Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia

Advertisement

Chương 818: Trên đảo vẫn còn có người khác!

Bây giờ thực sự chỉ có thể hy vọng đám người Đạo Trưởng đừng tùy tiện đi lại, nếu không đây hoàn toàn không phải là một hòn đảo lớn, đi một lát là hết.

Bọn họ đi được hai mươi phút đã đi tới phía bên kia của đảo, bên này đã không còn loài thực vật nào nữa, có chăng cũng chỉ là một vài hòn đá kỳ quái cùng biển cả vô tận.

Nhưng trước khi có thời gian để quan sát xung quanh, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động ầm ầm.

Trong nháy mắt, một đám mây đen đã tụ lại trên đầu bọn họ.

Thấy vậy, trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi vui mừng.

Sau đó ba người lập tức tìm được một đảng đá thật lớn và núp vào phía dưới, vừa trốn xong thì những hạt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống.

Lục Miêu Miêu đột nhiên hiểu được, hi vọng mà Bạch Diệc Phi nói là gì.

“Anh Bạch, cơn mưa này có phải hi vọng mà anh nói không?”, Lục Miêu Miêu hỏi.

Lục Dương nghe vậy cũng lập tức hiểu ra, sau một trận mưa lớn, dù là dấu chân của bọn họ hay đám đất đã bị đào, cũng đều sẽ bị nước mưa che lấp.

Đồng thời, sắc mặt Lục Dương trở nên đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Bạch Diệc Phi.

Mặc dù vừa rồi có chút ngại vì đã chế giễu Bạch Diệc Phi, nhưng cậu ta vẫn không phục mà hỏi: “Tại sao anh biết trời sắp mưa?”

Đây là một số kiến thức cơ bản bình thường trong cuộc sống, Bạch Diệc Phi cũng không né tránh, dù sao thì bọn họ là con của Lục Viễn, dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ nuôi nấng 2 người, vậy thì những kiến thức tự nhiên này cũng sẽ nói cho họ biết.

“Mùa này trên biển sẽ thường xuyên có mưa”.

Lục Miêu Miêu vẫn có chút khó hiểu: “Đảo Lam cũng ở trên biển, tại sao lại không có chứ?”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Cũng như vậy thôi, chỉ là trước kia chưa từng gặp những chuyện nguy hiểm như vậy nên hai người mới không chú ý tới”.

Lục Miêu Miêu nghĩ lại, hình như là vậy.

Bạch Diệc Phi quay đầu liếc nhìn Lục Miêu Miêu, phát hiện sắc mặt cô ta tái nhợt, môi khô khốc.

Bạch Diệc Phi biết bây giờ cô ta rất khát.

Thế nên anh đưa tay ra, hứng một chút nước mưa, nhưng khi anh giơ tay ra thì phát hiện trên tay dính đầy máu.

Lục Miêu Miêu và Lục Dương nhìn thấy thì sợ hãi.

“Anh Bạch...”, Lục Miêu Miêu nhận ra thì gọi một tiếng.

Bạch Diệc Phi chỉ hơi nhíu mày, sau đó vén áo lên, lộ ra một vết thương đáng sợ trên bụng.

Hôm qua anh xử lý qua loa, chỉ cầm máu thôi, nhưng vì mồ hôi chảy vào vết thương nên bị sưng tấy, trước đó còn bị ngâm trong nước biển, giờ đây mép vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, chảy mủ.

Trong lòng Bạch Diệc Phi hiểu rõ, vết thương không sâu, thể chất anh lại tốt, vấn đề không lớn lắm, nhưng so với Lục Miêu Miêu thì vết thương ở chân cô ta lại nghiêm trọng hơn.

Vì vậy, khi nhìn thấy vết thương của Bạch Diệc Phi, cả hai đều sững sờ.

Bọn họ bàng hoàng, không ngờ Bạch Diệc Phi lại bị thương nặng như vậy.

Đặc biệt là Lục Miêu Miêu, Bạch Diệc Phi bị thương nặng như thế nhưng vẫn cõng cô ta, trong lòng cô ta vừa cảm kích vừa áy náy.

Vết thương của anh chảy máu không phải do viêm nhiễm mà do đi lại quá nhiều, lại còn phải cõng một người, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Bạch Diệc Phi cởi miếng băng bó ra, sau đó lại buộc chặt lại một lần nữa.

Bây giờ không có cách nào đốt lửa khử trùng, chỉ có thể như vậy thôi.

Lúc này, Lục Miêu Miêu đã bắt đầu trở nên phụ thuộc vào Bạch Diệc Phi, vì cả đoạn đường nếu không có anh, nói không chừng bọn họ có lẽ đã không được nhìn thấy mặt trời vào sáng nay.

...

Mưa trên biển đến nhanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau thì tạnh, đồng thời mặt trời cũng ló rạng sau màn mây.

Đột nhiên trong bụng Lục Dương phát ra tiếng ọc ọc.

Lục Dương có chút xấu hổ mà ôm bụng.

Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã biết bọn họ đói, bởi vì từ hôm qua đến nay bọn họ chưa có cái gì bỏ bụng.

Anh định ra biển bắt mấy con cá về ăn.

Nhưng vừa mới đứng dậy, anh liền phát hiện ra một việc, sắc mặt lập tức đại biến.

“Hỏng rồi, chúng ta bị phát hiện rồi!”

Hai người họ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?”

Lục Miêu Miêu kinh ngạc: “Không phải vừa có mưa sao? Sao lại phát hiện ra chúng ta chứ?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Vẫn còn sót dấu vết, không kịp nữa, mau rời khỏi đây thôi”.

Đồng thời ở phía bên kia của hòn đảo.

Bởi vì cơn mưa đột xuất, tất cả mọi người lại trốn trong cabin.

Bây giờ mặc dù mưa đã tạnh nhưng tâm trạng của họ vẫn không được tốt, trên mặt vẫn mang nét buồn bã.

Trên tàu mặc dù có đồ ăn, có nước uống, nhưng một số người vẫn rất cẩn trọng nên sau khi tạnh mưa thì đã xuống kiểm tra môi người xung quanh.

Có người sầu não nói: “Sao lại gặp phải thứ to như vậy chứ, giống như cá mập trắng vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, ở đây cũng không có điều hướng, biết gọi cứu viện kiểu gì?”

Một nữ thuyền viên không kìm được mà khóc lớn, bên cạnh là một người thuyền trưởng đã ngoài 50 tuồi, cô gái khóc nức nở nói: “Bố ơi, con muốn về nhà!”

Đạo Trưởng nhìn bọn họ mà không nói gì.

Không ai trong số họ có vẻ mặt bình tĩnh, ai ai cũng đều rất bối rối.

...

Người đi điều tra đã quay lại, trong tay anh ta cầm theo quả dại, nói với thuyền trưởng: “Thuyền trưởng, tôi đã kiểm tra rồi, hòn đảo này không lớn, khoảng 5km2 thôi, đứng ở chỗ cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo”.

Nói xong bèn phát quả dại cho mọi người, vừa phát vừa nói: “Mọi người đến đây nếm thử đi”.

Có người nhận lấy rồi thở dài mà nói: “Thằng nhóc này khá đấy, còn hái cả quả dại nữa, không ngờ trên đảo này vẫn có thứ ăn được”.

“Có chứ, lúc đầu tôi không biết, nhưng khi đi sâu vào trong thì phát hiện trên mặt đất có cả đống quả dại, chắc là do mưa lớn nên bị rụng xuống, thế nên tôi tiện tay nhặt về”, người đàn ông đó cười ha ha nói.

Cả đám người nghe xong cũng không để ý, tùy ý lau xong rồi ăn.

Người đàn ông đưa một quả dại cho Đạo Trưởng, sau khi cầm lấy định đưa lên miệng thì hình như phát hiện gì đó, ông ta đột nhiên mở to mắt.

“Cậu nói những thứ này đều từ trên cây rơi xuống sao?”, Đạo Trưởng hỏi.

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, có chút kì lạ, thật ra những cây khác không có quả, chỉ có cây này mới có”.

Nghe vậy, Đạo Trưởng không khỏi nheo mắt lại.

Đạo Trưởng nhà nhạt nói: “Qủa này vẫn còn rất tươi và mềm, không bị sâu, có nghĩa là vẫn chưa chín, nó sẽ không tự nhiên mà rơi xuống, cho dù là trận mưa lớn vừa rồi thì cũng không thể bị rụng được”.

“Vả lại nó còn rụng cùng một chỗ, những cây khác đều không có...”

Ngồi bên cạnh ông ta là một cao thủ cấp 2, nghe xong hắn ta không khỏi nghĩ tới điều gì đó mà nói: “Chủ tịch, trên đảo này vẫn còn có người khác sao?”

Có người?



Mọi người kinh ngạc.

“Một hòn đảo nhỏ cách xa đất liền như vậy, ai sẽ đến đây chứ?”

“Đúng vậy, nơi hẻo lánh như vậy, đến đây làm gì?”

“Có phải bị chim chóc hoặc dã thú hái xuống không?”

“Dã thú? Không phải chứ, đừng có dọa tôi!”

“Đừng nghe anh ta nói bậy, các đảo và đá ngầm cách đây rất xa, lấy đâu ra dã thú? Cùng lắm thì chỉ có một vài loài lưỡng cư thôi”.

“Ở đây thật sự có người khác sao?”

Sau một cuộc thảo luận, mọi người đều cảm thấy rằng suy nghĩ có người khác là đúng.

Vì vậy, Đạo Trưởng nói với người nhặt quả dại: “Đưa tôi đến chỗ mà cậu nhặt được quả này”.

Tuy nhiên, người đàn ông đó ngồi xuống và nói: “Không được không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút, mệt quá”.

Lời vừa dứt thì nghe thấy một tiếng rắc rắc.

“A!”

Say đó là tiếng hét thảm của người đàn ông kia.



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement