Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia

Advertisement

Chương 593: Trở về

Trần Ngạo Kiều cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ ngủ một ngày một đêm, nhưng Bạch Diệc Phi chỉ ngủ đến gần sáng thì tỉnh lại.

Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì rất bình tĩnh, không quá kích động như Trần Ngạo Kiều nghĩ.

Anh biết chuyện gì đã xảy ra, cũng biết bây giờ có tức giận cũng vô ích.

Anh chỉ bình tĩnh ngồi dậy hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ sáng", Trần Ngạo Kiều trả lời.

Bạch Diệc Phi nghe thế thì run lên bần bật, anh lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Sau đó cắn răng cười khổ một tiếng: "Tôi thật vô dụng".

Trần Ngạo Kiều hiểu tâm trạng của anh bây giờ, bây giờ đã bốn giờ sáng rồi nhưng Từ Lãng vẫn chưa quay lại, vậy thì chỉ có thể là bọn họ đã gặp nguy hiểm.

Trần Ngạo Kiều không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể an ủi: "Có lẽ sẽ có kỳ tích".

"Anh ta giỏi nhất là che giấu dấu vết của mình..."

Vừa nói đến đây thì Trần Ngạo Kiều lại không nói được nữa.

Bởi bọn họ đều biết cho dù Từ Lãng có giỏi che giấu dấu vết, nhưng trên biển chỉ có nước, sao có thể che giấu được hành tung chứ?

Hai người đều cười khổ.

Sau đó Bạch Diệc Phi lại nhìn lướt qua những người đang trên đảo, anh thấy Dương Xảo đang ngồi ở phía xa liên tục nhìn về phía biển thì trong lòng vô cùng đau xót.

Mấy giờ trước anh còn nói với Từ Lãng, nếu bọn họ làm xong việc này thì sẽ cho Từ Lãng một bệnh viện, để bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống an nhàn.

Nhưng bây giờ...

Bạch Diệc Phi vô thức lấy bao thuốc ra, anh nhìn về phía Từ Lãng rời đi, nhưng vừa mở bao thuốc ra thì ngừng lại một lát, sau đó lại đóng lại.

Trần Ngạo Kiều thấy thế thì muốn xoa dịu tâm trạng hiện tại của Bạch Diệc Phi: "Cho tôi một điếu".

"Không, về tôi sẽ mời anh", Bạch Diệc Phi từ chối.

Trần Ngạo Kiều kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi mặc kệ, anh khó khăn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Dương Xảo, anh ngồi xuống nói: "Chỗ này gió lớn, qua bên kia đi".

Dương Xảo vẫn nhìn về phía biển, cô ta lắc đầu.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trong lòng không ngừng áy náy, anh thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi cô".

Dương Xảo nghe vậy thì lập tức lắc đầu, sau đó vội nói: "Không, anh Bạch, sao anh phải xin lỗi? Là tôi và em trai tôi nên cảm ơn anh mới đúng".

"Bọn tôi sống ở thành phố Lam rất khó khăn, ngày nào cũng mong ước rằng bản thân có thể góp đủ vàng, mua hai tấm vé tàu trở về đất liền".

"Nhưng bọn tôi đều biết đó chỉ là một ước mơ, là một giấc mộng, bọn tôi vốn không thể góp không đủ số vàng đó".

"Nhưng anh Bạch đã đến, anh dẫn bọn tôi rời khỏi đó, biến giấc mơ của bọn tôi thành sự thật".

"Tôi nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho bọn tôi một cuộc sống mới, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên ơn anh, cho dù anh có bảo tôi làm trâu làm bò thì tôi cũng đồng ý".

Dương Xảo đột nhiên nghẹn ngào hỏi: "Anh Bạch, anh nói xem, có phải tôi là sao chổi không?"

Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút: "Sao cô lại nghĩ vậy?"

Dương Xảo thấp giọng nghẹn ngào: "Tôi hại chết ba mẹ, bây giờ lại hại anh Từ..."

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trầm mặc, chuyện này không liên quan gì đến Dương Xảo, có trách cũng chỉ có thể trách anh, nhưng vào giờ phút này anh cũng không biết nên nói như thế nào.

Bởi vì đến bây giờ Từ Lãng vẫn chưa quay lại, cho dù nói gì thì cũng không có sức thuyết phục.

Cho nên Bạch Diệc Phi thấy Dương Xảo đang vùi đầu vào gối khóc thút thít thì cũng chỉ có thể đưa tay vỗ nhè nhẹ vai cô ta.

...

Chân trời bắt đầu sáng, ngày mới đã lên.

Nhưng Từ Lãng vẫn chưa quay lại.

Đám thủy thủ nhìn lên trời, bắt đầu khóc thút thít, bởi vì thuyền trưởng của bọn họ cũng không quay lại nữa.

Lúc này một chiếc tàu lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.

Chiếc tàu này lớn hơn chiếc tàu trước đó rất nhiều.

Chờ tàu cập bến thì Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Tô Đại Lưu đứng ở đầu tàu vẫy tay với bọn họ.

Cứu viện của bọn họ đã tới.

Lúc này không ai trong bọn họ cảm thấy vui mừng.

Nhưng khi tàu cập bến và thả ván cầu xuống, bọn họ lại thấy Từ Lãng là người đầu tiên từ trên tàu đi xuống.

Mọi người thấy Từ Lãng thì đều ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi cũng ngây người, sau đó anh mới kịp phản ứng lại, xông lên đấm thẳng vào mặt Từ Lãng.

Từ Lãng không tránh nên bị Bạch Diệc Phi đấm một cái.

Sau đó Bạch Diệc Phi ôm chầm lấy Từ Lãng.

Mọi người thấy cảnh này thì đều cười đến nghẹn ngào.

Điều đáng ngạc nhiên là Dương Xảo sau khi nhìn thấy Từ Lãng cũng không có phản ứng gì, cô ta chỉ lặng lẽ đi theo lên thuyền, sau đó đứng ở một bên.

Sau khi lên thuyền đám thủy thủ hỏi Từ Lãng: "Thuyền trưởng đâu? Sao sao không thấy ông ấy?"

Bọn họ nghĩ Từ Lãng đã quay lại, vậy chắc chắn thuyền trưởng cũng quay lại rồi.

Nhưng Từ Lãng lại ngừng một lát, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Chúng tôi gặp phải một chiếc trực thăng, nên bị ném bom liên tục..."

Từ Lãng kể qua một lượt những gì bọn họ đã trải qua.

Lúc ấy thuyền trưởng muốn bảo Từ Lãng đi, nhưng Từ Lãng không chịu đi, trong lúc hai người đang cãi nhau thì trực thăng đã đuổi tới, sau đó ném một trận bom.

Tàu bị đánh chìm.

Từ Lãng xuống tàu trước, lại đang ở phía sau cho nên lập tức nhảy xuống nước, trốn thoát được.

Vì vậy thuyền cứu sinh cũng bị vứt đi.

Còn những chiếc trực thăng kia sau khi nổ xong, thấy chắc chắn tàu đã chìm thì cũng rời đi.

Từ Lãng chờ bọn họ đi xa mới ngoi lên, nhưng không thấy bóng dáng thuyền trưởng đâu.

Từ Lãng đưa ví da của thuyền trưởng cho Bạch Diệc Phi: "Lúc đó tôi bảo ông ấy đi, nhưng ông ấy không chịu, ông ấy đưa tôi cái này bảo trao lại cho vợ ông ấy, còn nói nhìn thấy đồ vật bên trong thì sẽ biết tại sao ông ấy không đi".

Bạch Diệc Phi nhận lấy rồi mở ví da ra, anh nhìn qua một chút, bên trong có một quyển nhật ký hàng hải, còn có một quyển hồ sơ bệnh lý, cuối cùng là một tấm thẻ ngân hàng.



Trong quyển nhật ký hàng hải của ông ta có kẹp một bức thư.

Bạch Diệc Phi mở bức thư ra, lúc này anh mới hiểu được, đây là bức thư ông ta viết cho người nhà.

Qua bức thư có thể biết thuyền trưởng đã mắc bệnh ung thư, là ung thư thực quản, trước khi lên thuyền đã phát hiện ra bệnh, ông ta còn dặn dò rằng để lại cho vợ con một khoản tiền, hy vọng con trai có thể chăm sóc mẹ thật tốt.

Ông ta cũng hy vọng con gái có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Cuối cùng ông ta nói, ông ta cả đời lăn lộn trên biển, ông ta thích biển, cho nên ông ta hy vọng bản thân có thể thuộc về biển.

Bạch Diệc Phi đọc xong thì tâm trạng nặng nề, cuối cùng anh đưa thẻ ngân hàng trong ví cho Từ Lãng nói: "Sau khi về hãy chuyển khoản vào thẻ này".

"Vâng", Từ Lãng gật đầu.

Đám thủy thủ thấy vậy rối rít cúi đầu, dường như bọn họ cũng thương tiếc cho thuyền trưởng.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Sau khi trở về hãy đưa cho bọn họ số tiền gấp mười lần tiền lương".

Từ Lãng lại gật đầu: "Vâng".

Con tàu vòng vo một vòng, đưa tất cả mọi người trên đảo lần lượt lên tàu.

Lý Tuyết là nhóm cuối cùng lên tàu, sau khi cô lên tàu, vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đã không nhịn được trực tiếp xông qua ôm lấy anh.

Trước kia Lý Tuyết sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng bây giờ trong lòng cô, trong mắt cô chỉ có Bạch Diệc Phi.

Sau khi biết Bạch Diệc Phi ở trên tàu cô đã rất tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy anh vẫn ở đây thì cô không muốn để ý gì cả, chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình.

Nhưng...

"A!"

"Bộp!"

Hai vợ chồng đồng thanh kêu thảm thiết, rồi cùng nhau ngã xuống boong tàu.

Hai người đều bị thương, lại ôm nhau mãnh liệt như vậy, nên đã đụng vào vết thương của nhau.



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement