Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo

Advertisement

Chương 96: Quá khứ của Thẩm Tinh Diệp

Ôn Diệu Noãn nghe vậy giận dữ, tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, sau đó nói với bọn họ: “Chúng ta chưa từng quen biết nhau, dựa vào cái gì tôi phải mang bùa chú bảo mệnh đưa cho các người? Ha ha, cũng không nhìn lại xem mặt mũi của mấy người như thế nào! Đừng chăm chăm nói lời vô nghĩa nữa, ai nguyện ý muốn đi theo chúng tôi thì cùng đi, ai không muốn thì nhanh xéo đi!”

Khi tôi nói ra những lời này, những người đó tất cả đều bị dọa sợ, Ôn Diệu Noãn nhịn không được giơ ngón cái lên, còn có người tiếp tục càu nhàu, tôi phóng ánh mắt như đao về phía kẻ kia, người nọ lập tức ngậm miệng lại.

Ôn Diệu Noãn chạy tới nói nhỏ: “Cô Khương, cô thật lầ khí phách.”

Tôi cong khóe miệng, không nói gì.

Uông Đan Ni nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã chết đến không thể chết hơn. Chúng tôi cũng không quan tâm cô ta, tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn đường nữa, đằng trước đột nhiên xuất hiện một tên hề.

Tên hề chỉ là một tác phẩm điêu khắc, nhưng ánh mắt lại giống như có linh hồn, âm u tĩnh mịch khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Tôi muốn đi lên xem xét, nhưng lại bị Thẩm Tinh Diệp ngăn cản: “Để tôi tới.”

Cậu ta rút một tờ giấy từ trong cái miệng xấu xí của tên hề.

Trên tờ giấy viết: Vừa rồi chỉ là một màn khởi động làm nóng người, trò chơi kinh dị hơn sắp diễn ra. Hãy nhớ kỹ, chỉ một trong các người có thể sống sót đi ra ngoài.

Tôi cau mày lại: “Đây không phải là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau hay sao?”

Thẩm Tinh Diệp cười khẽ một tiếng: “Mặc kệ như thế nào, trước tìm cửa ra rồi nói sau.”

Tôi liếc mắt nhìn Trương Viễn Trì một chút, anh ta vẫn còn đang không ngừng lau mồ hôi.

Tôi xiết chặt mảnh giấy đã tìm được trong tay cái xác không đầu trong túi áo, bên trong chúng tôi, rốt cuộc ai là ma đây?

Lại vượt tiếp một cái ngã rẽ, bức tường phía trước rõ ràng có dán một tấm gương thật lớn, phản chiếu tất cả chúng tôi bên trong.

Lời giới thiệu bên cạnh viết: Tấm gương chân thật, có thể phản chiếu tội ác sâu thẳm dưới đáy lòng con người.

Không biết vì sao, tôi rõ ràng không thể nhúc nhích, cũng không thể dời mắt đi được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái gương kia.

Mặt gương đột nhiên xuất hiện một tầng rung động nhè nhẹ, hình ảnh bên trong thay đổi, biến thành một trường trung học. Một cô bé mặc đồng phục học sinh bị một nhóm nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ bắt nạt. Bọn họ xé rách vở bài tập của cô bé, còn ném sâu róm vào trong quần áo của cô bé, ném chuột chết vào bàn học, còn mắng cô bé mồ côi mẹ, trong nhà buôn bán đồ dành cho người chết, rất xui xẻo.

Đám người kia cười một cách càn rỡ, cô bé quỳ trên mặt đất không ngừng khóc, khi bọn họ mắng chửi đến người mẹ đã khuất của cô bé, ánh mắt cô bé càng lộ ra vẻ tức giận và thù hận mãnh liệt.

Cô gái đầu sỏ nhóm bắt nạt cô bé kia rất thích nhảy, dáng vẻ cũng xinh đẹp, là con cưng của thầy hiệu trưởng. Cô bé bị bắt nạt không dám nói với giáo viên, giáo viên cơ bản sẽ không tin tưởng, chỉ biết cho rằng cô bé nói dối.

Cho dù người khác có bắt nạt cô bé thế nào, cô bé đều có thể nhịn, nhưng người khác mắng mẹ cô bé thì cô bé tuyệt đối không thể nhịn được.

Cho nên, cô bé đã đổ dầu lên trên sân khấu hội trường, ngày lễ kỷ niệm thành lập trường sắp đến, mỗi ngày tan học cô gái hay bắt nạt cô bé đều sẽ tới sân khấu này tập luyện vũ đạo.

Cô bé chỉ muốn trả thù cô ta một chút, ai ngờ cô gái đó vậy mà ngã từ trên xuống sân khấu xuống dưới, gãy cả hai chân, sau khi giải phẫu tuy rằng cô gái kia giữ lại được đôi chân, nhưng lại không bao giờ có thể nhảy được nữa.

Trong lòng tôi đau nhói từng trận, tràn ngập cảm giác áy náy.

Năm đó sau khi mọi việc xảy ra, nhà trường đã tra xét thật lâu, nhưng vẫn không có tra ra được tôi làm, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, cô gái hay bắt nạt tôi cũng đã chuyển trường đi rồi.

Đó là cái gai ở sâu thẳm linh trong hồn tôi, nhiều năm như vậy, tôi cứ tưởng bản thân đã sắp sửa quên được, không ngờ khi bị lật lại, vẫn như cũ khiến cho tôi đau khổ không thôi.

Bỗng nhiên, cô gái nhỏ đang khóc trong gương bất thình lình ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía tôi, nói: “Tôi cùng lắm chỉ là ăn hiếp cô, mắng cô vài câu mà thôi. Tại sao cô phải làm gãy hai chân của tôi?”

Tôi đau đớn túm lấy tóc của mình: “Thực xin lỗi…”

“Xin lỗi à? Cô đã huỷ hoại cả cuộc đời tôi, cô cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là được rồi sao?” Cô gái bị gãy chân hung dữ trừng mắt nhìn tôi: “Tôi bắt cô phải đền mạng! Đền mạng đi!”

Nói xong, cô ta đột ngột từ gương bước ra, hai tay bóp lấy cổ tôi, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi và áy náy, thống khổ suy nghĩ, thôi thì cứ như vậy dứt khoát chết đi, chỉ cần tôi chết là có thể trả sạch tội lỗi của mình rồi.

Tôi nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, trán tôi bỏng rát đau đớn, tôi lập tức tỉnh táo lại, nhìn về phía cô gái đang siết cổ tôi.

Cô ta đâu phải là một cô gái, cô ta rõ ràng là một ma nữ kinh khủng tóc tai bù xù, có thể là do uống thuốc trừ sâu bị trúng độc chết, trong miệng một mảng tối đen, hiện tại còn đang không ngừng ói ra máu đen.

Tôi nắm lấy bùa trừ tà, lập tức dán lên trán của cô ta, cô ta hét lên một tiếng, buông tay ra. Tôi lại lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, thanh kiếm này thực sự rất ngắn, chỉ dài gần một thước, thích hợp mang theo tùy thân, mặt trên khắc đầy những phù chú phức tạp.

Đây là tôi trích từ trong gương của bà nội ra, đồ vật áp đáy hòm gì đó, thiết nghĩ có lẽ cũng không tệ.

Tôi đâm một kiếm vào miệng ma nữ, ma nữ oa oa hét lên hai tiếng, hóa thành một đám khói đen biến mất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rút ​​kiếm về, nhìn khắp bốn phía xung quanh. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trong gương, trên gương mặt lộ ra biểu cảm hoặc là hoảng sợ, hoặc là áy náy, hoặc là nét mặt đau khổ.

Thẩm Tinh Diệp đang đứng bên cạnh của tôi, tôi nắm lấy vai cậu ta, muốn đánh thức cậu ta, lại ngoài ý muốn phát hiện, tôi vậy mà có thể nhìn thấy được hình ảnh trong gương.

Chẳng qua hình ảnh lần này không phải là tôi, mà là một cậu bé.

Cậu bé kia chỉ mới có mười một, mười hai tuổi, bởi vì bố của cậu bé bận bịu công việc cho nên không có thời gian chăm sóc cậu, là do chú của cậu tới chăm sóc cậu, cậu từ chỗ của người chú cảm nhận được tình thương lâu ngày của bố.

Vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của cậu, chú cậu nói rằng sẽ đưa cậu đi lên núi, cậu bé rất vui vẻ. Cậu không hề nhận ra rằng chú của cậu đã đưa cậu vào bên trong núi sâu, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, là địa điểm tốt nhất để giết người cướp của.

Đi mệt, chú của cậu để cho cậu nghỉ ngơi một chút, sau đó mới ôm cậu vào trong ngực, nói muốn giúp cậu lau mồ hôi.

Bàn tay của ông chú đưa vào trong quần áo của cậu, cậu cảm thấy có chút gì đó không đúng, hỏi chú cậu đang làm gì vậy, chú cậu cười nói với cậu rằng ông ấy đang giúp cậu mát xa.

Mát xa một hồi, tay ông chú lập tức thò vào trong quần của cậu.

Dù sao Thẩm Tinh Diệp cũng là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có, tâm trí và kiến ​​thức không phải đứa trẻ bình thường có thể so sánh được, cậu lập tức đoán ra được chú cậu muốn làm gì, sợ tới mức nhảy dựng lên.

Ông chú tham lam nhìn cậu bé, nói với cậu rằng chú cậu đã thích cậu từ lâu lắm rồi, chỉ cần cậu theo chú, chú nhất định sẽ yêu thương cậu, bảo vệ cậu.

Thẩm Tinh Diệp không dám tin nhìn chú cậu, ông ấy là người chú mà cậu ta vẫn luôn kính trọng như cha ruột của mình.

Chú cậu nhào về phía cậu, cậu sợ tới mức quay người bỏ chạy, một người chạy một người đuổi, chạy hết cả một ngọn núi, đến rìa một vách núi đen, mắt thấy không còn chỗ nào để trốn thoát, cậu lập tức trốn vào trong một hốc cây cổ thụ ngàn năm.

Ông chú đuổi theo không kịp, lớn tiếng hét gọi tên cậu, cầu xin cậu mau ra ngoài, nếu Thẩm Tinh Diệp có chuyện gì, anh trai ông ấy sẽ không bỏ qua cho ông ấy.

Người chú nóng nảy, đứng ở rìa vách núi đen nhìn xuống, sợ cậu đã rơi xuống đó. Trong mắt Thẩm Tinh Diệp lộ ra vài phần hung ác, cắn chặt răng, bất thình lình nhảy lên, đẩy chú cậu một cái, đẩy ông ấy rớt xuống vách núi đen.

Không ngờ chú cậu phản ứng nhanh, theo bản năng túm lấy ống tay áo của cậu, lôi cậu xuống theo.

Chú của cậu chết ngay tại chỗ, mà cậu cũng đang hấp hối.

Đột nhiên, có một đôi chân xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Vừa nhìn đến đây, Thẩm Tinh Diệp đột nhiên ra tay, đấm mạnh một quyền vào gương, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng giòn tan, tấm gương ầm ầm vỡ vụn, hình ảnh hoàn toàn bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Tôi nghiêng đầu, sắc mặt của Thẩm Tinh Diệp hết sức khó coi, tôi có chút áy náy, đây là chuyện riêng tư của người khác, tôi đúng là không nên rình mò.

Quái lạ, tại sao tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của người khác kia chứ?

Theo đạo lý mà nói, mặt gương này phản chiếu ra quá khứ đen tối, hẳn là chỉ có bản thân mới có thể nhìn thấy được.

Chiếc gương tùy tiện rơi xuống đất, tôi nhặt một mảnh nhỏ bằng lòng bàn tay lên, bỏ vào ba lô. Chiếc gương chân thật này hơi kỳ lạ, tôi nên mang về nghiên cứu sâu hơn.

Trong số những khách du lịch đằng kia, Diệp Anh đã ngã xuống trên mặt đất, hai mắt trắng dã, cô ta đã chết, ba người khách du lịch còn lại cũng ngồi trên mặt đất khóc lớn. Ngay cả Ôn Diệu Noãn cũng cúi đầu xuống, có vẻ cực kỳ cô đơn.

Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Cô có sao không?”

“Tôi không sao.” Cô ấy lắc đầu: “Tất cả đều đã là chuyện của quá khứ rồi.”

Trương Viễn Trì hồi phục tinh thần đầu tiên, anh ta lau mặt một lượt, lau khô toàn bộ nước mắt, tức giận nói: “Không cần biết nó là cái thứ yêu ma quỷ quái gì, nếu để cho tôi biết được thứ đang ở sau lưng quấy phá, tôi nhất định sẽ bầm nó thành trăm mảnh.”

Tôi nhờ Ôn Diệu Noãn đỡ hai người còn lại đứng lên, một người trong bọn họ là phụ nữ trung niên, người còn lại là dân làm việc khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Hai người này đều cúi đầu xuống, tinh thần có chút hoảng hốt.

Thẩm Tinh Diệp đi bên cạnh tôi, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Cô đã thấy rồi đúng không?”

Tôi giật mình một cái, có một loại cảm giác giống như rình xem người khác tắm rửa mà bị người ta bắt ngay tại trận xấu hổ, vội vàng giả ngu: “Nhìn thấy cái gì đâu? Tôi cũng đã từng gây ra lỗi lầm đúng không? Đó đều là chuyện của quá khứ, tôi đã vượt qua được rồi.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement