Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia

Advertisement

Chương 613: Người đàn ông trong hang

Nếu như Trần Hạo không gặp được Bạch Diệc Phi thì bây giờ anh ta vẫn là một tên trộm, một tên trộm bị người đời vừa thấy là đánh và chửi.

Mà mẹ anh ta cũng sẽ không được chữa khỏi bệnh, thậm chí có lẽ đã qua đời từ lâu rồi.

Bạch Diệc Phi chỉ đưa anh ta và Trương Hoa Bân đến đảo Lam, mà không phải là Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, điều này đã đủ để chứng minh một điều, Bạch Diệc Phi vô cùng tin tưởng bọn họ, hơn nữa bọn họ chính là người mà anh tin tưởng nhất.

Không chỉ có Trần Hạo, mà Trương Hoa Bân cũng vậy, nếu không có Bạch Diệc Phi, mắt của vợ Trương Hoa Bân có lẽ cũng chẳng thể nhìn lại được nữa, mà bọn họ rất có thể đã ly hôn từ lâu rồi.

Cho nên, có đôi khi tình cảm còn vượt qua được tất cả mọi thứ, bao gồm cả tiền bạc.

Kỳ Kỳ chưa bao giờ được trải nghiệm điều này, cho nên cô ta vô cùng khó hiểu: “Tại sao?”

Rõ ràng có thể lấy được vàng rồi tự mình làm chủ, nhưng lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ta?

Trần Hạo nhún vai: "Có giải thích cho cô cũng vô dụng, dù gì thì cô cũng không thể hiểu được”.

...

Bạch Diệc Phi trèo đến đoạn ngã ba đường, lấy điện thoại ra mở đèn flash cho sáng, sau đó mới mò mẫm từng bước trèo xuống dưới.

Đoạn đường này cũng rất dài, hơn nữa còn lắt léo quanh co, mặt đường còn nghiêng 45 độ hướng xuống dưới.

Sau hơn mười phút, con đường dần dần trở nên rộng rãi hơn.

Cuối cùng, không gian càng lúc càng rộng hơn, rộng đến mức anh có thể đứng hẳn dậy.

Bạch Diệc Phi men theo con đường này khoảng mấy phút liền nhìn thấy một ngã ba nữa, anh do dự một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy một cánh cửa bằng sắt.

Anh cầm điện thoại lên soi, phát hiện ra cánh cửa sắt này đã gỉ sét, xem ra đã khá lâu rồi.

Sau khi kiểm tra kỹ hơn, chỉ có một ổ khoá duy nhất, nhưng ổ khoá này rất to, ước chừng phải to bằng nắm tay của người đàn ông trưởng thành. Nếu muốn mở khoá, trừ khi phải dùng chìa hoặc dùng công cụ khác để phá.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không có hai thứ này.

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi đành phải quay lại chỗ ngã ba và tiếp tục đi xuống.

Đi được một đoạn, liền nhìn thấy một tia sáng le lói, có chút giống với ánh sáng của chỗ sảnh chính.

Bạch Diệc Phi không khỏi hưng phấn, hẳn là đã đi đến cuối đường rồi, cho nên anh vội vàng chạy lên vài bước.

Sau đó, khi anh chạy đến đoạn rẽ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền sững ra tại chỗ.

Ở ngay phía trước mặt anh, có một khuôn mặt dính máu, giờ phút này đang dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh, một đầu tóc đen rối nhùi xoã ra bù xù, người này dùng giọng nói khàn đặc, đứt quãng nói.

"Cuối cùng ... cuối cùng cũng có người... tới rồi...".

...

Trên thuyền đánh cá đang đậu bên bờ biển, thủy thủ đoàn cùng Trương Hoa Bân đợi nhóm người Bạch Diệc Phi quay lại, chẳng có gì làm, bọn họ chỉ đành ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Cả đoàn thuỷ thủ đều rất tò mò, một trong số họ hỏi: "Ông chủ, ba vị kia đi đâu làm gì rồi?”

Theo như bọn họ thấy, đây chẳng qua chỉ là một hòn đảo hoang, bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy thành phố ở mặt bên kia của hòn đảo, lại thêm hòn đảo này cũng không được ghi trên bản đồ, cho nên bọn họ cho rằng đây chỉ là một hòn đảo hoang mà thôi.

Trương Hoa Bân nghe vậy mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi làm kinh doanh hoa quả, ngẫu nhiên đến hòn đào này một lần nên mới biết, anh ấy phát hiện dừa trên hòn đảo này rất ngon cho nên muốn lấy mang về bán”.

Thuỷ thủ đoàn nghe vậy hiểu ra vấn đề, sau đó lại hỏi: “Vậy tại sao bà chủ với một ông chủ lại buộc dây thừng vào người nhau vậy? Bọn họ có quan hệ gì à?”

Khuôn mặt Trương Hoa Bân vô cùng nghiêm túc mở miệng nói bừa: “Cô gái kia chỗ này có vấn đề, là em gái của ông chủ, ông chủ không yên tâm, cho nên mới…”.

"À, thì ra là như vậy!"

Đoàn thuỷ thủ lúc này đang gật đầu tin sái cổ.

Đúng lúc này, đột nhiên có người chỉ tay về phía xa xa: "Ông chủ, có một chiếc thuyền đang tới".

Trương Hoa Bân nhìn theo, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ở phía xa xa, có hai con tàu xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy hai con tàu, Trương Hoa Bân nhận ra điều gì đó nên lập tức hét lên: "Mau lái thuyền! Mau lên!"

Ông chủ của con thuyền thấy vậy thì căng thẳng hỏi: “Ông chủ, chuyện này là sao?”

Trương Hoa Bân làm gì còn có đủ kiên nhẫn trả lời: “Mau nổ máy thuyền, rời khỏi đây ngay, đừng có hỏi nữa, tiền tôi vẫn trả đủ, trả gấp đôi!”

"Nhưng mà đồng bạn của anh vẫn…”, ông chủ thuyền có chút do dự.

Trương Hoa Bân càng thêm sốt ruột: “Mẹ kiếp, đừng nói nhảm nữa, mau lái thuyền đi, không muốn chết thì mau rời khỏi chỗ này ngay!”

Nghe đến đây, chủ thuyền bị doạ cho sợ hết hồn, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ cần bọn họ trả tiền thì thế nào cũng được.

Con thuyền đánh cá liền rời bờ, lái về phía biển khơi.

Hai chiếc thuyền ở đằng xa phát hiện bọn họ liền thay đổi phương hướng đuổi theo chiếc thuyền cá.

Trương Hoa Bân đứng trên boong, nhìn hai chiếc thuyền đang đuổi theo phía sau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: gã Đạo Trưởng này quả nhiên không phải loại ăn chay!

Bọn họ muốn đến đảo Lam, Bạch Diệc Phi suy đoán được chỗ mà Đạo Trưởng sẽ cướp thuyền, bọn họ cũng đã thành công tránh được tai mắt của chúng, nhưng lại sơ suất một điểm.

Đảo Lam là địa bàn của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Đạo Trưởng lại là chủ tịch Hiệp hội, bọn họ có thể không cần ngăn cản Bạch Diệc Phi, chỉ cần ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ là được.

Mà hai con thuyền phía sau, chính là tới để ôm cây đợi thỏ.

Cho nên khi nhận ra được điểm này, Trương Hoa Bân bèn gấp rút lái thuyền rời khỏi đây để tránh đối phương phát hiện được nhóm người Bạch Diệc Phi.

...

Bạch Diệc Phi ra khỏi con đường này liền nhìn thấy một không gian còn to hơn, rộng hơn sảnh đựng vàng gấp mười lần.

Không gian này cũng tương tự như sảnh đựng vàng, đều được tấm sắt bao bọc, cũng có nhiều đèn tường đến nỗi đếm không xuể.

Ngoài ra, khu vực này còn được lát nền, tấm lát nền là những tấm gạch được làm bằng vàng, trên mặt đất những chỗ khác thỉnh thoảng còn chất đống một núi vàng nhỏ.

Vàng ở đây còn nhiều hơn cả vàng ở cái sảnh kia.

Đương nhiên, đây không phải là điều khiến anh cảm thấy kinh hãi nhất, nói đúng hơn là khiến anh giật mình sợ hãi nhất chính là có một người đàn ông trung niên mặt mũi người ngợm bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên tái nhợt, nhất là đôi môi, nhìn nhợt nhạt như một tờ giấy trắng. Trên người ông ta khoác một chiếc áo choàng màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần rộng rãi nhưng đã thủng khá nhiều lỗ.

Ông ta đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, dùng chất giọng khản đặc nói: “Cuối cùng… có người…đến rồi”.

Bạch Diệc Phi tập trung nhìn, mới nhận ra người đàn ông trung niên này đi chân đất, trên chân bị xích bằng một vòng xích sắt rất to.

Có thể tưởng tượng ra được, trong cái hang vốn dĩ đã chẳng có người, đột nhiên lại xuất hiện một con người, còn dùng giọng nói khản đặc như vậy nói chuyện, bất kể là ai gặp phải cũng đều bị doạ cho sợ khiếp vía, nói không chừng còn có thể sợ phát ngất.

Bạch Diệc Phi cũng tái mặt vì sợ hãi, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Anh lùi lại một bước, kinh khủng và cảnh giác hỏi: “Ông… ông là sai? Là người hay ma?”

Người đàn ông trung niên đưa tay vén tóc mình, dẹt miệng định nở một nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa thấy đâu thì da mặt đã giật giật vài cái: “Tôi là người, tôi là người… có bóng…”.

Nhưng nói xong câu này thì ông ta lại lắc lắc đầu mình: “Không đúng, tôi cũng không biết… tôi có còn là người nữa không…”.

Bạch Diệc Phi ngây ra, anh hầu như không thể ngờ rằng sẽ gặp người nào đó ở đây: “Ông… ở đây bao lâu rồi? Làm thế nào vào được đây?”

Sau khi hỏi xong, đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình đúng là thừa thãi, bởi vì trên chân của đối phương có một sợi xích sắt to như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị người ta bắt nhốt vào đây.

Nhưng người đàn ông trung niên kia lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Tôi cũng không biết, tôi không nhớ nữa rồi, tôi không biết đã ở đây bao lâu rồi”.

Ở đây nhìn không thấy bầu trời, chỉ có mỗi ánh đèn tường chiếu sáng cho nên hầu như không thể phân biệt được ngày đêm.

Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì vô cùng kinh hãi: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ông đã ở đây rất lâu rồi? Vậy ông ăn uống bài tiết thế nào?”

Nếu không có thức ăn và nước uống, thì không thể ở lại đây nhiều năm được.

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền túm lấy cánh tay Bạch Diệc Phi, kéo anh đi theo nói: “Đến đây, đi theo tôi”.



Bạch Diệc Phi vốn dĩ muốn tránh, nhưng không biết vì sao, tốc độ của người đàn ông này cũng không nhanh mà bản thân anh lại không tránh thoát được.

Sau khi Bạch Diệc Phi bị túm tay liền cảm thấy cả người không được khoẻ, sau đó da gà da vịt nổi hết cả lên.

Bạch Diệc Phi lập tức có một suy nghĩ.

Người này chắc chắn là một cao thủ!

Nhưng tại sao một cao thủ lại bị bắt nhốt ở đây?

Là ai đã nhốt người này ở đây?

Mục đích nhốt ông ta lại là gì? Tại sao lại không trực tiếp giết luôn? Như thế chẳng phải càng đỡ rách việc hơn sao?

Người đàn ông trung niên kéo Bạch Diệc Phi đến phía một bức tường khác, sau đó dùng tay đẩy, bức tường liền được mở ra giống như một cánh cửa.

Người đàn ông trung niên chỉ vào bên trong: "Cậu nhìn đi".

Lúc ông ta nói câu này thì ánh mắt lấp la lấp lánh, bây giờ đã chứng minh lời ông ta nói là thật, chứ không phải nói dối.

Bạch Diệc Phi nhìn qua, anh kinh hãi.

Bên trong là một mật thất khép kín, diện tích khá lớn, đại khái tầm hơn một nghìn mét.



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement