Kiếm khách mù - Lý Tuấn Huy (Truyện FULL)

Advertisement

Lâm Đông hơi sững sờ, sau đó nhìn về phía mảnh vải trên hai mắt Lý Tuấn Huy, nhếch miệng cười.  

             “Họ đều gọi ta là Đông Tử, sau này ngươi cũng gọi ta như thế là được.”  

             “Đi thôi, nhìn linh phù thì có lẽ cũng sắp xong rồi.”  

             Lý Tuấn Huy có ấn tượng tốt với thiếu niên quen thuộc này, hai người kề vai sát cánh đi về phía quảng trường.  

             Lúc này, khi Lý Tuấn Huy ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hắn phát hiện có lẽ sân của quảng trường này có chu vi khoảng hơn hai ngàn trượng.  

             Mà đằng sau quảng trường còn có hơn trăm bậc cầu thang, phía trên là lỗ trống khổng lồ được hình thành bởi hai ngọn núi.  

             Phía trên là bốn chữ ‘Đại Hạ Kiếm Tông’ rồng bay phượng múa được khắc lên trên đá.  

             Xung quanh có hàng chục kiếm khí với màu sắc khác nhau bay lượn xung quanh.  

             Lâm Đông nói bên tai Lý Tuấn Huy: “Nhìn thấy không, cái đó là động Thiên Môn đấy.”  

             “Ngọn núi bên trái tên là núi Thiên Tử, dường như tất cả hoạt động bên ngoài của Đại Hạ Kiếm Tông đều ở đó.”  

             “Lát nữa, buổi kiểm tra linh căn quan trọng nhất cũng ở đó.”  

             “Ngọn núi cao nhất phía bên phải tên là núi Thiên Kiếm, là nơi toạ lạc của chính điện tông môn.”  

             Nghe Lâm Đông nói như thế, Lý Tuấn Huy không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi rất quen thuộc với Đại Hạ Kiếm Tông à?”  

             Lâm Đông để lộ ra một nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt, gãi gãi đầu rồi trả lời.  

             “Từ lúc năm tuổi ta đã bắt đầu tập võ ở dưới núi, bước vào Đại Hạ Kiếm Tông là ước mơ cả đời của ta, tất nhiên là vô cùng hiểu rõ.”  

             “Nếu có thể may mắn lên Đoái Thể, ngự kiếm phi hành, chém yêu trừ ác thì sung sướng biết bao!”  

             Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người mập mạp mặc trường bào màu vàng kim cuối cùng cũng chật vật leo xong cầu thang.  

             Quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, khuôn mặt đỏ bừng nằm dưới đất thở hồng hộc từng hơi một.  

             Linh phù trên ngực chỉ dư lại kích thước bằng một cái móng tay.  

             Người mập cẩn thận cầm lấy mảnh linh phù màu vàng, nước mắt cũng chảy xuống.  

             Một lúc sau, người mập mới chật vật đứng dậy, sau khi nhìn thấy hai người Lý Tuấn Huy, nở nụ cười đi về phía hai người.  

             Vừa đi người mập vừa xoay người cười rạng rỡ nói: “Chào hai vị huynh đệ.”  

             “Tại hạ là Lý Thịnh An, ta giấu trộm được mấy cái đùi gà, các ngươi có muốn ăn cùng không.”  

             Vốn dĩ Lý Tuấn Huy định từ chối, dù sao không quen biết mà ăn đồ của người ta thì không tốt lắm.  

             Nhưng hắn vừa muốn từ chối, bụng lại không chịu đựng được mà kêu cồn cào trước mùi thơm mê người.  

             Cặp mắt nhỏ của Lý Thịnh An càng nheo lại nhỏ hơn khi cười, lấy đùi gà trong ngực ra nhét thẳng vào tay hai người.  

             Lý Tuấn Huy phát hiện đùi gà này vẫn còn nóng thì nghe thấy Lý Thịnh An nói.  

             “Ta cất vào trong ngực mà, yên tâm, ta dùng giấy dầu để bọc lại, chắc chắn không có mùi mồ hôi bẩn đâu.”  

             Lâm Đông nghe vậy cũng cười ha ha, không hề khách sáo mà bắt đầu gặm.  

             “Ta tên là Lâm Đông, vị huynh đệ này là Lý Tuấn Huy.”  

             “Ngươi nói xem… bò mấy bậc thang này mệt muốn chết, mà còn đói nữa chứ.”  

             Lý Thịnh An tiếp lời, vùi đầu oán giận nói: “Đúng thế… Năm ngoái cũng chẳng nghe nói đến việc leo cầu thang gì đó, trực tiếp tìm người tốn ít bạc là được khiêng lên đây.”  

             Lý Tuấn Huy thì cười cười không nói gì, hắn không tin Đại Hạ Kiếm Tông lại rảnh rỗi không có việc gì mà làm nên việc như thế.  

             Quả nhiên!  

             Lúc ba người vừa gặm hết cái đùi gà, hai đệ tử trẻ tuổi mặc tông phục màu trắng, ngự kiếm bay từ trong động Thiên Môn ra!  

             Hình bóng chắp hai tay ra sau lưng, ngự kiếm phi hành hoàn toàn khiến tất cả mọi người sợ hãi!  

             Lúc này có gần ba ngàn người đứng trên quảng trường, thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi nín thở.  

             Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hai hình bóng có khí chất xuất trần.  

             Một nam một nữ, khuôn mặt của nam tử khôi ngô, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị.  

             Nữ tử thì có khí chất thanh lãnh, da mịn như mỡ đông.  

             Khuôn mặt trái xoan, mày liễu, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng.  

             Là một người có sắc đẹp tuyệt trần!  

             Ngay cả người luôn bình tĩnh như Lý Tuấn Huy cũng nhìn qua tâm nhãn, kích động trong đầu khi nhìn thấy cảnh này.  

             Tưởng tượng đến việc có lẽ sẽ có một ngày bản thân cũng được ngự kiếm để đi, bay lượn trong trời đất!  

             Sau khi Lý Thịnh An nhìn thấy hai người này thì lẩm bẩm trong miệng.  

             “Tuyệt thật đấy, đại sư huynh Chu Chí và đại sư tỷ Khương Tố của ngoại môn đỉnh Thiên Kim tự mình đến đây hướng dẫn ư?”  

             Tai Lý Tuấn Huy hơi nhúc nhích, sau đó nhớ tên và thân phận của hai người này.  

             Căn cứ theo quan sát của hắn, hắn cảm thấy xem ra cái người tên Lý Thịnh An này không giống như người xuất thân từ dân chúng tầm thường.  

             Một nam một nữ bay xuống đất, ánh mắt của mọi người cũng tập trung lại chỗ hai người họ.  

             Lúc này chỉ còn vài người lác đác đang leo lên trên cầu thang.  

             Mặt Chu Chí không biến sắc liếc nhìn bốn phía, sau đó phất tay, có một chiếc chuông cổ khổng lồ đập một tiếng lên phiến đá.  

             Sau đó nam tử gõ lên chuông cổ, trầm giọng nói: “Đã hết giờ rồi! Người không leo lên trên được có thể đi về!”  

             m thanh trộn lẫn với linh lực rồi truyền ra xa xa, bỗng có vô số người lên tiếng oán trách!  

             Nhưng nam tử này lại làm ngơ không nghe thấy, ném ra ngoài một viên ngọc giản, mấy ngàn bậc thang biến mất trong hư không ngay trước mặt mọi người.  

             Cầu thang tồn tại ban đầu đã biến thành vách núi ngàn trượng!  

             Lúc này quảng trường mà mọi người đang đứng lại trôi lơ lửng giữa không trung.  

             Sau đó những phù văn mang theo ánh sáng bí ẩn đột nhiên sáng lên từng đường giữa quảng trường.  

             Cuối cùng tập hợp lại thành dáng vẻ của một truyền tống trận, loé lên ánh sáng nhạt.  

             Giọng nói thanh lãnh của Khương Tố chậm rãi vang lên: “Mời những người có linh phù trước ngực đã đốt gần như không còn đi vào trong trận.”  

             Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng xôn xao vang lên từ trong nhóm người.  

             Quanh cơ thể Khương Tố tản ra một luồng áp lực vô hình, âm thanh xôn xao biến mất, không ít người cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.  

             “Leo lên vượt thời gian quy định thì mời đi vào trong trận.”  

             Lý Tuấn Huy không thể nhịn được cười khi nhìn mảnh linh phù màu vàng có kích thước bằng một móng tay đang được Lý Thịnh An cẩn thận nâng trong tay.  

             “Ngươi khá may mắn đấy, chỉ thiếu chút nữa thôi.”  

             Hai mắt Lý Thịnh An nhìn chòng chọc vào mảnh linh phù màu vàng trong tay, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Có trời mới biết ta đã vất vả nhiều như thế nào!”  

             Lâm Đông hơi nghi ngờ nhìn người mập mạp: “Huynh đệ à, cảm giác ngươi cũng không giống người thiếu tiền, sao không lấy vài cái phù Thanh Phong hay mấy thứ kiểu như thế?”  

             Nhưng ai ngờ Lý Thịnh An lại giễu cợt một tiếng nói: “Nào có đơn giản như thế… Các ngươi nhìn đi.”  

             Quả nhiên!  

             Cơ thể Chu Chí chậm rãi bay lên, hai con mắt để lộ ánh sáng sắc bén, trầm giọng nói: “Những người đầu cơ trục lợi ra khỏi hàng!”  

             Vừa dứt lời bỗng có không ít người cúi đầu nhìn đông nhìn tây.  

             Hừ!  

             Một tiếng hừ như một tảng đá lớn đặt trong lòng mọi người, sau đó Chu Chí phất tay ném vài quả cầu pha lê trong suốt ra ngoài.  

             Bên trong là hình ảnh của không ít người đã vận dụng phù Thanh Phong khi leo lên bậc thang.  

             Còn có người sử dụng cả loại bột phấn đặc biệt, vân vân vân vân.  

             Những người này cũng đều bị tước đi tư cách, không có ngoại lệ.  

             Trong đó có một thiếu niên có thân hình to con không phục, mạnh mẽ đi mấy bước về phía Chu Chí, lớn tiếng nói.  

             “Chẳng qua ta chỉ dùng một ít thuốc có lợi cho việc lưu thông máu thôi, ta đã rèn luyện cơ thể đến Đoái Thể, dựa vào đâu mà tước đi tư cách của ta chứ!”  

             Chu Chí bỗng quay đầu nhìn về phía người đó, hai mắt hơi khép lại, trầm giọng nói.  

             “Ngươi… muốn ta cho ngươi một lời giải thích à?”  

             Thiếu niên đó mạnh miệng không phục nói: “Đúng thế! Ta không chỉ rèn luyện cơ thể đến Đoái Thể mà cha ta từ sớm đã nhờ người đến kiểm tra linh căn cho ta.”  

             “Ta chính là người có linh căn song hệ mộc hoả! Dựa vào đâu mà ta phải giống như lũ phế vật kia chứ!”  

             Khoé miệng Chu Chí hiện lên một tia cười lạnh, bay xuống từ giữa không trung, đi thẳng về phía người nói chuyện.  

             Chu Chí cao hơn đối phương một cái đầu, khi hai mắt nhìn xuống đối phương, cười lạnh nói.  

             “Ngươi cảm thấy bản thân có linh căn song hệ mộc hoả là có thiên phú vô cùng cao nên chướng mắt những người khác đúng không?”  

             Thiếu niên đó bị ánh mắt của Chu Chí chĩa vào, cảm thấy có một cảm giác áp bách rất cường đại, kìm nén đến mức đỏ mặt tía tai.  

             Vẫn lên tiếng như trước: “Không sai! Dựa vào đâu chứ!”  

             Chu Chí xoay người nhìn bốn phía, khẽ nói: “Có phải trong các ngươi cũng có người nghĩ như vậy đúng không?”  

             Thấy mọi người không một ai dám mở miệng nói, Chu Chí giễu cợt một tiếng.  

             “Các ngươi còn chẳng can đảm bằng hắn!”  

             “Ngươi tên là gì?”  

             Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Chí, trong lòng bình tĩnh lại không ít, trầm giọng nói: “La Hổ!”  

             Chu Chí lùi lại rồi bay lên, bay giữa không trung, nhìn về phía mọi người rồi trầm giọng nói.  

             “Đại Hạ Kiếm Tông không cần hạng người đầu cơ trục lợi, thích người nào thì nhận người đó!”  

             “Nếu không còn vấn đề nào khác thì biến khỏi đây!”  

             La Hổ bỗng sầm mặt lại, lửa giận trong lòng bốc lên, hắn ta cảm thấy Chu Chí đang nhắm vào hắn ta!  

             Đúng lúc này La Hổ bắt gặp một nhóm ba người Lý Tuấn Huy.  

             Đột nhiên trút giận lên người Lý Tuấn Huy, chỉ vào hắn rồi giận dữ hét: “Đại Hạ Kiếm Tông nhận cả một tên mù loà! Tên này vốn đã thiếu sót từ sớm, tới tông môn này cũng thế mà thôi!”  

             Nghe thấy như vậy, sắc mặt Chu Chí bỗng trở nên vô cùng âm trầm.  

             Lúc này đối mặt với hơn ba ngàn đệ tử sùng bái tông môn, trầm giọng nói.  

             “Đại Hạ Kiếm Tông thu nhận để tử, thứ nhất là xem xét phẩm hạnh, thứ hai là xem nghị lực, thứ ba là xem thiên phú!”  

             “Không phải ngươi không phục à? Cho ta xem linh phù của ngươi!”  

             La Hổ cầm linh phù trong ngực ra ném cho Chu Chí, nhìn linh phù chỉ còn lại một phần tư, mọi người không khỏi phát ra tiếng cảm thán!  

             Bởi vì những người có thể leo lên đỉnh ở đây phần lớn chỉ còn lại một phần mười linh phù.  

             Vẻ mặt La Hổ kiêu ngạo nhìn về phía Chu Chí.  

             Giống như đang nói, Đại Hạ Kiếm Tông của ngươi không nhận ta là tổn thất của các ngươi.  

             Nhưng Chu Chí lại đi thẳng đến bên cạnh Lý Tuấn Huy rồi nói khẽ: “Có thể cho ta mượn linh phù của ngươi không?”  

             Lý Tuấn Huy sờ mũi, không ngờ việc này cũng có thể ảnh hưởng đến mình.  

             Sau đó lấy linh phù còn lại từ trong ngực ra đưa cho Chu Chí.  

             La Hổ luôn dõi về phía hai người nhìn thấy linh phù bị gấp vào không khỏi nói: “Ta còn cho là cái gì chứ! Không phải gần bằng một phần tư của ta thôi sao”  

             “Chuyện này chỉ có thể nói thực lực của hắn cũng được, vậy thì sao?”  

             Nhưng ai ngờ Chu Chí lại chậm rãi mở linh phù đang bị gấp ra trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.  

             Một nửa!  

             Linh phù chỉ bị đốt mất có một nửa!  

             Hiển nhiên Chu Chí cũng có hơi bất ngờ…  

             Ánh mắt lạnh lùng nhìn La Hổ nói: “Cho dù chàng thiếu niên này có không nhìn thấy thì người ta cũng mạnh hơn ngươi!”  

             “Không cần phải nhiều lời! Mời rời đi!”  

             La Hổ uất hận trừng mắt nhìn Lý Tuấn Huy, sau đó nhanh chân đi vào trong truyền tống trận.  

             Trong số hơn ba ngàn đệ tử bái tông môn, cuối cùng chỉ còn sót lại một ngàn tám trăm người đi vào núi Thiên Tử để tiến hành kiểm tra linh căn!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement