tư Thành nhíu mày: “Em gọi anh là gì?”
“Tư Thành?”, Hạ Phương cất giọng thăm dò.
Tư Thành cười ha ha, sau đó quay mặt đi.
Hạ Phương: …
“Ông Tư?”
Tư Thành đen mặt.
Hạ Phương chợt nhớ tới câu này của người đàn ông này khi đè cô lên tường trong thang mái ở chung cư nhỏ của cô.
Hạ Phương chợt đỏ mặt một cách khó hiểu, sau đó cảm thấy cổ họng ngứa ngáy…
“Ông xã!”
Cô thốt ra hai chữ.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên cứng đờ.
Hạ Phương ngây người, Tư Thành cũng thế.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |