Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)

Advertisement

“Trước đây tôi còn thương cô bị bệnh, khuyên con trai đừng ly hôn, nhưng may mà ly hôn rồi, nếu không dây dưa mãi với loại phụ nữ như cô sẽ chỉ bị cô vét sạch nhanh hơn mà thôi”.  

 

 

“Loại phụ nữ như cô nên bệnh chết mới đúng, sống chỉ biết gieo hoạ!”  

 

Bà nội Hạ giận dữ cất giọng chanh chua khó nghe, không nói ra được câu nào nghe lọt tai.  

 

Hạ Phương không có ấn tượng sâu sắc gì về bà nội, từ nhỏ bà nội đã không thích mẹ cô, vì cô là con gái nên cũng không thích gặp cô, lần nào gặp cũng châm chọc đủ kiểu, nói mẹ cô không sinh được con trai, nói đẻ cô ra chỉ lỗ vốn.  

 

Ấn tượng của Hạ Phương về bà nội rất tệ, vì bà ta không thích gặp cô nên mẹ cũng rất ít khi dẫn cô đi thăm bà ta.  

 

Không ngờ nhiều năm không gặp, bà ta vẫn nói chuyện khó nghe như thế.  

 

“Bà còn chưa chết thì tại sao mẹ tôi phải chết?”, Hạ Phương không nhịn được nữa, cô sải bước tiến lên chắn trước mặt Tiết Lan Hâm: “Chắc bà quên rồi nhỉ, trước đây khi bà bệnh chết đi sống lại, là mẹ tôi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức chăm sóc bà mặc kệ ngày đêm, ngay cả tôi bị bệnh, mẹ cũng không có thời gian về chăm sóc tôi, các người nghĩ là vì sao?”  

 

Hạ Phương hừ lạnh: “Chỉ vì con dâu nhỏ của bà đánh mạt chược nên bận? Hay vì con trai nhỏ của bà đi du lịch không về được? Chẳng phải là vì mẹ tôi có lương tâm, coi bà như người nhà sao? Nhưng các người có coi mẹ tôi là người không?”  

 

Nghe Hạ Phương nói thế, bà nội Hạ lập tức giận dữ đến mức lùi về sau hai bước, sa sầm mặt, chỉ vào Hạ Phương quát to: “Cái đồ vô ơn này, tao là bà nội của mày, mày có biết kính già yêu trẻ không?”  

 

“Nếu bà già thì tôi không phải trẻ à? Bà cũng đâu có yêu tôi, tại sao tôi phải kính bà”, không đợi bà nội Hạ nói hết, Hạ Phương đã trầm giọng cãi lại.  

 

Bà nội Hạ tức đến mức đỏ bừng mặt, giận dữ muốn mắng to, nhưng Hạ Phương lại không cho bà ta cơ hội lên tiếng: “Đừng nói là Hạ Khánh Dương có năng lực khiến Hạ Thị phát triển lên đỉnh cao, lúc đầu tại sao Hạ Thị có thể phát triển như thế, trong lòng cách người không hiểu à? Bà làm mẹ mà không biết ông ta có năng lực đó không sao? Nếu không có mẹ tôi, Hạ Thị này không thể nào xuất hiện, cũng không có khả năng tồn tại đâu. Sau khi mẹ tôi bị bệnh, Hạ Khánh Dương vội vã ép mẹ tôi giao quyền quản lý Hạ Thị cho ông ta, không can thiệp vào vận hành nội bộ của Hạ Thị nữa”.  

 

“Bây giờ mới được mấy năm, Hạ Thị vốn là một công ty đang phát triển cứ thế bị ông ta làm cho sụp đổ. Đây là năng lực của ông ta đó à?”  

 

“Người nào ăn uống mặc ở cũng dựa hết vào mẹ tôi, vậy mà các người vẫn có thể mặt dày ở đây gào thét với mẹ tôi. Bà ấy sẵn lòng cho các người là vì xem các người như người thân, nhưng các người không xem bà ấy là người thân thì cũng đừng trách bà ấy trở mặt”.  

 

Hạ Phương nói xong, không một ai ở đây dám lên tiếng.  

 

Bà nội Hạ tức đến mức trợn trắng mắt, suýt thì không thở nổi.  

 

Khâu Mỹ Văn ở bên cạnh vội vàng vuốt lưng cho bà ta, lắp bắp mắng Hạ Phương: “Cái đồ lòng lang dạ sói, đây là bà nội của mày đấy! Mày muốn chọc bà ấy tức chết đúng không?”  

 

“Mới thế đã tức chết rồi á? Khi nãy lúc các người mắng mẹ tôi không phải chỉ muốn mẹ tôi tức chết à? Tôi chỉ nói sự thật thôi đã không chịu nổi rồi?”, Hạ Phương nói xong thì đỡ lấy Tiết Lan Hâm: “Mẹ, nếu mẹ đã ly hôn, con cũng đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Khánh Dương, thì người nhà họ Hạ này cũng không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, sau này không cần nể mặt bọn họ”.  

 

Dứt lời, Hạ Phương đỡ Tiết Lan Hâm rời đi.  

 

Đi được hai bước, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Tĩnh Di: “Cảm ơn cô mấy năm qua đã giúp đỡ mẹ cháu, cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lạc ở Kinh Thành”.  

 

“Hầy, Tiểu Phương à, Tiểu Lạc cũng có nói với cô rồi”, Hạ Tĩnh Di cười dịu dàng, hơi thấp thỏm đi tới cạnh Hạ Phương: “Mong cháu có thể giúp đỡ Tiểu Lạc, cô bé nói cô bé sẽ cố gắng”.  

 

“Sau này cô có gì khó khăn cũng có thể nói với cháu, mấy năm qua cháu không ở trong nước đều nhờ cô chăm sóc mẹ cháu”.  

 

“Con bé ngốc này, cô không có bản lĩnh, không giúp được gì cho hai mẹ con, chỉ cần hai người sống tốt là được”, Hạ Tĩnh Di khẽ thở dài, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ.  

 

Hạ Phương nhìn quần áo cũ rách trên người, đôi tay sần sùi và khuôn mặt đã già đi rất nhiều của bà, biết những năm qua bà ấy cũng sống rất khó khăn, cô cũng nhớ kỹ trong lòng.  

 

Ở phía sau, Hạ Khánh Dương và Khâu Mỹ Văn vừa dỗ dành bà nội Hạ vừa tiếp tục mắng Hạ Phương.  

 

Mắng vô cùng khó nghe.  

 

Hạ Tĩnh Di muốn khuyên nhủ người nhà mấy câu, ai ngờ bà ấy cũng bị mắng cho một trận, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ từ bỏ.

“Mẹ, Tư Thành đã sửa sang nhà mới xong rồi, ngày mai con sẽ giúp mẹ làm thủ tục xuất viện”.  

 

Về đến phòng bệnh, Hạ Phương nhẹ nhàng lên tiếng.  

 

Mẹ đã ở bệnh viện này hơn sáu năm, lúc trước Hạ Phương không thể chăm sóc, sức khoẻ của mẹ cũng không thể chậm trễ, nên chỉ có thể ở lại bệnh viện mới đảm bảo được sức khoẻ cho bà.  

 

Không ngờ mới đây mà đã sáu năm rồi.  

 

Sáu năm qua, mẹ gần như coi bệnh viện như là nhà.  

 

Cũng may lúc trước Tiết Lan Hâm có năng lực, trong tay vẫn còn chút tiền, còn có cả hoa hồng của Hạ Thị, nếu không thì e rằng đã không đóng nổi viện phí bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.  

 

Hạ Phương vẫn luôn thấy áy náy với mẹ, dù sao mấy năm qua một mình mẹ ở trong nước sống rất khó khăn, cô lại không giúp được gì cả.  

 

Cũng may đã có thể cố gắng vượt qua rồi.  

 

Quan trọng nhất là sức khoẻ của mẹ không còn vấn đề gì nữa, Hạ Phương cũng yên tâm.  

 

“Được, xuất viện cũng được. Dù sao bây giờ cũng chỉ cần nghỉ ngơi là được, ở bệnh viện hay ở nhà cũng như nhau cả”, Tiết Lan Hâm khẽ thở dài, nhìn mọi thứ quen thuộc trong phòng bệnh, không có lưu luyến, chỉ có vui vẻ và yên tâm.  

 

Bà ấy rất nhớ cuộc sống như một người bình thường, đặc biệt là chuyện liên quan đến Hạ Thị, mấy năm qua bị đè nén, bà đã muốn ra ngoài từ lâu.  

 

Hạ Thị là một tay bà ấy gây dựng, là thứ thể hiện năng lực của bà ấy, cũng là sự cố chấp và kiên trì cuối cùng của bà ấy.  

 

Nhìn thấy Hạ Thị bị Hạ Khánh Dương làm cho sắp phá sản đến nơi lại không thể làm gì, bà ấy thật sự cảm thấy rất khó chịu.  

 

Khó khăn lắm mới khoẻ lại, cuối cùng bà ấy cũng có thể ra ngoài một lần nữa, chấn chỉnh lại Hạ Thị rồi.  

 

“Phải khác chứ”, Hạ Phương rót cho bà một ly nước, cười nói: “Ở bệnh viện không tránh được có vài người làm ầm ĩ bên ngoài, làm phiền mẹ nghỉ ngơi, về nhà chúng ta có vườn rộng của riêng mình, vừa an toàn vừa tiện lợi”.  

 

Sau đó, Hạ Phương lại nói: “Con còn chuẩn bị cho mẹ một thùng tắm, trở về có thể pha nước thuốc để tắm, tăng cường thể chất của mẹ, sau đó sẽ không dễ dàng bị bệnh nữa”.  

 

Tiết Lan Hâm vui mừng nhìn Hạ Phương: “Vẫn là cục cưng của mẹ hiểu mẹ nhất, sau này mẹ chỉ có thể trông cậy vào con thôi, cục cưng”.  


Hạ Phương cười nói: “Được, sau này trở về Hạ Thị, chắc chắn mẹ sẽ giúp nó phát triển trở lại, đến lúc đó mẹ cũng đâu cần dựa vào con nữa? Hơn nữa con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không dựa vào con thì dựa vào ai đây?”  

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement