Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement
Gió đêm lạnh buốt, Quế Chi chạy ra ngoài chẳng biết đi đâu về đâu. Trong lòng nóng như lửa đốt, mất một lúc sau mới loạng choạng ngã xuống. Cô ngồi trên đất, lặng lẽ xoa đầu gối đau buốt. Khi này mới nở nụ cười nhạt nhòa.

Quế Chi mỗi khi vấp ngã, cho dù bố mẹ không hỏi có đau không, thì ít ra còn chú cô đến đỡ cô lên, phủi sạch đất cát rồi lấy bông băng chấm vết thương cho cô. Nhưng bây giờ, cô có ngã đến đầu rơi máu chảy, có lẽ chú của cô cũng không quan tâm nữa. Quế Chi muốn đứng lên, nhưng chân đau quá, nên đành ngồi chờ cơn đau trôi qua, lẳng lặng đếm mấy vì sao. Trời hôm nay lạnh thật, nhưng cái lạnh cũng khiến sao trời sáng rực rỡ hơn.

Quế Chi cứ ngồi như thế, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh. Cô biết rõ, tình cảm của mình với chú mình không phải là tình cảm bình thường, nên ngoài áp chế ra, cô chỉ biết cố gắng quên đi từng ngày thôi. Quế Chi giữ kín nó sâu tận trái tim mình, mỗi sinh nhật đều ước rằng chú ấy không có quan hệ huyết thống gì với mình, có lần nghe thấy có thể nhìn thấy mưa sao băng, cô không ăn không ngủ chỉ chờ mưa sao băng. Mưa sao băng hơn trăm triệu sao rơi, vậy là cô ước đến trăm triệu lần. Khi nào cũng chỉ mong, có một điều thần kì nào đó, biến Minh không phải là chú cô nữa. Nhưng theo năm tháng dần trôi, cô càng ngày càng lớn, ước mong ấy cũng dần phai nhạt dần, trở thành chấp nhận.

Quế Chi tìm cách xoay sở, từ mơ mộng không thực tế thành chấp nhận. Cô cảm thấy, chỉ cần bên cạnh anh như vậy, đã đủ rồi. Cho dù sau này chú cô có lấy vợ sinh con, cô cũng sẽ chôn vùi thứ tình cảm này, chúc phúc cho chú ấy.

Cô chuẩn bị tâm lí ngày đêm, chỉ chờ Minh ngỏ ý cưới một cô nào đó, rồi cô sẽ đến, nhìn anh trong trang phục cưới, khi ấy cô nhất định sẽ mỉm cười thật ngọt ngào chúc mừng. Và bây giờ, ngày ấy đến, Thanh Lam xuất hiện rồi. Vậy mà Quế Chi không sao cười nổi... Tuyệt vọng không phải là một trạng thái cảm xúc, mà là nhiều ngày nhiều đêm, biết mình muốn gì, lại chủ định thứ ấy là thứ mình không có quyền chạm đến...

Gió mát đến nỗi Quế Chi rùng mình, cả người nổi da gà. Cô xoa xoa má mình, nơi ấy còn hơi buốt, mới biết Minh dùng lực mạnh đến cỡ nào. Quế Chi lại không thấy đau, so với mấy ngàn ngày đau lòng, chút đau đớn này đã là gì. Quế Chi cố gắng bám víu lề đường đứng dậy, rồi dần đi về khách sạn của Trì Tuyết. Ngoài Trì Tuyết ra, cô thật sự không biết phải tìm ai nữa.

Bởi vậy, khi Trì Tuyết nhìn thấy Quế Chi trước cửa hồn xiêu phách lạc, vội vàng kéo cô vào trong phòng. Trong phòng khá ấm áp, Quế Chi thay đồ xong, đã ngồi cạnh Trì Tuyết tựa vào vai cô. Trì Tuyết khi này mới hỏi, “Có chuyện gì vậy?"

Quế Chi nhìn Trì Tuyết, trong một thoáng Trì Tuyết đã nghĩ, chẳng bằng Quế Chi khóc đi, cô còn thấy đỡ hơn vẻ mặt này. Nhưng Quế Chi không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ kể lại như chẳng phải chuyện của bản thân.



“Tớ tìm chú, sau đó chú ấy tát tớ".

Trì Tuyết nhìn Quế Chi, thấy má cô hơi đỏ mới hiểu vì sao. Thật lòng mà nói, Trì Tuyết khá ngạc nhiên, không ngờ anh Minh có thể ra tay nặng với Quế Chi như vậy. Đánh ở đâu cũng được, sao cứ phải là mặt. Minh từ nhỏ đã ở bên cạnh Quế Chi, lo lắng quan tâm cho cô, anh không nỡ động vào cô dù chỉ là một ngón tay, vậy mà có thể ra tay đến mức này.

“Chà, sau này lỡ đâu hết đẹp thì làm sao, ra tay ác độc ghê, chắc muốn nuôi cậu cả đời rồi."

Quế Chi không vui nổi, “Ai mà thèm chú ta nuôi, bây giờ chú ấy có tình mới rồi, làm gì còn nhớ đứa cháu này nữa".

Trì Tuyết trầm ngâm một chút, "Thanh Lam?"

Quế Chi không đáp, sau đó kéo chăn kín người che khuất mặt. Trì Tuyết thấy Quế Chi nằm xuống cũng tắt đèn đi, sau đó hai người chẳng nói chuyện nữa. Đêm yên tĩnh, hai cô gái cũng lặng lẽ trong cảm xúc của riêng mình. Trì Tuyết thấy Quế Chi không đáp gì, nghĩ rằng cô đã ngủ rồi nên cũng thôi, chỉ là đến khi lơ mơ, lại nghe Quế Chi đáp lại, "Ừm, chị ấy".

“..." Trì Tuyết định nói gì đó, Quế Chi đã nói trước.

"Tớ tính thuê nhà ở ngoài, không muốn về nhà nữa... Cậu giờ chưa có nhà, hay tìm trọ cùng tớ đi..."

Trì Tuyết xoay người ôm vai Quế Chi. "Ừm, tớ tìm trọ với cậu."

Quế Chi nghe vậy hốc mắt đỏ hoe, cô ậm ừ không nói nữa. Đêm lạnh như nước, người lạnh như băng.

Quế Chi và Trì Tuyết ngủ một đêm đến sáng, hẹn vài sales nhà đất rồi chuẩn bị ra ngoài. Ở khách sạn không phải cách lâu dài, nên thành ra hai người hẹn sales xong đã tính đến chuyện đi xem nhà. Quế Chi ngủ một đêm tâm trạng đã khá hơn, khi này lại quay về dáng vẻ không tim không phổi như trước, Quế Chi thay đồ xong nắm tay Trì Tuyết.

"Ra ngoài đi, tớ tìm thấy căn đó đẹp lắm. Sau này chị bao nuôi cậu".



Trì Tuyết phì cười, biết Quế Chi có tiền, nên câu bao nuôi nhiều khi là thật đấy. Trì Tuyết gật đầu, "Được rồi, sau này nhờ Quế Chi nhà ta rồi".

Quế Chi hất mặt, kiêu ngạo như một bé khổng tước xòe đuôi đi về phía trước, Trì Tuyết thấy vậy chạy vội theo. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lại chẳng để ý một chiếc ô tô đã theo đuôi hai người cả đoạn đường dài.

Trong xe ô tô, một cô gái ngồi sau vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Trì Tuyết từ xa đầy oán hận. Cô ta mặc một bộ váy che kín toàn thân, nhưng vẫn có thể thấy vài dấu đỏ nhạt trên cổ lan tận cằm.

Trì Tuyết và Quế Chi không biết, một tuần qua Kim Oanh đã sống thế nào. Đây là một tuần đau khổ nhất kể từ khi cô ta đặt chân đến thành phố này. Kim Oanh không có gia đình ở đây, trong nhà hoàn cảnh cũng bình thường, từ sau khi vào làm ở tòa soạn mới sống khá lên. Kim Oanh không ưa gì Trì Tuyết, càng không thích Quế Chi. Ba bài báo cũng là cô ta một tay viết nên. Cô ta không mong ước gì nhiều, chỉ cần làm Trì Tuyết và Quế Chi sống không yên ổn là được rồi.

Vậy mà cô ta không ngờ, sau lưng hai cô ta lại có hậu thuẫn vững chắc như thế. Kim Oanh nhìn những vết đỏ trên da mình, nước mắt muốn tràn ra bị ép ngược vào trong, chỉ trong một tuần hơn, cô ta mất việc. Mất việc cũng không sao, quay lưng làm cho tòa soạn khác là được. Nhưng không một ai nhận cô ta cả.

Kim Oanh bấy giờ mới biết chuyện không ổn. Cô ta đi khắp nơi xin việc, nơi nào cũng lắc đầu từ chối. Tiền thuê nhà đến hạn, những khoản chi phí vay tiêu dùng cũng đến kì lãi suất. Nhưng trong tay cô ta không có tiền. Kim Oanh chưa bao giờ khổ đến vậy, trước kia ăn sung mặc sướng, cô ta nào biết sẽ có một ngày thế này. Sau đó, cô ta mới biết mình đắc tội người không nên đắc tội. Nhắm mắt lại, chỉ có những tiếng tục tằn của người đàn ông đè ép cô. Kim Oanh gần đây không thể ngủ ngon, cứ ngủ là mơ thấy sự mọi rợ của hắn... Ngôn Tình Cổ Đại

Hai cô gái vừa đi vừa cười, Kim Oanh không hiểu, tại sao cô ta sống khổ cực như vậy, mà cô ấy còn có thể mỉm cười tươi tắn đến thế, vậy là cơn giận lu mờ lí trí, chẳng biết khi nào đã đạp chân ga. Kim Oanh chỉ có một suy nghĩ, giết chết hai đứa kia, để chúng không cười được nữa. Trì Tuyết và Quế Chi cùng đi sang đường, ở đây khá vắng, nên cả hai đi khá chậm. Quế Chi đang xách hộ đồ cho Trì Tuyết, than vãn không dứt về căn hộ

vừa nhìn.

“Tớ nói thật, nếu không phải anh sales đó đẹp trai, tớ đã mắng rồi ấy. Nghĩ sao mà giới thiệu cho mình cái chỗ phức tạp vậy không biết, giá cũng đắt nữa. Tận mười triệu một tháng, lừa chị đâu có dễ thế".

Trì Tuyết cũng thấy hơi đắt thật, nên không trả lời xem như đồng ý với lời của Quế Chi. Quế Chi vừa đi vừa nói, rồi kéo cô sang đường, lúc này giày của cô bị lỏng, nên buông tay Trì Tuyết ra cúi đầu buộc dây. Trì Tuyết không để ý mới đi sang đường, Quế Chi vừa ngẩng đầu, đã thấy một chiếc xe lao nhanh về phía hai người.

Quế Chi nhìn biển số, loáng thoáng nhận ra Kim Oanh. Cô ta lao như điên về phía Trì Tuyết, Trì Tuyết lại đi thẳng chẳng để ý gì. Quế Chỉ sợ hãi, không kịp buộc dây đã lao về Trì Tuyết.



“Trì Tuyết!!!”

Quế Chi gào lên, Trì Tuyết giật mình quay đầu. Trong một thoáng, cô nghe thấy tiếng phanh xe, mình bị một lực đẩy ra, Trì Tuyết ngã dài ra đất, tay chân trầy xước rách cả da. Trì Tuyết định thần lại, nhìn lên tìm Quế Chi. Vừa thấy Quế Chi, tay chân đã bủn rủn cả người. Ở giữa đường, Quế Chi nằm dưới xe ô tô của Kim Oanh, máu chảy lan thành một vũng lớn. Trì Tuyết nhìn thấy chạy sang đó, nước mắt chảy dài trên má.

"Quế Chi!!! Quế Chi..."

Kim Oanh nổi điên đâm Trì Tuyết, chẳng ngờ Quế Chi từ đâu đẩy cô ra, cô ta đâm trúng Quế Chi rồi, thấy máu chảy dài trên đất, khi này mới giật mình, tay siết vô lăng run lẩy bẩy. Mình vừa đâm người sao?

Kim Oanh không còn nghĩ được gì, vội vàng lái xe chạy biến mất, coi như không biết gì với tai nạn vừa xảy ra, còn về phần Quế Chi có làm sao không, cô ta làm gì có hơi sức đâu mà quan tâm.

Trì Tuyết nhìn thấy xe của Kim Oanh chạy đi rồi, vội vàng bò sang Quế Chi. Quế Chi nhắm tịt mắt, cả người đầy máu. Trì Tuyết sợ đến mức cầm điện thoại ấn mấy lần mới gọi được xe cứu thương. Cô thả điện thoại ra, chỗ nào cũng là máu, Trì Tuyết không dám đặt tay ở đâu cả.

Nước mắt tràn ra ướt cả má, cô khóc nức nở.

“Quế Chi, cậu có sao không... Quế Chi, cậu tỉnh lại đi... Quế Chi..."

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement