Kiếm khách mù - Lý Tuấn Huy (Truyện FULL)

Advertisement

Sáng sớm ngày hôm sau.  

             Hai ông cháu đã rời giường thu dọn phòng ở từ sớm.  

             Bận rộn liên tục đến giữa trưa, dọn dẹp sạch sành sanh ngôi nhà nhỏ mà hai người họ đã ở suốt tám năm ròng.  

             Trên lưng đeo hộp kiếm giống như cái quan tài đã khiến thiếu niên mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi.  

             Lúc giữa trưa trên bàn hiếm có mà bày sáu món ăn.  

             Lý Tuấn Huy nhìn thức ăn trên bàn, im lặng hồi lâu.  

             "Gia gia... thật sự là sáu món ăn này đều không có được một món ăn nóng sao ạ?"  

             Đúng vậy, tất cả món ăn trên bàn đều là thức ăn nguội.  

             Nhưng lão đầu lại chỉ mỉm cười, khẽ phất tay, ngay lập tức trên bàn xuất hiện hai chén rượu bằng ngọc vô cùng tinh xảo.  

             Trong lòng Lý Tuấn Huy chấn động, vừa cười vừa nói: "Đây là gia gia cho phép ta uống rượu sao?"  

             Tô Huyền khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ngày mai ngươi phải xuống núi rồi, làm sao có thể không biết uống rượu được chứ?"  

             Thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, nâng chén rượu lên ngửa đầu đổ xuống, nhất thời hắn bị cay đến mức tìm nước khắp nơi.  

             Rượu mạnh nồng đậm kia giống như một dòng lửa nóng chảy xuống cổ họng.  

             Tô Huyền thấy thế không khỏi cười ha ha, vội vàng nói: "Tiểu tử ngươi uống chậm lại một chút xem nào, nào có ai uống như vậy đâu chứ."  

             "Rượu ngon sẽ làm ngươi uống ra khí phách trông giống người trong giang hồ.”  

             "Khụ khụ... Khụ... Ta cũng không ngờ tới thứ đồ này lại cay như vậy đó!"  

             Qua một hồi lâu thiếu niên mới bình tĩnh lại được, vội vàng và thêm hai miếng thức ăn vào miệng rồi hỏi: "Gia gia, sau khi ta xuống núi thì làm gì ạ?"  

             Tô Huyền cầm đũa gõ đầu thiếu niên một cái, nhẹ giọng cười nói.  

             "Hiện tại tiểu tử ngươi đã là cảnh giới Đoái Thế rồi đó."  

             "Không uổng công bao nhiêu năm qua đã phải chịu biết bao khổ cực rồi."  

             "Bước tiếp theo chính là dẫn cho linh khí đất trời vào cơ thể, đạt tới Luyện Khí Cảnh."  

             "Thọ nguyên là một trăm hai mươi năm, đan điền đang bắt đầu thành hình, nắm giữ sơ qua một ít thuật pháp linh khí, tụ linh đài sẽ bắt đầu có linh thức."  

             "Đến lúc đó phối hợp với tâm nhãn của ngươi thì cũng sẽ không khác gì đôi mắt bình thường cả."  

             Hai mắt trắng bệch của thiếu niên xoay chuyển, khóe miệng lộ ra một nụ cười khát khao.  

             Ông lão tiếp tục nói: "Ngươi cũng đã mười bốn tuổi rồi, đã là tuổi trưởng thành bái lạy tổ tiên, đã đến lúc nên xuống núi."  

             Lý Tuấn Huy khi bé đã vô cùng ao ước một ngày nào đó mình cũng có thể tu luyện.  

             Trở thành tiên nhân có thể lên trời xuống đất, có thể ngự kiếm phi hành trên trời.  

             Nhưng thời gian tám năm này hắn trải qua cùng một chỗ với Tô Huyền cũng rất vui vẻ, chỉ là không nghĩ tới phải chia tay sớm như vậy.  

             Thiếu niên gắp thức ăn thấp giọng dò hỏi: "Thiên hạ có vô số tông môn, không nói đến toàn bộ vực Đại Hạ, ngay cả tại đại lục Thanh Vân này cũng đã có vô số tông môn lớn mạnh mọc lên như nấm rồi."  

             "Vậy ta nên bái nhập tông môn nào đây?"  

             Vốn tưởng rằng ông lão còn phải suy tính thật lâu, nhưng chẳng ngờ ông lão lại bật thốt lên.  

             "Đại Hạ Kiếm Tông!"  

             Thiếu niên khẽ nhíu mày, ở bên cạnh Tô Huyền nhiều năm như vậy, hắn cũng đã nghe qua không ít các bí văn của thế giới này.  

             Nhưng hắn chưa từng nghe qua Đại Hạ Kiếm Tông trên đại lục Thanh Vân.  

             Tô Huyền nhìn thấu được điều thiếu niên nghi ngờ, nhẹ giọng nói: "Không cần nghĩ đâu, không phải thế lực gì lớn cả nhưng là một tông môn có nề nếp vô cùng đoan chính!"  

             Sau đó một già một trẻ này ngồi trong viện vừa tùy ý trò chuyện vừa uống rượu.  

             Thế nhưng tửu lượng của thiếu niên quá kém, chưa uống được hai chén đã say rồi.  

             Trong miệng còn lẩm bẩm: "Cái thứ đồ này... có gì ngon mà uống chứ."  

             Ông lão cười híp mắt nhìn thiếu niên đang say rượu, miệng khẽ cười nói: "Rượu có ngon hay không, sau này ngươi sẽ biết nha thiếu niên trẻ ~"  

             Ông lão cởi áo bào trên người ra đắp lên người hắn.  

             Lấy ra một chiếc nhẫn màu xanh mang phong cách cổ xưa, suy nghĩ một chút vẫn không đưa cho thiếu niên.  

             "Không thể để tiểu tử này thành công tử bột được, nên chịu khổ thì vẫn là phải chịu nha, ha ha."  

             "Chao ôi... Thời gian cũng không còn nhiều lắm, đến lúc phải đi rồi..."  

             "Đợi đến lúc hắn tỉnh thì khó tránh khỏi phải rơi một ít nước mắt rồi."  

             Ông lão phất tay bắn ra ba luồng ánh sáng vào trong quan tài kiếm đen nhánh kia, nhìn thật sâu quan tài kiếm.  

             Sau đó ông tiến lên một bước, thu nhỏ lại còn một tấc, vượt qua ngàn trượng, bay đi trong không trung.  

             Sáng sớm hôm sau.  

             Thiếu niên mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện không thấy bóng dáng của ông lão đâu nữa cũng không có quá nhiều bất ngờ.  

             Vốn dĩ hôm qua hắn muốn uống nhiều rượu hơn một chút.  

             Thiếu niên đứng dậy mở tâm nhãn ra đánh giá nơi mình đã sống trong tám năm qua, trong lòng vẫn có chút không nỡ.  

             Nhìn tấm bản đồ trên bàn mà Tô Huyền đã để lại, nước mắt hắn tuôn ra ngay tức khắc.  

             Thiếu niên cầm tấm bản đồ lên, giọng nói tràn đầy chua xót: "Gia gia... người cũng nên chừa cho ta một ít lộ phí chứ!!!"  

             Không biết phải làm sao nên thiếu niên chỉ có thể mang hết những thứ có thể ăn được trong nhà đi theo.  

             Sau lưng đeo quan tài kiếm bằng đá vô cùng to lớn, trước ngực thì lại đeo một cái bao lớn.  

             Két ~  

             Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí đóng kỹ cửa lớn lại, yên lặng thật lâu, cuối cùng đứng dậy đi xuống chân núi.  

             Thiếu niên rời đi cũng không làm cho bất kỳ ai chú ý đến.  

             Vốn dĩ Lý Tuấn Huy định đi thăm tiểu cô nương nhà thím Lý, thế nhưng hắn phát hiện cửa lớn nhà họ Mạnh đóng chặt nên cũng không gõ cửa nữa.  

             Sau khi xuống núi bởi vì trên lưng Lý Tuấn Huy còn đang đeo hộp kiếm rất to trông không khác gì cái quan tài nên đã khiến nhiều người chú ý đến.  

             Lý Tuấn Huy nhìn thoáng qua bản đồ rồi đi vào trong núi.  

             Thỉnh thoảng còn có thể bắt các loại thỏ rừng hay gà rừng để làm chút thức ăn cho bản thân.  

             Cứ đi như vậy suốt nửa tháng, thế mà mới chỉ đi được có ba trăm dặm.  

             Quan tài kiếm phía sau thật sự quá nặng, nhưng cũng may đeo suốt thời gian dài như vậy nên hiện tại hắn cũng đã làm quen được với cái trọng lượng này phần nào rồi.  

             Thậm chí còn có thể lưng đeo quan tài kiếm bước đi như bay, dù có đi bắt gà rừng thỏ rừng thì cũng không thành vấn đề gì.  

             Ba tháng sau.  

             Một vị thiếu niên mặc áo xám mang vẻ phong trần mệt mỏi đi ra từ trong núi lớn.  

             Sau khi thăm hỏi thì hắn phát hiện cuối cùng mình cũng đã đến phạm vi của Đại Hạ Kiếm Tông rồi!  

             Thiếu niên gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Khá lắm, ước chừng đã đi được ba tháng rồi."  

             Thiếu niên ném gậy gỗ trong tay đi, dọc theo đường lớn mà đi thẳng về hướng của Đại Hạ Kiếm Tông.  

             Dọc theo đường đi, khi thiếu niên đi qua thành trì thôn trấn, hắn cũng nghe nói ít nhiều về các tin đồn của Đại Hạ Kiếm Tông.  

             Đại khái đều nói Đại Hạ Kiếm Tông này tốt như thế nào, quản lý tốt phương diện phạm vi lên đến hàng ngàn dặm ra sao, hầu như không có bất kỳ tai họa nào xảy ra cả.  

             Ngay cả yêu ma quỷ quái ở rừng núi gần đó cũng sống rất dễ chịu, nhưng lại có rất ít yêu quái tồn tại.  

             Thiếu niên nghe được những tin tức này thì không khỏi nhếch miệng.  

             "Xem ra Đại Hạ Kiếm Tông này thật sự đúng như lời gia gia nói vậy, là tông môn có nề nếp đoan chính."  

             “Phải nắm chắc thời gian lên đường thôi..."  

             Ba ngày sau chính là đại hội thu nhận đồ đệ của Đại Hạ Kiếm Tông.  

             Thiếu niên bước chân không ngừng, cuối cùng vào sáng sớm hôm sau đã tới được chân một ngọn núi có dãy núi trùng điệp.  

             Nơi đây hầu hết các đỉnh núi đều là đỉnh hình trụ, đỉnh núi thấp nhất cũng đã cao tới hơn hai trăm trượng, ngọn núi cao nhất thì tới tận mấy ngàn trượng chọc thẳng lên trời cao.  

             Mà bên cạnh thiếu niên cũng dần dần xuất hiện thêm không ít người, xem ra đều là đệ tử trong tộc chạy tới Đại Hạ Kiếm Tông để chuẩn bị bái nhập.  

             Vô số tiếng than khổ không ngừng vang lên từ đám đông náo nhiệt.  

             Bởi vì trước mặt bọn họ chính là thang trời được xưng là Tuyệt Trần Lộ của Đại Hạ Kiếm Tông!  

             Cầu thang này có tổng cộng ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc.  

             Mà quản sự của Đại Hạ Kiếm Tông đứng dưới bậc thang dựng một tấm bảng.  

             Phía trên viết rõ ràng: "Người muốn bái tông nhất định phải tự mình đi lên thang trời, cấm sử dụng bất kỳ vật bên ngoài nào trợ giúp!"  

             Nhìn đám người đang vô cùng huyên náo, cơ thể Lý Tuấn Huy luồn lách qua đám đông như cá lội, khóe miệng mang theo nụ cười.  

             Trực tiếp bước thẳng lên thang trời.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement