Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement

Cô thơ thẩn cả đoạn đường về, cô không biết mình đi bằng gì về nhà, càng không rõ lối về phải qua những đoạn đường nào, đến khi đến trước cổng nhà còn không hay biết.

Cô gạt mái tóc xơ xác của mình ra sau tai, vuốt nhẹ bộ đồ công sở, rồi mới mở cửa vào nhà. Cởi giày cao gót đau chân, xỏ dép cất giỏ lên kệ, mới bơ phờ đi vào trong phòng ngủ. Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy anh ngồi trên giường, máy tính đặt trên bàn bên cạnh, màn hình đang hiện biểu đồ gì đấy. Anh thấy cô về thì đứng dậy khỏi giường, nhìn cô hỏi thăm.

“Em về rồi à?”

Nhưng cô không có hơi sức đâu mà đáp lại, cô chỉ trả lời ừm, mở tủ đồ lấy một cái váy ngủ hai dây, rồi đi vào phòng tắm. Anh nhìn theo dáng cô đi vào trong phòng tắm, không nói chẳng rằng, lặng lẽ cất máy tính xách tay đi. Cô đi vào trong phòng tắm, chẳng mấy chốc tiếng nước tí tách truyền ra, anh định đi, thì nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô vọng ra. Nước mở to như thế, tiếng khóc lại át cả tiếng nước, anh nghe thấy cô kiềm nén không nức nở, mà tim cứ như ai bóp nghẹn, chẳng hiểu sao đau lòng một đỗi.

Đây là lần thứ bao nhiều đau lòng vì cô rồi, anh cũng chẳng biết nữa. Vậy là cô ở trong phòng tắm khóc gần cả tiếng, anh cũng tựa cửa nghe cô khóc một tiếng. Đã có nhiều lần định xông vào dỗ dành, nhưng hành động ấy khi nào cũng dừng lại bởi tiếng ho khan của cô. Thành ra cứ đứng vậy ngóng bước chân cô. Cô khóc đã rồi, tắm xong rồi, mới nhìn gương mặt bơ phờ của mình trong gương mặt đỏ nhòe, tóc ướt xõa trên vai. Cô vỗ nước rửa mặt, để mình trông tươi tỉnh một chút, khi này mới quấn tóc vào đẩy cửa bước ra.

Vừa ra ngoài, đã thấy anh đứng đấy từ bao giờ. Cô nhìn thấy anh, đúng là có phần ngạc nhiên, đang định lướt qua anh, thì anh đã giữ lấy tay cô.

Tay anh rất ấm áp, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo của cô. Trì Tuyết đã định rút tay ra, nhưng quyến luyến sự ấm áp này, thành ra cứ để anh giữ lấy.

“Có chuyện gì vậy em?”

Cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, trong lòng cứ mềm mại đi, đến khi tan hẳn thành nước, mới lắc đầu chầm chậm.

“Em không sao đâu”.

Anh tiến đến gần cô, hương bạc hà cay lại quấn quanh mũi cô, càng lúc càng rõ rệt. Anh men theo không khí, rút ngắn khoảng cách của hai người. Cô chỉ nghe thấy giọng anh rất nhẹ.

“Nói anh nghe đi”.

Chẳng ai cưỡng nổi một câu nói dịu dàng như vậy.

Trì Tuyết cũng vậy thôi, khi mà trong lòng đầy ấm ức, bên cạnh lại có một người sẵn sàng nghe cô nói. Vậy là cô cúi đầu, nhìn xuống bàn chân anh. Dần dần kể lại.

“Công ty nhà em, gần đây công ty ông có vấn đề, nên ông muốn em… cùng một đối tác của ông qua lại… để họ rót vốn đầu tư…”

Cô tưởng mình có thể kể rất bình thường, nhưng càng đến cuối, cô lại càng không kể rõ được đầu đuôi. Mấy câu cứ xen lẫn tủi thân, rồi bật ra thành tiếng than thở nặng nề, rồi sau đó kết tinh thành một giọt nước mắt, thấm ướt cả lòng của anh.

Ánh mắt anh càng lúc càng sâu thẳm, cô đau lòng, chẳng hiểu sao cũng thấy tim mình như đang thoi thóp theo cô. Anh đưa tay lên, sờ má cô, chạm đến mấy giọt nước lăn trên má cô.

Cô bật khóc, sự dịu dàng của anh như một sự cổ vũ lớn lao, mà trước đây có hàng ngàn lần trốn tránh khóc một mình, giờ phút này có nơi nương tựa để tố cáo, để mách lại, để ủi an.

Anh thấy cô càng lúc khóc càng hăng say, chẳng biết làm sao cả, đành phải bế bổng cô lên, ngồi xuống giường. Anh để cô ngồi trên mình, cầm tựa vào hõm vai cô, ôm nhè nhẹ. Cô khi này chỉ cần một cái ôm, anh ôm cô như vậy, nên cô cứ dựa vào anh, lẳng lặng khóc.

Chốc chốc, lại nghe tiếng dỗ dành.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Em không muốn lấy ai cả, em muốn mình được kết hôn với người em yêu, sống một cuộc sống bình thường sáng đi làm tối về bên chồng, vậy có được không?”

Ước mơ càng giản dị, hạnh phúc càng xa vời, Ước mơ bình thường như vậy còn không có được, làm sao mơ ước gì cao sang? Anh không nói gì, lẳng lặng xoa lưng cô.

Cô khóc nức nở.

“Em chỉ muốn mình có cuộc sống bình yên mà thôi…”

Ang càng nghe càng thấy cô khóc lớn hơn, đành thôi kéo cô ra khỏi hõm vai mình. Anh nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, cúi đầu, anh dần tiến tới, lần tìm đến bờ môi cô. Ban đầu còn bận khóc, khi anh đột nhiên đến gần, cô quên cả hít thở. Đã thấy anh tiến càng lúc càng gần, anh nhắm mắt lại, cô có thể thấy cả những sợi mi phấp phới của anh. Cô cũng dần nhắm mắt theo bản năng, đã thấy môi anh áp lên môi mình.

Môi hôn dẫn dắt tình cảm, anh như tìm thấy đúng lối, hôn càng lúc càng sâu. Cô không đáp cũng không từ chối, mặc kệ anh lần trên môi mình, rồi tìm cách đi sâu vào trong.

Động tác của anh rất gấp gáp, ban đầu chỉ là an ủi, bây giờ đã thành tìm kiếm đòi hỏi. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bây giờ đã quá trễ rồi. Khi mà anh đã không còn biết đang ở đâu nữa, bàn tay lần trên da thịt lạnh lẽo của cô, bàn tay anh như có một ngọn lửa, mà đi đến đâu, cả người cô như muốn thiêu rụi đến đó.

Trong đầu của cô có một giọng nói, rằng không thể làm thế này, nhưng đến khi cảm nhận hơi thở của anh, hương vị bạc hà tan dần nơi đầu lưỡi, chút lí trí ấy cũng bị đốt cháy chẳng còn gì.

Bàn tay anh lần đến nơi anh yêu thích, đàn ông vốn có thiên phú trong lĩnh vực này, nên chẳng mấy chốc cô đã cảm nhận được sự âu yếm của anh sâu trong lớp áo, như thể muốn nắm lấy cả trái tim cô.

“Đừng mà…”

Cô thở dốc, cho dù đã cố kháng cự, nhưng giọng nói xen tiếng thở cứ như mời chào gọi giường, chẳng có chút sự kiên quyết nào.

Anh lại cúi đầu hôn sâu, trong khoang miệng đưa sâu, duyện, hấp vào nhau, cô bị cuốn theo tiết tấu của anh, say trong men tình khi anh đốt lửa. Đai áo trong bị anh cởi ra từ bao giờ, dây váy cũng tuột xuống khỏi đầu vai,

rớt trên khuỷu tay lúc nào chẳng hay.

Cô bị anh hôn nồng nhiệt như thế, tay cũng vươn ôm choàng cổ anh, anh lúc này mới xoay người lại, đáp lại sự mời gọi của cô bằng cách đẩy cô xuống giường. Chẳng biết cô đã ngừng khóc từ khi nào, hai người hôn nhau rất lâu, như thể mới làm quen nhau trong tình ái.

Tất cả những gì đã được cởi ra, là chiếc váy ngủ của cô và áo rộng của anh. Cô thở dốc, không tự chủ rên rỉ nhẹ nhàng khi đầu ngón tay anh day nhẹ. Cảm giác này rất ngượng ngùng, tới nỗi cả người cô nóng bừng lên, cảm giác xa lạ từ từ dâng lên, cuốn phăng mọi suy nghĩ của cô.

“Đừng mà…”

“Ừ…”

Anh đáp lại bằng cách mút nhẹ cần cổ cô.

“Anh nói dối… “

“Làm sao?”

Bàn tay như có điện mơn trớn trên da thịt trắng nõn, để lại dấu hôn ngân trên mỗi tấc thịt mỗi khi anh đi qua. Cô thở hổn hển, lòng muốn gì đó hơn thế, cơ thể chẳng nghe lời cô nữa.

“Anh bắt nạt em.”

Anh khẽ cười, “Bây giờ dừng lại, mới là bắt nạt em.”

Anh cúi đầu xuống hẳn, cô cảm nhận hơi ẩm ướt lan từ ngực xuống eo. Cô nhắm mắt, nhưng càng nhắm mắt càng cảm nhận được chuyển động của anh. Cô không rõ bây giờ mình đang ở đâu, trước khi bước lên giường cùng anh, tất cả cảm xúc ngượng ngùng dần tan ra, theo cử động gấp gáp của anh.

Cô chợt thấy đèn tắt, trong phòng chỉ còn ánh trăng mờ mờ, nhưng bóng tối không làm vơi bớt sự xấu hổ của cô mà chỉ càng làm nó thêm tô đậm hơn. Trong bóng tối, cảm giác mà anh mang lại cho cô càng sâu sắc, đến độ khó lòng mà quên được.

Cô không tự chủ nâng eo, quấn lấy anh theo nhịp điệu của riêng anh. Anh không nói nhiều, chỉ còn tiếng thở vấn vít bên tóc mai cô, đầu lưỡi anh ướt át lướt trên vành tai, rồi trở thành tiếng thở dốc mơ hồ. Giọng nói ách lại, cô tưởng như anh đang dụ dỗ mình tiến sâu vào, mà cô, cho dù biết không thể nhưng vẫn không tự chủ mà đáp hùa theo anh.

“Đừng mà, anh dừng lại đi…”

Cô đắm khẽ vào anh, nhưng đổi lại là một cử động sâu hơn, đến khi cô bồng bềnh trên những đám mây, vẫn không tự chủ mà ôm lấy lưng trần của anh, chỉ thấy anh làm sâu sắc thêm nụ hôn, như thể muốn khảm cô vào trong thân thể của mình, rồi vĩnh viễn nhốt cô trong nhà tù của riêng anh, mà cô không có cách nào chạy thoát được.

“Tiểu Tuyết… ngoan nào”.

Giọng anh cứ như ma chú, khiến cô không tài nào phản kháng được, đành phải đón chào anh, tựa vào vòng tay anh như thiêu thân lao vào lửa.

Đêm vừa mới trôi đi không lâu, trong phòng chỉ có hai bóng dáng đang quấn vào nhau, cô không nhớ mình cùng anh mấy lần, mãi đến khi cô mệt mỏi thiếp đi, mới biết trời đã khuya lắm rồi. Đến khi ngủ vẫn không trả lời được, rốt cuộc hai người thân mật đến bước này từ bao giờ.

Mãi đến khi vào cơn mơ, vẫn còn thoáng thấy anh đang ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên trán cô, dịu dàng nói ngủ ngon…

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement