Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement
Kỷ Nhiên đứng dưới ánh đèn, vừa uống hết ba ly rượu, chưa say nhưng đầu óc đã chông chênh. Đó là khi nhìn thấy cô gái của mình, tay trong tay một người đàn ông mình chẳng ưa mấy, mặc một bộ váy dài đẹp đẽ mà ngay cả mình còn chưa nhìn thấy bao giờ. Trì Tuyết đứng ngay bên đó, vẫn xinh đẹp ngọc ngà, anh lại thấy thật xa lạ.

Kỷ Nhiên không nói gì, nhìn những người bàn tán xôn xao, anh đang chờ, chờ cô sẽ đến cạnh anh để anh giúp cô. Kỷ Nhiên đánh cược, không biết bao giờ Trì Tuyết sẽ đi về phía anh. Trì Tuyết không ưa giàu, ghét thân phận của anh, bởi vì cô thiếu sự an toàn. Nhưng anh sẽ là người nói cho cô hiểu, đôi khi thân phận địa vị mới là điều an toàn nhất. Không có gì tiền nong không giải quyết được, nếu không giải quyết được, ấy là chưa đủ tiền mà thôi.

Ánh mắt anh dõi theo Trì Tuyết từ khi Nhã Linh đi về phía cô, tai không nghe, mắt không thấy bất kì ai. Chỉ có vòng eo thon thả, mái tóc bới cao có mấy sợi lưa thưa rũ hai bên sườn mặt, anh đang chờ, cô thỏa hiệp.

Kỷ Nhiên chờ mãi, cuối cùng mới thấy Trì Tuyết nhìn mình. Trong lòng hơi run rẩy, nhưng trước mặt vẫn chỉ là bộ dáng điểm nhiên như thể chẳng quan tâm điều gì. Trì Tuyết đứng nhìn anh như thế, như ra một quyết định quan trọng nào đó trong lòng, rồi dời mắt đi.

Cô đứng cạnh Herry Nguyễn, tay buông hờ cánh tay của Herry, giọng nói không lớn chẳng to, vừa đủ Kỷ Nhiên nghe thấy từng từ một.

"Herry, tôi muốn về. Trễ rồi".

Kỷ Nhiên nghe thấy, trong lòng có thứ gì rơi mất. Xung quanh bàn tán xôn xao, tuy ở đây toàn nghệ sĩ khách mời, nhưng chẳng khác gì một cái chợ thu nhỏ.

“Ủa, về rồi còn gì vui nữa?"

“Chứ ở đây có cả tình cũ người mới, làm sao ở lại được?"

Ai là tình cũ, ai là người mới? Kỷ Nhiên càng nghe càng thấy lòng như lửa đốt, chẳng biết vì rượu quá nặng, hay là vì đâu. Trì Tuyết bên kia buông tay Herry, định quay người rời khỏi, cô không phải người nổi tiếng, không thích cảm giác người khác chú ý đem mình ra làm trò tiêu khiển. Herry muốn ngăn cô, Trì Tuyết cũng chẳng buồn quan tâm đến anh ta.

Tối nay, cô như một vai hề giữa khán giả, khi mà từng người ở đây chẳng hiểu cô là ai, làm gì ở đây, mà thiêu dệt nên những câu chuyện không can dự gì đến cô. Trì Tuyết buồn phiền, chỉ muốn rời khỏi đây nhanh một chút. Nhất là khi đối mặt với con người cô vừa yêu vừa muốn xa lánh bên kia. Vậy mà Kỷ Nhiên không để cô toại nguyện. Trì Tuyết vừa bước một bước, anh đã trầm giọng.

“Đứng lại, không ai được rời khỏi đây”.

Giọng Kỷ Nhiên xuyên qua đám người ồn ào, vậy mà khiến toàn cảnh ngừng xôn xao. Mọi người nhìn về phía bàn tiệc, đã thấy một người đàn ông cao dong dỏng, áo vest sang trọng, phong thái lịch lãm. Anh đứng dưới ánh đèn, tạo cho người khác cảm giác khó gần, tay cầm ly rượu đỏ, tạo cảm giác đáng sợ, mà chính người ở đây cũng không biết vì sao mình lại sợ anh ta.

Mỗi nghệ sĩ ở đây đều biết tin về Eudora, nên đành đổ cho thế lực của anh rất lớn, nếu đắc tội phải anh ta, chỉ e rằng sau này con đường sự nghiệp gập ghềnh. Vì vậy, ai cũng biết điều im hơi lặng tiếng. Chợt có người nhớ ra, Trì Tuyết là vợ của anh ta, mình đứng trước mặt chồng cô nói vợ người ta như thế, người đàn ông nào mà chẳng sĩ diện. Vậy là càng im thin thít.

Trì Tuyết nghe giọng anh vang đến từ đằng sau, không hề quay lại. Nhưng đáy lòng lại bị sự yên tĩnh tác động, họ đứng trước mặt đương sự còn không quan tâm cô nghĩ gì, vậy mà một câu bình thường của anh, lại dừng ngay thái độ. Trì Tuyết khi này mới hay, cái gì gọi là quyền thế. Cô hít sâu, cảm thấy bộ váy hôm nay quá mỏng, chẳng hiểu sao gió vuốt ve khiến cô lạnh tê tái.

Cô dần quay đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Trì Tuyết không biết đào đâu dũng khí, ương bướng hỏi.

“Tại sao không được rời đi?"

Kỷ Nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới, Trì Tuyết không tự chủ lướt xuống tay anh, nơi đang nổi gân xanh. Có lẽ anh dùng lực rất mạnh, đến mức cô thấy đau thay ly rượu cầm trên tay.

“Em thử bước một bước xem".

“...”

Người ngang ngược này là ai, cô không quen.

Trì Tuyết nhìn anh từ trên xuống dưới, gò má, cái mũi, đôi môi cô từng hôn lên hàng ngàn lần. Tất cả đều quen thuộc như vậy, chỉ có sự ngang tàng này là mới mẻ.

Trì Tuyết hít sâu, đối diện với anh. Trì Tuyết là người chịu mềm không chịu cứng, anh càng như vậy, cô càng muốn chống lại anh. Cô không nói chẳng rành, vén váy quay người.

Loảng Xoảng.

Tiếng rơi vỡ bên kia khiến cô quay phắt lại, những người đứng đấy cũng quay lại nhìn anh. Chẳng biết ly rượu trên tay anh vỡ từ lúc nào, quầy rượu sau lưng đổ xuống ra sao, Trì Tuyết thấy máu từ bàn tay anh nhỏ giọt xuống, chẳng biết có dằm hay không, không kịp nghĩ gì chạy sang đấy.

Herry muốn níu cô cũng không còn kịp nữa, giương mắt nhìn cô đi xa mình. Trì Tuyết chạy sang phía Kỷ Nhiên, vội vàng cầm tay anh lên, Kỷ Nhiên thấy cô đến gần, cơn giận biến mất tăm. Trì Tuyết cầm bàn tay anh, máu trộn lẫn với mẻ ly, máu chảy lan dài đến tận cổ tay.

“Anh làm gì vậy?"

Trì Tuyết vội vàng hỏi, Kỷ Nhiên không đáp, tuy người đau là anh, nhưng Trì Tuyết lại như thể sắp khóc đến nơi. Vậy là trái tim như có thứ gì lướt qua, làm anh không cách nào nổi giận với cô được. Trì Tuyết nhìn lên, thấy ánh mắt anh nhìn mình, trước mũi thoáng qua hương bạc hà cay, thì mới thoáng ngẩn ngơ.

Cô từ bao giờ lại chạy sang đây rồi? Vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Nhã Linh vừa định đi sang, thì đã thấy ánh mắt Kỷ Nhiên lướt sang nhìn mình, trong đấy có cảnh cáo và đe dọa, Nhã Linh hơi hoảng, lùi một bước. Trì Tuyết lật tay anh xong, không biết làm sao đành nói với anh.

"Cầm máu đã. Anh chảy nhiều máu quá".

Anh không nói gì, tự nhiên ôm lấy vai cô, Trì Tuyết không chú ý mấy đến động tác của anh, chỉ chăm chú nhìn lòng bàn tay của anh. Đến khi ra khỏi biệt thự rồi, cô mới định thần lại.

Kỷ Nhiên dẫn cô đến trước chiếc xe Mercedes chờ sẵn, Trì Tuyết đứng ngây người một lát, mới hay đây là chiếc xe lần trước đón mình đi. Trì Tuyết chưa kịp trách anh, Kỷ Nhiên đã hơi rên rỉ. Cô thoáng định thần, đã mở cửa xe ngồi vào.

Trong xe không có ai, Trì Tuyết thở dài.

"Trong xe có băng gạc không?"

Kỷ Nhiên gật đầu.

"Hộc trước xe có thuốc đó, bông băng đủ cả."

Trì Tuyết thoáng nhìn hộp cứu thương.

"Sao anh mua đầy đủ vậy?"

“Lúc trước thường bị thương..."

Trì Tuyết mới nhớ ra lịch sử đen tối của Kỷ Nhiên. Hốc mắt hơi xót, mở hộp ra lấy bông băng ra. Cô lật tay Kỷ Nhiên, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Máu nhiều đến nỗi Trì Tuyết thấm gần hết bông mới hơi ngừng, bấy giờ cô mới cẩn thận lấy mẫu dằm ra.

Trì Tuyết yên lặng trong suốt quá trình, chỉ sợ mình sẽ lộ ra cảm xúc đau lòng của bản thân. Trì Tuyết cố làm không quan tâm, nhưng động tác của cô đã bán đứng tất cả, khi thấy dằm quá sâu, cô mới hơi ngẩng lên, chỉ thấy Kỷ Nhiên đang nhìn mình, dáng vẻ khá ngốc nghếch.

"Anh có đau không? Đau thì nói em. Em lấy dằm ra đây".

Kỷ Nhiên gật đầu.

"Không sao, anh quen rồi..."

Trì Tuyết có thể nghĩ đến chiều hướng Kỷ Nhiên đang diễn đáng thương, xài khổ nhục kế. Nhưng khi nghe đến anh quen rồi cô vẫn thoáng trầm xuống. Trì Tuyết lấy dằm ra, cô làm chậm đến nỗi Kỷ Nhiên không có mấy cảm giác nhói, anh đã từng chịu rất nhiều đau đớn xác thịt, mỗi thứ này có là gì. Trì Tuyết đổ thuốc đỏ ra, lúc này Kỷ Nhiên mới hơi hít sâu.

Cô nhận ra điều này, thổi phù phù lên vết thương. Cảm giác mát lạnh từ hơi thở của cô, vỗ về trái tim anh. Ít nhất là trước giờ, có mấy người dịu dàng sợ anh đau đâu...

"Không sao đâu, em lấy xong rồi, băng lại nữa là ổn thôi”.

Trì Tuyết không cố ý, giọng vẫn dịu dàng đến độ tan chảy trái tim anh. Kỷ Nhiên ngờ nghệch nhìn cô, gương mặt cô nghiêng nghiêng trong đèn cam sẫm, nhẹ nhàng băng bó cho anh. Kỷ Nhiên chỉ thấy nơi nào đó được rót đầy mật, cảm giác thỏa mãn vỗ về khây khỏa cả người.

Trì Tuyết làm xong hết, mới cất hộp cứu thương đi. Băng xong rồi, không thấy máu thấm ra ngoài nhiều nữa, có lẽ đã cầm được máu rồi, bấy giờ mới nhận ra hai người đang ngồi rất sát nhau.

Cô tựa hẳn vào anh, chân còn đan chéo với anh. Tay thì nắm chặt tay bị thương của anh, bấy giờ mới hoảng hồn lùi ra. Thì đã muộn. Kỷ Nhiên ôm lấy eo cô kéo vào lòng, chống cằm vào hõm vai cô. Trong xe yên tĩnh, không khí không lạnh mấy, cô lại nghe giọng anh như nỉ non.

“Trì Tuyết..."

Người đang làm nũng này là ai, cô không quen nốt.

Kỷ Nhiên được đà làm tới, liên tục kêu tên cô.

“Trì Tuyết, Trì Tuyết..."

Trì Tuyết nghe mà tim mềm nhũn, chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa. Đúng là cô giận anh, không muốn gặp anh ngay lúc này, nhưng chẳng thể ngăn được mình hướng về phía anh. Trì Tuyết không biết làm sao mới phải, đã nghe giọng anh xuyên qua mấy sợi tóc phe phẩy, ấm áp mà trầm thấp.

“Anh rất nhớ em."

Thật ra cô muốn quay lại, ôm lấy anh, nhào lên người anh, choàng tay qua cổ anh khóc lóc một trận, nói với anh cho thỏa mong nhớ, rằng, em cũng rất nhớ anh. Nhưng ngay khi cô nghĩ đến viễn cảnh ấy, thì cảnh tượng trong xe đã ập đến. Buồng xe Mercedes đắt tiền, ghế lái khá rộng rãi, từng chi tiết cứ đập vào mắt cô, ép đến mức trái tim cô thoáng đau đớn. Người đàn ông này, cô yêu đấy. Nhưng mấy tháng qua, anh chưa từng một lần ngỏ ý với cô anh là ai, hay anh có lừa dối cô việc gì không...

Không lẽ tình cảm của anh, cũng hào nhoáng như chiếc xe này, nhưng chẳng chút quen thuộc... Cô vẫn muốn một người cùng cô ăn mì gõ, đi hết mấy tháng năm, hơn là khóc trên BMW...



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement