Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement
Trì Tuyết ngồi trong nhà của Kỷ Nhiên xếp đồ vào vali nhỏ của mình. Tối qua đến giờ cô không giữ nổi tỉnh táo, cứ xếp một bộ là mắt chùng xuống muốn ngủ thiếp đi. Trì Tuyết khẽ xoa bụng mình, có lẽ như đã làm mẹ, nên tính cách cũng mềm mại hơn. Cô khẽ nở nụ cười, rồi nhớ đến bố của đứa trẻ, nụ cười ấy lại hạ xuống ngay.

Trì Tuyết đóng nắp vali, không màng quan tâm đến đồ dùng còn sót lại gì hay không, đi ra ngoài phòng khách ngồi. Kỷ Nhiên thuê người giúp việc, lúc này bà đang lúi húi trong bếp, Trì Tuyết ngồi không lâu bà đã bưng đồ ăn ra cho.

“Cháu ăn gì đi. Phụ nữ có thai nên ăn nhiều chút".

Trì Tuyết không muốn ăn, nhưng cô thật sự rất đói. Mùi cháo thơm phức khiến bụng cô sôi ùng ục, vậy là gật đầu nhận lấy.

“Cháu cảm ơn. Cô đừng lo cho cháu”.

Trì Tuyết không muốn phiền người khác giúp mình, huống hồ người giúp việc cũng đã lớn tuổi rồi. Người giúp việc lắc đầu.

"Không sao đâu".

Trì Tuyết áy náy cảm ơn, ăn một muỗng cháo hải sản, nhìn tấm rèm phắt phơ trong không khí. Có lẽ đi đâu cũng không bằng nhà mình, nên khi Trì Tuyết về lại nhà của hai người, Trì Tuyết thấy cả người đều thư thả. Chỉ là, sau này không còn nữa.

Miệng đắng chát, tim cũng mệt nhoài.

Trì Tuyết để cháo xuống, cô không sao thuyết phục bản thân được, dù tối qua đến giờ cô đã dùng hàng vạn lí do để ở lại. Kỷ Nhiên bệnh, anh chưa khỏe, cô không nên đi. Kỷ Nhiên lừa cô, nhưng bây giờ anh cần cô, cô không thể rời đi.

Trì Tuyết biết, cô muốn bên anh.

Nhưng hình ảnh hôm qua, lời nói hôm ấy vẫn còn in dấu mồn một. Anh lại lừa cô...

Giữa hai người, có quá nhiều lời nói dối, có qua nhiều vết thương. Trì Tuyết nhắm mắt, nếu bây giờ có ai nói với cô chồng cô không phải người trái đất, có khi cô cũng chấp nhận rồi.

Rốt cuộc đâu mới là thật, Trì Tuyết không biết.

Ngay cả nơi này, nơi cô gọi là nhà. Trì Tuyết còn không có dũng cảm để ở lại nữa.

Phải, cô phải đi. Rời xa anh càng xa càng tốt. Cô chỉ muốn sống cuộc đời bình thường, cô căm ghét những người trốn tránh pháp luật.

Nhưng đau đớn thay, Trì Tuyết lại đang muốn thỏa hiệp.

Đầu óc cô loạn, kí ức chấp vá thành những gì cô đọc được về phòng kín N. Trì Tuyết xoa thái dương đau đau, thì bên ngoài có người đến.



Hải Đăng vừa vào phòng đã thấy Trì Tuyết dọn xong đồ đạc, vali chất đống ngay bên cạnh lối vào phòng ngủ. Anh hoảng ơi là hoảng, chạy vào tìm cô, mới bắt gặp cô ngồi trên sô pha phòng khách. Nếu cô ấy chạy lung tung, Kỷ Nhiên ra viện anh cũng khó mà giao phó được.

Hải Đăng thấy Trì Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đi vào ngồi xuống trước mặt cô.

"Trì Tuyết".

Trì Tuyết nhìn lên, Hải Đăng đang lo âu nhìn cô. Cô hơi nhướn mày, nhớ lại cảnh tàn khốc hôm qua mà không sao nuốt trôi cháo được.

"Chào anh."

“Em tính đi đâu vậy?"

Hải Đăng bằng mọi giá phải ngăn Trì Tuyết lại, cô mà đi thì xem như cuộc đời này anh sống không còn gì tiếc nuối nữa. Trì Tuyết biết Hải Đăng đến đây, chín mươi phần trăm là ý của Kỷ Nhiên, dù sao cô cũng không muốn nói chuyện với Kỷ Nhiên nên nói với Hải Đăng.

“Chuyện hôm qua cảm ơn anh”.

Cho dù cách của Hải Đăng hơi tàn bạo, nhưng nếu là người khác, có lẽ mạng của chồng cô... cô có đôi khi cảm thấy, mình quả là một người bao che khuyết điểm, tiêu chuẩn kép vô cùng.

Hải Đăng lắc đầu.

"Ai cũng làm như anh thôi".

Hải Đăng đợi một lúc, Trì Tuyết vẫn không có ý định nói gì với anh, Hải Đăng loạn muốn bạc đầu.

"Em đi đâu vậy? Bây giờ em cũng biết... em ra ngoài không an toàn đâu, em ngoan ngoãn đợi Nhiên về đã được không?"

Nghe thấy tên anh, Trì Tuyết hơi nhói lòng, nhưng vẫn lắc đầu chậm rãi.

"Em không muốn ở đây nữa".

Hải Đăng có đôi khi thông cảm được với Trì Tuyết là người bình thường, cô còn là người tôn trọng sự thật. Nhưng có khi lại thấy thương cho Kỷ Nhiên, yêu cô ấy nồng nhiệt như vậy, người ta lại chẳng hay.

"Trì Tuyết, Kỷ Nhiên đối xử có tốt với em không?"

"..."

Tốt lắm, nhưng... sau nhưng luôn là những chuyện buồn thương.

“Anh ở cạnh Kỷ Nhiên rất lâu, chứng kiến cậu ta từ một đứa lông bông, lang thang đầu đường xó chợ không ai bên cạnh thành một người có thế lực như bây giờ, chưa từng thấy cậu ấy phân tâm chăm sóc ai cả. Tại anh sống trong hoàn cảnh này, nếu không tự bảo vệ mình thì ai là người bảo vệ nữa? Trông đợi vào pháp luật sao? Trong giới này, đâm chém nhau, ngay cả pháp luật cũng không muốn can thiệp vào. Giới này thật giả trắng đen lẫn lộn, em không chống trả, thì em sẽ là kẻ bị ép xuống. Năm đó, Kỷ Nhiên chỉ là một cậu thiếu niên, trong tay không có một hào. Em nghĩ xem, cậu ấy còn làm sao được nữa?"

Trì Tuyết không muốn nghe nữa, càng nghe tim càng đau đến không thở được, nhưng Hải Đăng không nghe thấy tiếng lòng của cô, anh nói liên tục.

"Kỷ Nhiên thích em, thật sự rất thích em. Anh chưa từng thấy cậu ta để ý cô gái nào như thế. Lúc ấy đại ca dẫn Kỷ Nhiên theo, ban đầu thằng đó không chịu theo, cuối cùng khi thấy em ở cổng trường bị một đám lưu manh trêu ghẹo, cậu ta chạy về tìm từng thằng một trả thù. Sau đó đi theo đại ca liều mạng hơn bất cứ ai."

Trì Tuyết nhướn mày, á khẩu không nói được từ nào, Hải Đăng không có lí do gì để gạt cô. Anh ta khinh thường lừa gạt, Trì Tuyết chẳng hiểu vì sao, người cà lơ phất phơ như Hải Đăng lại đem đến cho cô cảm giác này. Hải Đăng trầm giọng.

"Cậu ta theo em, có ngày đánh nhau đâm chém xong vẫn quan tâm em ăn sáng chưa. Nếu đó không phải là tình yêu, anh không biết thế nào là yêu nữa. Trì Tuyết, em cũng có tình cảm với cậu ta, sao không thể tha thứ cho cậu ta?”

"Đủ rồi, em không muốn nghe nữa."

Trì Tuyết ôm đầu, chỉ sợ nghe thêm vài câu, cô thật sự sẽ đau lòng đến ôm anh khóc nức nở. Quá nhiều cảm xúc, lắm lúc Trì Tuyết muốn tha thứ, cô lại bóc ra thêm một chuyện chẳng thể thứ tha.

"Em muốn yên tĩnh một thời gian, nếu anh muốn nói thay Kỷ Nhiên, thì mời anh về cho".



Hải Đăng hít sâu, rót một ly nước.

"Được rồi, em có thai, đừng nóng, không cậu ta lại trách anh. Em uống nước đi, anh không nói nữa được chứ".

Trì Tuyết nhìn anh, nghĩ gì lại cầm nước Hải Đăng đưa sang, nhưng cô không uống. Hải Đăng chợt nhớ đến chuyện gì.

"Hay là em đến nhà Quế Chi ở tạm vài ngày đi?”

"..." Trì Tuyết chắc chắn đã nghe ra giọng nói hưng phấn của anh. Nhưng vì sao? Trì Tuyết nhìn Hải Đăng, trong lòng thoáng nghĩ đến chuyện gì, nhưng vẫn không nói thẳng ra.

Đúng là cô chưa biết đi đâu cả, Hải Đăng gợi ý xong, cô mới thấy đến nhà Quế Chi cũng khá ổn. Dù sao, Quế Chi ở cùng anh Minh, dường như anh Minh... Trì Tuyết thoáng rùng mình, tại sao xung quanh cô không có lấy một người đơn giản vậy.

Trì Tuyết im lặng rất lâu, Hải Đăng lại khuyên bảo.

“Em đi đâu cũng không an toàn, đến chỗ Quế Chi đi. K sẽ không để ai động vào một sợi tóc của Quế Chi, em ở đó anh cũng yên tâm".

"K là ai?" Trì Tuyết hỏi lại.

"K là... Minh? Em không biết sao?"

Trì Tuyết làm sao biết được.

Hải Đăng sợ Trì Tuyết đổi ý, đứng dậy xách vali hộ cô.

"Đi, anh đưa em đến đó."

Trì Tuyết nhìn vẻ hồ hởi của Hải Đăng, cảm giác lạ lùng càng dâng lên rõ rệt hơn.

“Anh có vẻ rất muốn gặp Quế Chi?"

Hải Đăng tay xách nách mang, lắc đầu nguầy nguậy.

"Anh lo cho em thôi".

Trì Tuyết đứng dậy theo anh, bên ngoài không khó thấy một đám bảo vệ đứng hai bên tạo thành lối đi. Trì Tuyết liếc nhìn, họ đều nhìn theo từng bước chân cô, chỉ sợ có gì sơ sót. Trì Tuyết cảm thấy áp lực vô cùng, đến khi leo lên xe của Kỷ Nhiên rồi, phía sau vẫn có một đoàn hộ tống cô đi dần dần đến nhà Quế Chi.

Vợ của Kỷ Nhiên, đúng là người bình thường như Trì Tuyết chẳng bao giờ tưởng tượng nổi.

Quế Chi thò đầu khỏi cánh cửa phòng, ngó nghiêng như đi chuẩn bị trộm gà. Cô rón rén ra khỏi cửa phòng mình nhẹ nhàng hết sức có thể, đi sang bên cửa phòng đóng kín của Minh, hít sâu mấy bận mới xuống tầng.

Quế Chi dùng hết may mắn hai mươi mấy năm qua ra, chỉ để cầu nguyện bây giờ chú cô đừng mở cửa ra, cô lấy nước xong sẽ lên phòng chết dí trong đó không rời nửa bước. Nhưng trời không toại lòng người, cánh cửa ở sau cạch mở ra. Quế Chi bất ngờ quay đầu, Minh đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt không rời cô nửa mắt.

"..."

Quế Chi chớp mắt, cười như mếu. Rồi quay phắt đi xuống lầu. Minh không ngăn cô, chỉ đe dọa.

"Cháu bước một bước nữa xem".

Quế Chi ngang ngược bước hẳn một bước nữa. Cô sợ gì ai chứ. Minh không nói năng gì, nhưng giọng càng lúc càng không vui. Quế Chi ở cạnh anh nhiều còn hơn ở cùng bố mẹ, hiển nhiên nắm rõ cảm xúc của anh. Nhưng cô vẫn sống chết đi tiếp.

"Quế Chi, dạo này cháu gan to rồi nhỉ?”



Minh đuổi theo Quế Chi, Quế Chi càng tức tốc chạy xuống cầu thang. Sau vụ tai nạn chân cô còn yếu, Minh thấy cô chạy nhảy như vậy lo bạc cả đầu. Quả không ngoài mong đợi, Quế Chi loạng choạng không giữ được thăng bằng, Minh tức tốc lao đến cô, ôm lấy eo cô, cả hai người cùng lăn nốt ba bậc thang còn lại.

Quế Chi nằm hẳn trên người Minh, lưng anh đụng vào cạnh cầu thang đau điếng, nhưng anh không rên lấy nửa câu. Quế Chi mở mắt ra, nhìn thấy anh rất gần, gò má hơi hồng, rồi bực tức muốn đứng lên.

"Buông cháu ra, cháu lớn rồi, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì”.

"Lớn cỡ nào vẫn là một đứa trẻ thôi”.

Nghe như thể con dù lớn vẫn là con của mẹ. Quế Chi nghe muốn nổi sùng, gạt tay anh ra. Minh khẽ hít sâu, Quế Chi nhạy cảm nghe thấy, mới biết lúc té xuống anh bị đập. Trong lòng lo lắng không thôi, ngoài miệng vẫn cứng.

“Chú đỡ cháu làm gì, đáng đời."

“Ừ, đáng đời".

Quế Chi vội rời khỏi người anh, Minh lúc này mới đứng dậy, Quế Chi nhiều lần muốn đưa tay đỡ anh, nhưng có một suy nghĩ nào đó khiến cô chùn tay lại, quyết định không động vào anh dù chỉ một ngón tay.

Minh đứng vững vàng rồi, mới hỏi.

"Còn chạy nữa không?”

“Chú đừng làm ra vẻ lúc nào cũng quan tâm cháu thế, chú bận quan tâm cho vợ của mình kìa".

Quế Chi đứng cạnh dửng dưng như không, định quay đầu đi rót nước. Minh thấy Quế Chi nói ra dửng dưng như vậy, nhớ đến hôm tiệc đính hôn, Minh không ngờ Quế Chi sẽ đến đấy, nếu được, anh thà giấu Quế Chi còn hơn.

"Quế Chi, cháu thay đổi rồi."

“Thay đổi gì cơ?” Quế Chi khó hiểu, cô nhìn Minh đứng đấy, quen thuộc mà cũng thật xa xôi.

“Cháu trước kia không bao giờ nói chuyện với chú kiểu này."

Quế Chi trước kia lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sau lưng cô làm sao thì Minh không rõ. Quế Chi cười khẽ, nhìn Minh lắc đầu.

"Người thay đổi là chú mới phải, chú mới là người thay đổi!!!"

Quế Chi hét lên, Minh sững sờ một hồi lâu.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement