Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement
Yên Vũ nhắm mắt ngủ say, chưa đầy năm phút đã nghe thấy tiếng động từ phòng cô. Yên Vũ do dự một lát rồi xuống sàn, định sang đấy, rồi lại thôi. Cô ở cùng Trì Tuyết hơn bốn năm, đã biết rõ luật bất thành văn của cô. Mỗi đêm, cho dù nghe thấy bất cứ tiếng động nào, cũng không được đến phòng.

Yên Vũ cụp mắt, chần chờ quay lại giường, bên ngoài nổ sấm, hình như trời sắp mưa. Cô không tài nào ngủ được, Yên Vũ không phải là người tò mò, nhưng bốn năm qua cô chưa khi nào ngưng nghĩ, mỗi đêm Trì Tuyết làm gì trong phòng mình.

Lấy hết can đảm xuống giường, Yên Vũ vặn chốt, tiếng rên rỉ bí bách cùng tiếng nghiến răng càng lúc càng rõ ràng. Trong đêm vắng, Yên Vũ càng thấy gai sống lưng hơn. Vậy mà cô vẫn tiến đến, nắm chặt chốt cửa, áp tai vào bệ cửa dày cố gắng nghe bên trong.

Yên Vũ không chắc đã nghe thấy tiếng khóc. Nhưng giọng nói này, thật sự là của Trì Tuyết. Cô không thể nào sai được.

"Lys..."

Yên Vũ gõ cửa, bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

“Lys.. chị làm sao vậy? Em vào đó!!!"

Bên trong có tiếng thứ gì rơi vỡ, Yên Vũ sợ hãi đầm thùm thụp vào cửa.

“Lys, chị làm gì đó?"

Bên trong im lìm, một tiếng động cũng không nghe thấy nữa. Tiếng sấm đùng đoàng bên ngoài, Yên Vũ chỉ thấy toàn thân nổi da gà. Cô mím môi, cửa rất dày, sức của cô không đạp được. Yên Vũ nghĩ gì lại vòng ra ngoài, ấn số Hoài Nam.

“Anh Red, chị Lys lạ lắm... Anh đến đây được không?"

Giọng Yên Vũ run khẽ, Hoài Nam nghe xong không nói, “Chờ chút, tôi đến liền".

Yên Vũ không ngờ Hoài Nam sẽ đến thật, cô bỏ lại về cánh cửa, lắng nghe bên trong. Thành thật mà nói, nếu nghe thấy dù chỉ một tiếng động thôi, cô sẽ không bất an thế này.

“Lys, chị mở cửa đi. Lys... chị ngủ chưa".

Yên Vũ đờ đẫn nghe tiếng mưa lạo xạo ngoài hiên, mười phút sau đã thấy Hoài Nam dầm mưa chạy đến. Yên Vũ vội bật dậy, "Anh.... em nghe tiếng lạ lắm, em gọi hoài chị Lys không mở cửa".

Quang Minh liếc nhìn Yên Vũ, "Tránh ra".

Yên Vũ lùi một bước, Quang Minh không nói hai lời đạp thẳng cửa ra.

Ba người nhìn vào bên trong, ngây người trong phút chốc.

Trì Tuyết ngồi cạnh cửa sổ vỡ, bộ váy mỏng trên người có hơi đổi màu đỏ, trên sàn có rất nhiều mảnh vỡ không biết từ thứ gì. Trì Tuyết quay đầu, nhìn vào cả ba, Yên Vũ nhìn thấy sợ hãi hơi núp sau Quang Minh. Trì Tuyết thế này, cô không quen.

"Chị ấy làm sao vậy?"

Hoài Nam nhìn Quang Minh, “Có thuốc không?"

Quang Minh lấy ra ống tiêm, gật đầu. Yên Vũ nhìn Hoài Nam đi vào trong, tiến gần Trì Tuyết hơn.

“Trì Tuyết”.

Trì Tuyết vẫn nhìn anh chằm chằm, như thể nhìn kẻ thù. Hoài Nam sắn tay áo, bổ nhào về phía cô. Trì Tuyết tránh đi, muốn lăn xuống sàn, Hoài Nam đã bắt cô lại. Trì Tuyết càu càu, Hoài Nam càng siết chặt hơn.

Hai người không ai chịu nhường ai, Trì Tuyết cào mặt anh, để lại một vết máu đỏ. Hoài Nam không rên một tiếng, giữ chặt tay cô. “Trì Tuyết!!!"

Quang Minh thừa cơ chạy lên, Trì Tuyết thấy Quang Minh hốt hoảng một lúc, giãy giụa càng lúc càng kịch liệt.

"Xin lỗi chị".

Trì Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Quang Minh vẫn tiêm vào. Ống tiêm vừa tiêm xong, Trì Tuyết đã ngã xụi lơ, Hoài Nam thở phào bế bổng cô lên.

Yên Vũ hoang mang nhìn cảnh này, bấy giờ mới có dũng khí bước lên, "Chị ấy... làm sao vậy?" Hoài Nam bế Trì Tuyết sang phòng khác, đặt Trì Tuyết lên giường, không định đáp lời cô. Quang Minh nhìn theo, nói với Yên Vũ.

"Chuyện tối nay em đừng nói với ai, cô ấy ngủ một giấc là khỏe thôi".

Yên Vũ không đáp, đi theo Hoài Nam vào trong.

Trì Tuyết ngủ một giấc say sưa, vừa mở mắt đã thấy Hoài Nam nhìn mình. Trải nghiệm này kì lạ đến nổi cô suýt té xuống giường.

"Anh làm gì ở đây?"

Hoài Nam không chớp mắt, anh đang do dự.

Trì Tuyết nhìn thấy vậy càng không hiểu nổi, anh đang do dự cái gì? Cô nhìn xuống váy mình, trên tay có vài vết xước, chân phải băng lại, trong phút chốc hiểu ra.

"Tối qua tôi lại phát bệnh à?"

Hoài Nam ờ một tiếng, rất nhẹ.

Trì Tuyết chỉ biết im lặng, sau đó nằm xuống giường, trí nhớ trống rỗng, cảm xúc lại rất mãnh liệt.

"Thật yếu đuối, năm năm rồi còn chưa quên được".

Hoài Nam biết cô không nói với anh, nhưng nó lại khiến lòng anh nhói lên một cái. Anh nhớ lại tin tức nghe thấy trong phòng, sự chần chờ trong mất tan đi hoàn toàn.

Cô gái nằm trên giường, khô khốc, gầy guộc. Từ khi anh mang cô đi, chưa có một giấc ngủ ngon. Đêm đêm là nhiệm vụ, buổi sáng là lẩn trốn với nắng mai. Anh chưa từng hỏi, Trì Tuyết có muốn hay không, anh chỉ muốn đem cô đi, vậy thì sẽ mang đi, không cần hỏi ý kiến ai.

Hoài Nam không biết đối xử dịu dàng với ai, đến khi gặp cô gái ấy, anh mới nhìn thấy cô, người mà anh mang theo năm năm này.

“Tuyết, em có hối hận khi đi cùng tôi không?" Trì Tuyết chẳng ngờ bỗng lại có một câu như vậy, cho một ngày không mấy là an nhiên thế này. Cô nhìn rèm che khuất nắng, nhắm mắt lại.

“Hối hận thì sao? Mà không hối hận thì lại thế nào... Quyết định là do tôi, có quyền gì trách ai cơ chứ".

Hoài Nam thinh lặng một chốc, giọng nói mang theo mỏi mệt: “Trì Tuyết, tôi muốn nói với em một chuyện."

Trì Tuyết gật đầu. Hoài Nam mới lấy điện thoại đưa cho cô. Trì Tuyết không hiểu, nhìn lên điện thoại. Đó là một tấm ảnh chụp ba người, một trong số đó, là Kỷ Nhiên. Anh nghiêng mình, bế một đứa bé gái, khuôn mặt bé gái nọ đang mỉm cười, mắt ngọc mày ngài. Bên chân là một bé trai, giống bé gái như đúc. Họ đang giữa đường, một nhà ba người, có vẻ hạnh phúc lắm.

Chỉ là, thấy hình ảnh này, chẳng hiểu sao tim cô đập thình thịch. Đã lâu rồi, tim cô không có cảm giác này. Cô nhìn Hoài Nam, đã thấy ánh sáng trong mắt anh.

"Cô bé tên là Trường An, còn cậu nhóc kia là Thiên Ân".

Trường An, Thiên Ân... Trì Tuyết lặp đi lặp lại cái tên này, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hoài Nam nói với cô, rõ ràng, chắc chắn.

“Chúng là con em."

Tay Trì Tuyết hơi run, liếc xuống điện thoại lần nữa. Chúng là con em... con em? Trì Tuyết vuốt bụng, nhìn Hoài Nam.

"Đùa như vậy không vui đâu”.

Một buổi sớm năm năm về trước, đứa trẻ đã chết rồi. Sinh non khó sống, tử cung của cô bị thương, từ nay về sau mãi mãi sẽ không thể mang thai được nữa. Bây giờ Hoài Nam đem đến một tấm ảnh, nói với cô đây là con cô... Trì Tuyết làm sao có con? Trong mơ sao?

Hoài Nam biết cô không tin, giọng anh có phần ủ rũ.

“Tôi lừa em. Năm năm trước em sinh đôi, một trai một gái. Chỉ là đứa bé quá yếu ớt phải đẩy vào phòng phẩu thuật, tình trạng nguy kịch. Sau đó, Kỷ Nhiên phát hiện, đưa hai đứa đi".

"Vậy tại sao anh nói con tôi chết rồi?"

Giọng Trì Tuyết rất lớn, vang vọng như một vết roi quất trên người Hoài Nam. Hoài Nam nhìn cô, rất sâu, rất lắng.

"Anh hỏi em, em tính đối diện với Kỷ Nhiên thế nào năm năm trước, khi một tay anh ta gây nên cái chết của mẹ em, còn em là người bắn anh ta bị thương?"

Trì Tuyết rũ mắt. Làm thế nào ư...

"Hai đứa bé là gông xiềng trói buộc em, thú thật đi. Nếu có hai đứa trẻ, em sẽ yêu thương tụi nhỏ, sẽ chăm sóc tụi nhỏ được, hay sẽ nói với tụi nó bà ngoại là do bố mình sát hại? Trì Tuyết, trả lời".

Trì Tuyết không nói, chỉ nhìn vào hình ảnh nọ. Cô nhắm mắt lại, Hoài Nam thoáng thấy một giọt nước mắt lăn xuống, đến khi cô mở mắt ra, chỉ thấy vẻ phẳng lặng như mặt hồ đêm không chút gợn sóng.

"Tôi muốn gặp hai đứa."

Đó là lý do vì sao, Hoài Nam đưa Trì Tuyết về biệt thự đối diện nhà Kỷ Nhiên. Chuông gió gỉ sét ting tang, trời còn chưa sáng, người trong biệt thự vẫn chưa tỉnh dậy. Hoài Nam đưa cô đến cổng.

"Có cần tôi vào cùng không?”

Trì Tuyết cúi đầu, như thể ra một quyết định gì đó lớn nhất đời.

"Tôi muốn đi một mình".

Hoài Nam gật đầu, vỗ vai cô.

“Thả lỏng đi".

Trì Tuyết không đáp, Hoài Nam trước khi rời đi, vẫn nói với Trì Tuyết một câu. “Xin lỗi em, nhưng nếu cho tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ làm như vậy”.

Tiếng của Hoài Nam nhỏ dần, Trì Tuyết mới tỉnh lại từ cơn mê. Cô nhìn vào bên trong, chờ đợi. Cô không biết mình chờ gì, đến khi Kỷ Nhiên tỉnh ngủ, nhìn xuống lầu đã thấy Trì Tuyết đứng trước cổng. Anh vội vàng xuống lầu, mở cửa biệt thự, nhìn cô.

"Trì Tuyết?"

Trì Tuyết nhìn anh, đầu bù tóc rối, bàn tay ấm áp còn chưa bị giá lạnh vây đến.

“Tôi đến... gặp con".

Kỷ Nhiên nhìn cô, anh thật sự rất muốn cười. Năm năm trôi qua, cô vứt lại hai đứa trẻ cho anh, bay nhảy đến một khoảng trời xa lạ, rồi cuối cùng về đây nhận con? Trì Tuyết biết, Kỷ Nhiên có rất nhiều lý do để giận mình. Cô cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, là anh sẽ không cho phép cô gặp mặt hai đứa.

Trì Tuyết vốn không lộ cảm xúc nào dù là nhỏ nhất, vậy mà hôm nay mặt nạ đang vỡ tan, cô không chịu đựng nổi. Kỷ Nhiên nhìn cô một lúc, cô nhăn mày, anh cũng không vui. Giận đấy, hận đấy, vậy mà vẫn lùi lại.

"Bọn trẻ ở trong. Em vào đi".

Sự thỏa hiệp của Kỷ Nhiên khiến Trì Tuyết ngơ ngác một lúc, sau đó mới bước vào biệt thự. Khi đi ngang qua anh, Trì Tuyết hơi vấp chân, anh ôm lấy cô, nhìn thấy một vết sẹo trên xương quai xanh.

Kỷ Nhiên không nói gì, Trì Tuyết đã đứng vững lại. Dần đi vào bên trong.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement