Ông cụ bảo rằng phương thuốc đó có chút kỳ lạ, ông ấy cứ có cảm giác phương thuốc này không giống với phương thuốc trong ký ức của ông ấy cho lắm.
Nhưng quyển sách cổ xưa của nhà họ Tề đã thất truyền từ lâu, trí nhớ của ông cụ cũng mơ hồ không rõ, vậy nên mấy năm nay, ông ấy đã thử nghiệm vô số lần, nhưng đều không thể chế tạo thành công thuốc.
Bây giờ phương thuốc chân chính đang bày ra trước mặt ông ấy, ông ấy lại bảo có vấn đề?
Tề Đông Thăng cảm thấy ông cụ quá thận trọng, nhát gan sợ rắc rối, không dám tùy tiện thử, nên mới làm cho nhà họ Tề rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Ông ta không thể tiếp tục bị động giống ông cụ nữa.
Cho nên, ông ta ngấm ngầm tìm chuyên gia, bắt đầu nghiên cứu.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, ông ta cũng thực hiện các cuộc kiểm tra nghiêm khắc hơn bình thường rất nhiều, sau khi xác định thuốc này không có vấn đề, ông ta mới bắt đầu đưa ra thị trường.
Ông ta đang nghĩ qua trận này, đợi thuốc này của mình nổi tiếng khắp cả nước, mình sẽ đi tìm ông cụ để khoe khoang, nói cho ông ấy biết, ông ấy già rồi, sau này tương lai của nhà họ Tề, cứ để cho người trẻ là ông ta đây gánh vác cho.
Cho nên, ông ta không thể để Triệu Nhược Văn làm lớn chuyện....
"Thế thì chuyện các người thu tiền bất chính, cố tình đổi dược liệu trong phương thuốc của tôi đi thì sao?" Sắc mặt Triệu Nhược Văn âm trầm, ánh mắt lóe ra tia tính kế: "Ông chủ cũng không sợ bị truyền ra à?"
Ánh mắt Tề Đông Thăng u ám, cả người tỏa ra hơi thở u ám, tuy miệng đang cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén kinh người.
"Nếu cô Triệu đã biết thuốc đó có vấn đề, nhưng lại không hé răng, vẫn cầm thuốc về cho người ta uống, nếu chuyện này mà truy cứu ra, cô nói xem, rốt cuộc trách nhiệm của ai nặng hơn?"
Triệu Nhược Văn trầm mặt: "Ông đang uy hiếp tôi sao?"
Tề Đông Thăng cười: "Không dám, không dám, tôi chỉ muốn nói cho cô Triệu biết, hiện giờ chúng ta đang là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai rớt xuống thì đều không có lợi cho đối phương."
Tề Đông Thăng liếc một cái là nhận ra tâm tư của Triệu Nhược Văn này, chẳng qua là muốn đòi tiền thôi mà?
Cho cô ta tiền là được.
Chỉ có điều, tiền ông ta có thể đưa, nhưng chuyện này phải dừng ở đây, nếu không...
"Cho nên, ông chủ tính đuổi tôi đi như này, đúng không?"
Tề Đông Thăng cười, ông ta đứng lên, đưa cho Triệu Nhược Văn một cái thẻ ngân hàng: "Cô Triệu bảo tờ phương thuốc đó đáng giá một triệu tệ thì nó đáng giá một triệu tệ chắc? Tốt xấu gì, cô cũng phải đợi tôi kiếm được một triệu tệ đã rồi hãng nói tiếp chứ?"
"Trong này có một trăm ngàn, nếu cô Triệu không chê thì cầm trước đi, sau này nếu phương thuốc này có thể kiếm ra mấy triệu đến mấy chục triệu như cô nói, tôi sẽ chuyển cho cô thêm một trăm ngàn, cô thấy thế nào?"
Ngoài miệng thì Tề Đông Thăng nói vậy, nhưng ánh mắt ông ta lại lộ ra sát khí.
"Ông chủ muốn đưa vầy là đuổi tôi đi à?" Rõ ràng là Triệu Nhược Văn không cam tâm, dù sao thì một trăm ngàn với một triệu cũng chênh nhau mười lần.
"Nếu cô Triệu không hài lòng thì cứ đi kiện tôi đi, tóm lại, tôi cũng vừa mới bán thuốc này thôi, cửa hành chúng tôi mở được một trăm năm ở Kinh Thành, chắc cô biết bối cảnh của chúng tôi, cùng lắm thì nộp ít tiền phạt là xong chuyện, nhưng cô Triệu cô thì khác đấy..."
Triệu Nhược Văn tái nhợt mặt luôn.
Đúng là một khi chuyện nổ ra, thì chắc chắn người không có chỗ dựa như cô ta sẽ chết thảm hơn Tề Đông Thăng.
Ngay khi Triệu Nhược Văn đang định đưa tay ra cầm thẻ rồi đi, một người đàn ông trẻ hớt hải chạy từ ngoài cửa vào đây: "Ông chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi..."
Hạ Phương cùng Tư Thành về đến biệt thự thì đã hơn mười giờ tối.
Tư Thành đẩy Hạ Phương đi tắm để đi ngủ, Hạ Phương ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt đáng thương: "Cậu Thành, chỉ hai tiếng thôi, được không? Bây giờ vẫn còn sớm mà."
"Ngày mai em có sắp xếp gì?" Tư Thành nhíu mày.
Hai ngày nay, Hạ Phương chỉ ngủ có nửa tiếng.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô tiều tụy đi, Tư Thành đau lòng lắm, anh chỉ muốn để cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |